Một câu vô cùng đơn giản, lại khiến đầu Tiêu Hòa ‘Ông!’ một tiếng, ngay sau đó, tựa như chiếc hộp bí mật phủ bụi nhiều năm được mở ra, hồi ức nhiều không đếm xuể bắt đầu bùng lên.
Tiêu Hòa biết đây là ký ức chứa trong quang não tìm được chìa khóa nên lao vọt ra, đã đón nhận lực xung kích ở mức độ nhất định khiến hắn có chút đầu váng mắt hoa, nhưng may mà còn nhớ Lý Lưu Vân đang ở bên cạnh, sợ Lý Lưu Vân nhân cơ hội chạy trốn, vào thời khắc mấu chốt Tiêu Hòa tiêm cho cậu ta một liều thuốc mê, thân thể cậu ta tức thì mềm oặt ngã xuống, mất ý thức.
Mà làm xong động tác này, toàn bộ đại não của Tiêu Hòa đều bị những ký ức hỗn loạn phức tạp xâm lấn.
Tiêu Hòa… Chính là đệ nhất Nguyên soái Ngân hà đế quốc kia, nguyên lai cũng không bất trị như Tiêu Hòa đã nghĩ.
Đích thật hắn có phản bội Phàn Thâm, nhưng bên trong hiểu lầm chồng chất.
Phàn Thâm có một người anh trai, chỉ lớn hơn cậu ấy một tuổi, tên lúc phát âm cũng na ná, là Phàn Sâm.
Khác với Phàn Thâm lớn lên trong sự vun đắp tỉ mỉ, Phàn Sâm từ nhỏ sức khoẻ yếu, gần như không xuất hiện trước mặt người khác, số người từng gặp y có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Theo lý, đều là hoàng tử, không nên có đãi ngộ khác biệt như vậy.
Nhưng… tình cảnh giữa họ chênh lệch lớn đến mức không thể ước lượng.
Nguyên nhân, đối với bên ngoài thì công bố là thể chất Phàn Sâm yếu ớt, không đổi lộ diện, nhưng kỳ thật nội tình trong đó là một vết nhơ không thể để lộ.
Nhưng cha Phàn Thâm từng làm sai một chuyện, bất quá có lẽ cũng không thể tính là lỗi của ông.
Mẹ Phàn Thâm là cô của Tiêu Hòa, tên Tiêu Tình.
Tiêu Tình có một em gái sinh đôi, tên Tiêu Tuyết.
Hai người giống nhau như đúc, đều là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, không ai có thể phân biệt được họ.
Sau khi trưởng thành, thời điểm liên hôn với hoàng gia, Tiêu gia lựa chọn Tiêu Tình chững chạc độ lượng, bỏ qua Tiêu Tuyết.
Song Tiêu Tuyết không cam lòng, cô ngưỡng mộ đế vương Phàn Thanh uy danh, cũng kính trọng khí thế oai hùng của ngài, trong một lần bị ma quỷ ám ảnh, thừa dịp Phàn Thanh say rượu, bà mặc quần áo của Tiêu Tình, ngủ với Phàn Thanh.
Sau đó bà tỉnh hồn lại, sợ bị vấn tội chỉ trích nên bỏ chạy trối chết, giấu nhẹm việc này.
Mà Phàn Thanh say khướt, chỉ cho đó là một đêm xuân với vợ yêu, căn bản không nghĩ nhiều.
Rồi mười tháng trôi qua, thời điểm Tiêu Tình mang thai tháng thứ tám, Tiêu Tuyết lại sinh ra một bé trai trước.
Khi đó Tiêu Tuyết đã gả cho người khác, mọi người chỉ cho là Tiêu Tuyết và chồng bà có đời sau.
Tiêu Tình cũng đi thăm em gái, nhìn đứa bé sơ sinh trong tã bọc, cảm thấy đường nét mi mắt hơi quen, nhưng vẫn chưa nghĩ nhiều.
Cho đến khi Tiêu Tình sinh con, hai đứa bé dần lớn lên, mọi người không khỏi phát hiện.
Ngũ quan Phàn Thâm cực kỳ giống cha mình, mà con trai của Tiêu Tuyết lại giống Phàn Thâm y như đúc.
Nếu Phàn Thâm giống mẹ thì còn có thể giải thích, dù sao Tiêu Tình và Tiêu Tuyết cũng là chị em song sinh.
Chỉ là… Phàn Thâm không giống mẹ, hoặc nên nói, không hề giống tí xíu nào.
Thời điểm hai đứa bé được một tuổi thì hoàn toàn không che giấu được nữa, Tiêu Tuyết nước mắt giàn dụa kể thật mọi chuyện, Tiêu Tình gần như sụp đổ.
Cuộc hôn nhân của Tiêu Tuyết tan vỡ, bị cấm túc trong nhà, mà Phàn Thanh sau khi biết đã giải thích mọi cách với vợ, sầu não không thôi.
Tiêu Tình hận em gái phản bội, nhưng ván đã đóng thuyền, con cũng đã sinh, bà không thể ném bỏ huyết mạch của Phàn Thanh ra ngoài.
Vì thế… Phàn Sâm khôi phục thân phận hoàng tử, nhưng từ gần một tuổi tăng lên thành hơn hai tuổi.
Theo thời gian trôi qua, mắt thấy hai đứa bé giống nhau như đúc, Tiêu Tình làm sao nguôi ngoai.
Hôn nhân tốt đẹp của bà bị người em gái ruột thịt phá hoại, lòng bà luôn không bỏ được vết rạn này.
Cùng là hoàng tử, cùng có quyền kế thừa, Tiêu Tình không khỏi suy nghĩ nhiều.
Mà không cần Tiêu Tình làm gì, Phàn Thanh tự thấy áy náy chủ động ra tay, giam lỏng đứa con riêng.
Nên mới có cái cớ Phàn Sâm thể chất gầy yếu, không thể ra ngoài.
Phàn Sâm lớn lên trong hoàn cảnh đó, ắt sẽ có nhiều tâm tư, không nghĩ cũng biết.
Tiếp theo là đoạn ký ức thuộc về bản thân Tiêu Hòa.
Từ nhỏ đã được gia tộc xem là trụ cột bồi dưỡng, cuộc sống của Tiêu Hòa cũng không mấy vui vẻ.
Hắn sinh tồn chính là để làm vẻ vang gia tộc, hắn còn sống thì phải không ngừng hướng tới vinh quang.
Tòng quân, giết địch, ngồi lên chức cao, đều không phải mong muốn của bản thân hắn.
Nhưng gia tộc yêu cầu, hắn liền đi làm.
Từng bước một cứ thế đi tới, hơn hai mươi năm dài đằng đẵng trong đời, Tiêu Hòa không có lấy một người bạn, coi cô độc là trạng thái sinh hoạt bình thường.
Mãi đến khi… hắn bị Phàn Thanh đại đế khâm điểm, trở thành thầy dạy học cho hoàng tử.
Lúc mới gặp Phàn Thâm, Tiêu Hòa có chút đố kỵ.
Vị hoàng tử này cũng là rường cột của quốc gia, nhưng bệ hạ không bức ép ngài ấy đi học cái gì đi làm cái gì phải đoạt cái gì.
Khác với Tiêu Hoà tính tình quái gở, Phàn Thâm nhiệt tình như ánh nắng ngày hè, khiến người muốn xem nhẹ cũng khó.
Tiêu Hòa không có bạn, có thể có một học trò như vậy, hắn thấy thoả mãn không gì sánh bằng.
Phàn Thâm cho hắn niềm vui, thứ mà hắn không được hưởng thụ suốt hai mươi bảy năm quá khứ.
Phàn Thâm bầu bạn với hắn, điều mà hắn không dám tưởng tượng suốt hai mươi bảy năm quá khứ.
Gánh nặng tháo gỡ, không cần tiếp tục truy danh cầu lợi, Tiêu Hòa ở bên cạnh Phàn Thâm, cảm nhận được cuộc sống chân thực.
Lâu ngày sinh tình, Tiêu Hòa là người thiếu khuyết tình thương trong xương, hắn coi Phàn Thâm là học sinh của mình, bạn tốt của mình… nhưng chậm rãi coi y thành người duy nhất của mình.
Cho nên khi thương cũ tái phát, thời điểm yếu đuối nhất, Phàn Thâm tốt với hắn vô cùng, hắn đều phóng đại gấp trăm lần.
Đêm mông lung, tình ý khởi.
Kỳ thật không rõ là ai chủ động trước, chỉ có thể nói tình đến tận cùng, thuận theo tự nhiên.
Bọn họ đã phát sinh quan hệ, càng thêm không thể vãn hồi.
Phàn Thâm yêu Tiêu Hòa sâu sắc, nhưng không Tiêu Hòa cảm thấy thế.
Tình càng say càng nồng, không chỉ khiến người sinh lòng vui sướng thỏa mãn, song song cũng sinh bất an thấp thỏm.
Tiêu Hòa lớn hơn Phàn Thâm tròn mười tuổi, Phàn Thâm chỉ mới mười bảy tuổi, còn là học trò của hắn, nhưng hắn lại… dụ dỗ cậu ấy.
Giữa đàn ông và đàn ông, sẽ có tình cảm vững bền sao?
Lại càng không nói sau này Phàn Thâm ắt đi lên đế vị.
Bọn họ… liệu có tương lai?
Có lẽ Phàn Thâm ở độ tuổi này không nhọc lòng suy nghĩ chi nhiều, nhưng Tiêu Hòa thì bị chúng tra tấn đêm ngày khó ngủ.
Sau đó Tiêu Hòa sợ.
Hắn bắt đầu sinh ý nghĩ chạy trốn, nhưng chỉ cần hắn hơi biểu lộ ra chút, Phàn Thâm sẽ bắt hắn trở về, dùng nhiệt tình nóng cháy đến hận không thể thiêu đốt mọi thứ giam giữ hắn.
Vấn đề Tiêu Hòa sợ hãi, cuối cùng thành ra không còn e ngại.
Nếu Phàn Thâm đối xử hắn như vậy, hắn còn gì để mà suy nghĩ?
Hắn yêu Phàn Thâm, tất nhiên là nhất sinh nhất thế.
Phàn Thâm mà phụ hắn… Vậy hắn sẽ… hắn sẽ…
Tiêu Hòa theo bản năng không dám tưởng tượng tiếp nữa, bởi chính bản thân hắn cũng không dám chắc nếu ngày đó đến, hắn sẽ làm ra điều chi.
Hắn chỉ hy vọng, vĩnh viễn đừng có ngày đó.
Song đời không như nguyện, càng sợ hãi, càng muốn tránh né thì nó lại càng mau chóng đuổi tới trước mặt.
Phàn Thâm rốt cuộc thấy chán.
Phàn Thâm phản bội tình cảm của họ.
Phàn Thâm không cần hắn…
Mắt mở trừng trừng nhìn người mình yêu sâu đậm ôm ấp một người khác, nói lời âu yếm, thề non hẹn biển, hứa hẹn chung thân.
Cảnh tượng trước mặt Tiêu Hoà trở nên tối đen, không sao nhìn rõ con đường phía trước, không cách phân biệt phương hướng, trái tim đau rát tận xương tuỷ, ngay cả nhiều năm chinh chiến hay chạm trán quái thú hung hãn nhất hắn cũng chưa từng cảm thấy thống khổ.
Nếu đã định không thể cùng nhau đi đến cuối đường, vì sao hứa hẹn với hắn nhiều như thế.
Nếu đã định không thể mãi mãi ở bên hắn, vì sao lúc trước không để hắn rời đi…
Tiêu Hòa ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn người nam anh tuấn người nữ dịu dàng ôm nhau tựa như một bức tranh, nhìn họ ngọt ngào như có thể nhuộm hồng cả trời đất.
Hắn hẳn là nên rời đi, hắn hẳn là nên thức tỉnh, hắn hẳn là nên hiểu rõ.
Chỉ là… không cam lòng.
Tiêu Hòa không cam lòng.
Hắn không có lấy một người bạn, chưa cảm nhận chút hơi ấm nào, hắn đã coi y là người quan trọng nhất đời này.
Nhưng… cớ sao đối xử hắn như thế.
Con tim Tiêu Hòa, khi trước nóng bỏng bao nhiêu, hiện tại lại rét lạnh bấy nhiêu, hắn không thể tin, không muốn đón nhận, sải bước xông vào thế giới bọn họ.
Tiếp đó… Tiêu Hòa thấy được bất an trong mắt Phàn Thâm.
Bất an? Vì sao phải bất an a.
Tiêu Hòa lẳng lặng nhìn đối phương, mở lời, giọng điệu lành lạnh an tĩnh như thường ngày “Theo tôi đi đi, được không?”
“Tôi không nhìn thấy gì cả, không phát sinh chuyện gì hết, trở về bên cạnh tôi có được không?”
“Phàn Thâm, tôi biết cậu đang đùa giỡn với tôi, nhưng trò này chẳng buồn cười chút nào, chúng ta về nhà nhé?”
Đời này Tiêu Hòa chưa từng hèn mọn như thế bao giờ.
Nhưng chỉ cần Phàn Thâm chịu quay về, hắn không so đo mọi thứ, không để ý chuyện phát sinh trước mắt, thậm chí không hỏi han chút gì.
Chung quy Phàn Thâm vẫn còn trẻ, dễ xúc động, hắn sẽ bao dung y, tha thứ y, chỉ cần y trở về bên cạnh hắn.
Miễn bọn hắn có thể giống như trước, miễn y còn thương hắn… hắn cam nguyện thốt ra những lời gần như là vứt bỏ tôn nghiêm.
Song… Tiêu Hoà chờ được, chỉ là sự tuyệt tình lạnh nhạt của thiếu niên.
“Tiêu Hòa, tôi chán rồi, đàn ông với đàn ông dù sao cũng không thể bằng đàn ông với phụ nữa, quả thật anh rất được rất dễ nhìn, nhưng vẫn là đàn ông, làm sao mềm mại tươi trẻ như cô bé này được?”
“Tiêu Hòa… đủ rồi, tôi ở bên anh lâu vậy cũng đã đủ rồi.”
“Chúng ta vốn dĩ không có tương lai, chẳng phải anh hiểu rõ nhất à? Tôi đã suy nghĩ kỹ càng, đích thật tôi có mê luyến anh, nhưng cũng chỉ là thích thân thể anh, chờ tôi trưởng thành thì anh già mất rồi, lúc đó anh còn cái gì?”
Từng câu từng chữ, đâm vào trái tim.
Tiêu Hòa chết lặng nhìn đối phương, gương mặt quen thuộc, giọng nói quen thuộc, hơi thở quen thuộc, nhưng lời nói quá sức xa lạ.
Chán… Đủ… Già rồi…
Nguyên lai giữa họ là thế sao?
Tim Tiêu Hòa gần như ngừng đập, song dù bị giẫm đạp vào vũng bùn, hắn vẫn không muốn tin.
“Phàn Thâm… cậu giận tôi à? Tôi có chỗ nào không tốt, cậu cứ nói tôi biết. Tôi có thể sửa… Tôi sẽ…”
“… Tôi yêu cậu, Phàn Thâm… tôi rất yêu cậu…”
“Yêu?” Lời nói rét lạnh của thiếu niên tựa như mảnh băng ghim sâu lòng người “Đừng chọc cười, ngay cả một sợi tóc của cô ấy anh cũng không bằng!”
“Tôi chán rồi, chán ôm một người đàn ông, anh biết không, giờ lên giường với anh, tôi chỉ thấy ghê tởm chán ghét!”
“Tiêu Hòa, đừng si tâm vọng tưởng nữa, ở bên tôi, anh xứng sao?”