Bị sỉ nhục trắng trợn như thế, đối phương còn là người mình một lòng một dạ yêu thương.
Tiêu Hòa nản lòng thoái chí, hoàn toàn tuyệt vọng.
Quãng thời gian đó vô cùng hắc ám, Tiêu Hòa chợt phát hiện, hai mươi bảy năm cuộc đời mình chỉ là một trò cười.
Trước kia hắn sống đều vì Tiêu thị, chỉ vẻn vẹn một năm sau này, hắn tìm được ý nghĩa sinh tồn, quyết định sống vì bản thân thì cuối cùng bị nghiền nát một cách tàn nhẫn.
Không tìm thấy ý nghĩa sống tiếp, mấy lần Tiêu Hòa nghĩ đến cái chết.
Chết rồi, chuyện gì cũng không cần quan tâm.
Không đau lòng, không tuyệt vọng, càng không ở dưới nắng ấm trong vắt lại cảm thấy bản thân đang tắm dưới bão to mây mù.
Khi chưa từng hưởng thụ hơi ấm, Tiêu Hòa không biết cái gì là cô đơn.
Nhưng đã nếm trải hơi ấm hai người, trở lại cảnh một người, cái loại cảm xúc vắng lặng và mất mát trái ngược kia đủ để bức người phát điên.
Nếu Phàn Sâm không xuất hiện, có lẽ Tiêu Hòa đã chết.
Thời điểm hắn bất lực nhất, vị hoàng tử yếu ớt luôn bị che giấu xuất hiện.
Cùng mười tám tuổi, nhưng không sôi nổi nhiệt huyết như em trai mình, y giống hệt loài thực vật sinh trưởng trong góc phòng tối tăm, khí tức khó gần âm trầm vờn quanh y, lạnh lùng, rét buốt, thoạt nhìn cả người toàn gai, nhưng thực chất lại cô độc đến đáng sợ.
Tiêu Hòa nhìn thấy y, trong nháy mắt đó tưởng như thấy được chính mình.
Cũng bị vứt đi, cũng bị bỏ rơi, cũng không được để mắt tới.
Phàn Sâm lại gần Tiêu Hòa, y nói với hắn rất nhiều, nói hết thảy tao ngộ gặp phải từ khi bắt đầu có trí nhớ.
Thiếu niên đeo mặt nạ với thanh âm trầm lắng, bình thản kể ra cảnh ngộ bi thảm của mình.
Y là con người, không có quyền lựa chọn được sinh ra, nhưng họ chỉ vì y sinh ra, mà vô tình gạt bỏ.
Không thấy ánh mặt trời, không ngửi được hơi người, mười tám tuổi vốn nên là độ tuổi rực rỡ nhất, y lại sống như một cành cây khô héo.
Tiêu Hòa nghe đối phương kể, con tim chìm vào tĩnh mịch bị lửa giận thiêu cháy hừng hực.
“Mặt của cậu là do người nào làm?”
“Mặt tôi giống Phàn Thâm, nên họ phá huỷ nó.”
Phàn Thâm… Phàn Thâm…
Tiêu Hòa không ngừng lẩm bẩm hai chữ này, trong đôi con ngươi đen bóng rực cháy ngọn lửa báo thù.
Tôi yêu cậu như vậy… Cậu lại cho tôi cái gì?
Tôi coi cậu là tất cả… Cậu coi tôi trở thành cái gì?
Phàn Thâm, cậu đã không cần tôi, như vậy… tôi sẽ khiến cậu phải nhớ kỹ tôi, vĩnh viễn vĩnh viễn nhớ kỹ!
Một cuộc đảo chính lặng lẽ sinh ra, và rồi bùng nổ vào một đêm.
Tiêu Hòa nâng đỡ Phàn Sâm, lật đổ chính quyền hiện tại, khiến hoàng tử Phàn Thâm vốn ở trên cao, trong một đêm rơi xuống vũng bùn.
Tiêu Hòa hận cậu ấy, hận đến tận xương tận tuỷ.
Hắn không thể tưởng tượng, sau khi đã đối xử hắn tuyệt tình như vậy, Phàn Thâm mất đi tất cả lại vẫn tìm đến hắn, vẫn có tư cách chất vấn hắn, vẫn luôn mồm nói yêu hắn.
Trước kia Tiêu Hòa yêu người này bao nhiêu, hiện chỉ cảm thấy ghê tởm bấy nhiêu.
Thời điểm ngồi tít trên cao, cậu coi tình cảm của hắn như món đồ chơi dễ dàng ném bỏ.
Hắn hèn mọn cầu xin, nhưng cậu ta thì sao… Cậu mắng hắn si tâm vọng tưởng, mắng hắn ghê tởm dơ bẩn, thậm chí nói với hắn, hắn không xứng.
Nhưng hôm nay, cậu không còn gì, không còn là hoàng tử, không có người phò trợ, thì lại thốt ra những lời ngon tiếng ngọt kia.
Tiêu Hòa mắt lạnh nhìn cậu, trái tim quặn đau đến chết lặng.
Phàn Thâm, cậu đối đãi tôi tuyệt tình tuyệt nghĩa, giờ giả ra cái bộ dáng tan lòng nát dạ kia là sao?
Phàn Thâm, cậu phá huỷ toàn bộ tôi, hiện tôi chỉ để cậu nhấm nháp một phần trăm tư vị, hà tất giả thành dáng vẻ tuyệt vọng sụp đổ như vậy?
Cậu xứng sao… Phàn Thâm… cậu xứng sao!
Tiêu Hòa quay về phía Phàn Thâm, nói rất nhiều câu giày xéo tâm người.
Khi ấy Phàn Thâm đối xử hắn thế nào, hiện hắn trả lại như thế đó.
Những lời lẽ kia sớm đã khắc vào xương cốt, tan vào máu thịt, giờ phút này trào ra, không hề có một tia vui sướng, chỉ có máu thịt mơ hồ thấy đau.
Nhưng đau cũng tốt, chứng tỏ hắn vẫn còn sống.
Ít nhất… không vì loại người như vậy mà vứt bỏ tính mạng.
Có Tiêu Hòa, Phàn Sâm đoạt quyền vô cùng thuận lợi.
Giây phút tân đế kế vị, Tiêu Hòa vốn muốn rời đi, nhưng Phàn Sâm ban cho hắn vinh quang vô thượng.
Tiêu Hòa đã không còn hứng thú với quân quyền, nhưng hôm nay nhìn địa vị Nguyên soái kia, hắn chợt quyết định lưu lại.
Cả đời này hắn sẽ không tin tưởng vào ái tình được nữa.
Cả đời này hắn chỉ có thể cô độc một mình.
Đã như vậy, cần gì phải đi một chỗ hoang vắng không có người ở?
Nếu đều là cô đơn tịch mịch, vì sao không đứng tại vị trí cao nhất, quan sát trọn vẹn thế gian.
Rời khỏi cậu, hắn vẫn sẽ sống tốt.
Chỉ một câu nói, liền khiến Tiêu Hòa ngồi lên chức vị đệ nhất Nguyên soái.
Thoát ra khỏi ký ức, cho dù chỉ ngồi xem quá khứ, Tiêu Hòa vẫn cảm nhận được người kia nản lòng thoái chí tựa như cây khô.
Tiêu Hòa không có Phàn Thâm, nhưng bên cạnh có thêm một Phàn Sâm.
Phàn Sâm là anh em với Phàn Thâm, song tính cách cả hai khác biệt rõ rệt.
Cũng có lẽ do Phàn Sâm bị hủy dung mạo nên hơi tự ti, không gần gũi với bất kỳ ai ngoài Tiêu Hòa.
Y không nhiệt tình như Phàn Thâm, không sáng lạn như Phàn Thâm, càng không bốc đồng như Phàn Thâm.
Phàn Sâm thực an tĩnh, thực trầm ổn, y không giống một thiếu niên, thậm chí đáng tin cậy hơn rất nhiều người thành niên.
Y luôn bồi bên Tiêu Hòa, vào thời điểm hắn bất lực nhất, tuyệt vọng nhất, thời điểm mất hết can đảm, Phàn Sâm sẽ im lặng kéo hắn một phen, sẽ dùng phương thức trầm mặc ở cạnh hắn, chờ hắn thoát ra.
Gắn bó với nhau gần mười năm, Tiêu Hòa hiểu được tình cảm Phàn Sâm dành cho mình, nhưng hắn quả thật không thể đón nhận người nào được nữa.
Cũng may Phàn Sâm không cưỡng cầu hắn, dùng thân phận đế vương bồi hắn trước sau như một.
Lòng người làm từ thịt, Tiêu Hòa thu tất cả trong mắt, vào những đêm dài tĩnh lặng sẽ không khỏi nghĩ, rõ ràng là một cặp anh em, vì sao Phàn Thâm lại khác xa Phàn Sâm đến thế?
Hắn và Phàn Thâm bên nhau một năm, Phàn Thâm đã chán ghét hắn.
Mà hắn và Phàn Sâm kề cận mười năm, thậm chí hắn chưa từng chấp nhận y, nhưng Phàn Sâm lại không buông bỏ hắn.
Nếu… Tiêu Hòa kiềm lòng không đặng nghĩ, nếu ngày xưa hắn gặp Phàn Sâm trước, cuộc đời này của hắn hẳn sẽ khác nhỉ.
Chỉ là… nghĩ gì cũng vô dụng.
Trong lồng ngực Tiêu Hòa chỉ có một trái tim, nó sớm đã héo rũ mà chết.
Những ngày tháng này, cũng không có gì không tốt.
Nhưng trời cao cứ như không muốn buông tha Tiêu Hòa, sau một cơn tuyệt vọng còn muốn đẩy hắn vào một tai hoạ khác.
Phàn Thâm trở lại!
Hoàng tử đế quốc té xuống bùn lầy cửu tử nhất sinh, vực dậy trở lại.
Mười năm đằng đẵng, lần nữa gặp lại Phàn Thâm, Tiêu Hòa có cảm giác như đã cách mấy đời.
Hắn biết Phàn Thâm hận hắn, chung quy là chính tay hắn đẩy cậu về phía địa ngục.
Mà hắn, cũng tuyệt không sợ hãi, hai người tuyệt tình đến nước này, gặp nhau chỉ có một trận chiến.
Đại chiến đánh tới độ tối tăm trời đất, quân hạm Tiêu Hòa và chiến hạm xâm lược của Phàn Thâm quần nhau thành một nùi, vốn có xu thế ngang sức ngang tài, nhưng bởi một cuộc ám sát bất thành mà nghiên về một phe.
Đến ám sát Tiêu Hòa là một người quen cũ, năm đó theo hầu Phàn Thâm, Tiêu Hòa vẫn chưa dốc hết chiêu đã tóm được gã.
Nhưng tên hầu này vừa há mồm liền mắng to: “Tiêu Hòa, ngươi là thằng khốn, đồ táng tâm bệnh hoạn, ngươi lại đối đãi với Phàn Thâm hoàng tử như thế, ngài ấy si đắm ngươi cuồng dại, mà ngươi từ đầu đến cuối luôn phụ tình ngài.”
Nghe lời của gã, Tiêu Hòa cảm thấy hoang đường vô cùng, phụ tình? Thế gian này còn có người phụ tình bạc nghĩa hơn Phàn Thâm ư?
Hắn không chút khách khí châm chọc đáp trả, mà người trẻ tuổi kia lại cười to: “Thôi đi! Không ngờ ngươi còn bịa cái cớ hoang đường như vậy? Đoạn thời gian đó tôi theo Phàn Thâm hoàng tử ra ngoài, cách xa khoảng hai tinh hệ, làm sao ngài trở về ôm ấp với cô gái nào được? Tiêu Hòa, ngươi muốn tìm lý do thì cũng lựa cái nào đáng tin chút đi!”
Tiêu Hòa ngây ngẩn cả ra, hoàn toàn không biết đối phương đang nói gì.
Mà tiếp theo, gã chỉ không ngừng chửi rủa châm chọc, căn bản không chịu nói một câu hay ho nào.
Cảnh vệ bên cạnh Tiêu Hòa thật sự nghe không nổi nữa, áp giải gã đi xuống.
Tiêu Hòa có chút hoảng hốt, cách đã nhiều năm, hắn không thể nào nhớ lại chi tiết tình cảnh lúc đó.
Nhưng hắn không thể nào nhận lầm được, đó là Phàn Thâm, tuyệt đối là Phàn Thâm!
Chỉ là…
Có lẽ là đang lừa hắn.
Tiêu Hòa tức thì bình tĩnh trở lại, cậu ta hại hắn thảm như vậy, tội gì cũng đẩy lên mình hắn, không có gì bất ngờ.
Tiêu Hòa hít sâu một hơi, không thể phân tâm nữa, tập trung tinh thần cho cuộc chiến.
Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện ra một bí mật.
Trong chiến tranh, cho dù ở trên quân hạm thì dòng khí lưu trùng kích cũng khiến người ta quan ngại.
Tiêu Hòa chỉ huy chiến hạm Nguyên soái số 1, Phàn Sâm lo lắng, khăng khăng cùng lên tàu với hắn.
Đột nhiên, một luồng sóng quang tử phản vật chất thình lình quét qua khiến chiến hạm rung lắc kịch liệt, tiếng cảnh báo vang lên bốn phía, người vật đua nhau nghiêng ngã.
Dưới tình thế cấp bách, Phàn Sâm theo bản năng bảo hộ Tiêu Hòa dưới thân mình.
Tiêu Hòa thật cảm kích, chỉ là vừa ngước đầu lên, lại giật cả mình.
Mặt nạ nhìn suốt mười năm, sớm quen thuộc từ lâu, hiện tại rơi xuống.
Lộ ra dung nhan tuấn mỹ cực điểm, Tiêu Hòa nhìn thoáng qua, khí huyết như chảy ngược.