Dị Thế Tà Quân

Chương 260: Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng

Dịch Giả: Trúc Diệp

Trường kiếm trong tay Dạ Cô Hàn nhằm phía trước hết sức chém ra, hướng từ dưới lên trên nách của một hắc y bịt mặt, trường kiếm của hắn vẫn đang ở trong bụng Dạ Cô Hàn còn chưa kịp rút ra. Dạ Cô Hàn dùng chính cơ thể mình liều mạng giữ chặt trường kiếm của kẻ kia!

Chân chính dùng tính mạng mà đánh!

Cùng lúc đó, trường kiếm mang theo huyết quang mãnh liệt gọt xéo lên. Hắc y nhân sợ đến vỡ mật quát to một tiếng, quyết định quăng kiếm thật nhanh.

Đáng tiếc đã muộn một chút, thân thể hắn còn chưa bị một kiếm chém thành hai đoạn, nhưng một cánh tay lại không thể nào may mắn tránh khỏi. Hồng quang chợt lóe, huyết vụ tung bay, cánh tay rời thân thể bay ra mang theo một nửa bả vai, ngay cả cơ nhục trên mặt cũng bị gọt xuống một tầng lộ ra cả đầu khớp xương màu trắng, còn có mạch máu như những con giun nhỏ uốn éo.

Kẻ đó trong miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng người kêu, lảo đảo lùi lại phía sau, trong đôi mắt lộ vẻ kinh hãi không gì sánh kịp, há mồm kêu to:

- Tay của ta, mặt của ta!

Trường kiếm trong tay Dạ Cô Hàn thần tốc thu về, lại một lần nữa thuận thế đâm ra nhanh như thiểm điện.

Tất cả động tác của hắn, không quản bị người công kích chính là vì thời khắc này!

Chính là vì một kiếm này!

Dạ Cô Hàn biết, bản thân mình đánh lâu mệt mỏi đã vô lực chống đỡ năm người đồng thời công kích, việc duy nhất có thể làm là lấy mạng đổi mạng. Lấy kinh nghiệm chiến đấu của mình rõ ràng cảm thấy năm hắc y nhân này đúng là Thiên Huyền cao thủ, nhưng hai kẻ trong đó huyền khí bất ổn giống như mới bị trọng thương chưa lành.

Chính mình bây giờ đã như nỏ mạnh hết đà, nhiều nhất chỉ có thể kéo hai kẻ đó chôn cùng. Nhưng mấy tên kia, mình một điểm cũng không nắm chắc. Cho nên, mục tiêu hạ thủ tiếp theo cũng là mục tiêu duy nhất còn lại.

Trường kiếm lại lần nữa hung ác dị thường đâm ra. Người nọ song chưởng vừa mới đánh trúng trước ngực Dạ Cô Hàn chính đang thầm hô ra tay may mắn, hoan hỷ vì đánh gục địch nhân. Nhưng không nghĩ tới tuy mình đã đem xương sườn đối phương toàn bộ đánh gãy nhưng trước ngực đối phương đột nhiên hình thành một cái lốc xoáy đem bàn tay của mình chặt chẽ giữ lại.

Người nọ thấy không ổn, ra sức dãy dụa mới miễn cưỡng thoát khỏi, nhưng trong nháy mắt chậm trễ đó, trường kiếm lạnh lẽo mang theo lam quang sáng chói đã đến trước ngực hắn.

Tử vong ập đến!

Hắn liều mạng kêu thảm một tiếng, cực lực hướng một bên tránh né, nhưng vừa mới động thân thanh trường kiếm đã xoát một tiếng xuyên thẳng vào ngực, ngập đến tận chuôi. Mặc dù chưa đâm trúng chỗ yếu hại nơi trái tim, nhưng một kiếm này mang theo huyền khí đã đem ngũ tạng của hắn đánh cho nát bét.

Nhưng Dạ Cô Hàn rốt cục đã tới lúc dầu cạn đèn tắt, trường kiếm cắm trong ngực địch nhân cũng không có khí lực mà rút ra.

Một kẻ rống to giận dữ, trường kiếm kịch liệt hạ xuống. Dạ Cô Hàn cũng vô lực kháng cự, tay phải cầm kiếm bị một kiếm chặt đứt, trong vết thương lại không có chảy ra bao nhiêu máu, máu tươi của hắn lúc này thực đã chảy gần hết rồi.

Nhưng trên mặt hắn vẫn như cũ mang theo nụ cười trào phúng, trong đôi mắt tràn ngập ôn nhu nhìn về một phương hướng.

Phương hướng kia chính là hoàng thành!

Một kẻ khác tung ra một cước, đem thân thể Dạ Cô Hàn đá bay lên, nặng nề rơi trên mặt đất. Dạ Cô Hàn vẫn quật cường trở mình làm những khớp xương đã gãy vụn phát ra tiếng kêu răng rắc quái dị, nhưng Dạ Cô Hàn hoàn toàn không để ý, tựa hồ một điểm đau đớn cũng không có.

Trong mắt hắn đã không còn cái cao ngạo ngày xưa, cũng không còn sự thê lương ngày nào.

Lúc này chỉ còn vẻ vô tận ôn nhu cùng quyến luyến.

Kiếp này còn lại chút thời gian cuối cùng, hắn không thể nhìn thấy người yêu, nhưng có thể trông thấy chỗ nàng ở cũng là tốt lắm rồi.

Tình cảm bị đè nén đã lâu mà không dám biểu lộ. Ngay lúc này như hồng thủy ào ạt bộc phát:

- Tú Tú, ta nhớ nàng! Ta nhớ nàng! Ta nhớ nàng!

Tại thời khắc này, thần trí Dạ Cô Hàn vô cùng thanh tĩnh, rất nhiều chuyện cũ dồn dập ập tới, phảng phất như mộng như ảo nhưng vô cùng chân thật. Trong lòng, đột nhiên có một âm thanh nhẹ nhàng, ôn nhu khe khẽ đọc lên một bài thơ ngắn, một lần lại một lần, tựa hồ vô cùng vô tận, nhẹ nhàng bay bổng phảng phất như mộng ảo:

"Bất hối thử sinh chủng thâm tình,

Cam nguyện cô lữ tự phiêu linh

Trường hận uyên lữ duy mộng lí,

Trữ phụ thương thiên bất phụ khanh!"


Tạm dịch:

"Một đời ôm chặt mối tình thâm

Cam nguyện đày thân nơi đất khách;

Tình trường vạn lý đành chôn mộng,

Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!"


(Biên: đoạn này là dịch thơ của người dịch Trúc Diệp)

Đây là bài thơ Dạ Cô Hàn tặng Mộ Dung Tú lúc chia tay mười tám năm về trước.

"Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!"

"Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!"

Giờ phút này, Dạ Cô Hàn đã không thể mở miệng nói chuyện nhưng bờ môi vẫn yếu ớt, mỏng manh mấp máy, nếu cẩn thận nhìn kỹ khẩu hình của hắn chính là đang nhẹ nhàng nhắc lại một câu thơ này.

- Tú Tú, mười tám năm trước chia tay, ta đã vĩnh viễn mất đi nàng. Trước khi đi chỉ kịp để lại cho nàng bài thơ này, lúc ấy, nàng cũng khẽ đọc lại câu cuối cùng này, nước mắt không ngừng tuôn rơi, ta còn nhớ mái tóc dài của nàng tung bay trong gió. Hôm nay, ta lại phải đi, nhưng lần này đi rồi sẽ vĩnh viễn không quay trở lại; nàng có biết chăng, tại giờ khắc này điều ta nghĩ đến vẫn là một câu thơ này:

Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!

Tú Tú, cả đời này ta chưa từng phụ nàng! Cũng không bao giờ phụ nàng!

Chu Kiếm Minh điên cuồng hét lớn, như muốn xông lên lăng trì thân thể Dạ Cô Hàn; Lệ Kiếm Hồng hét lớn một tiếng:

- Đủ rồi! Hắn ta huyền khí đã tận, ngũ tạng bị hủy, không thể sống nổi, nhanh bồng lão ngũ, lập tức đi bắt tiểu nha đầu kia. Chúng ta phải tranh thủ thời gian, việc này không thể chậm trễ.

Chu Kiếm Minh cùng nữ tử kia bi phẫn hét lớn một tiếng, mỗi người ôm lấy một người bị thương lão Tứ cùng lão Ngũ, nhanh như chớp hướng về phía Linh Mộng công chúa đang chạy trốn cấp tốc đuổi theo.

Linh Mộng công chúa dọc đường bị hai nàng lôi kéo chạy nhanh, thỉnh thoảng lại quay đầu lại vội vàng quan sát chiến cuộc, xa xa nhìn thấy Dạ Cô Hàn cả người đầy huyết nhục, đột nhiên ngã xuống, trong nháy mắt này Linh Mộng công chúa điên cuồng hô to một tiếng: "Dạ thúc thúc!" thanh âm cực kỳ thê lương.

Hai chân nàng như đóng đinh trên mặt đất, không thể nào di động nửa bước, trong đầu trống rỗng như bị sét đánh, bất tri bất giác nước mắt mãnh liệt trào ra.

Dạ thúc thúc, vị nam nhân này từ khi mình còn nhỏ mỗi ngày đều cẩn thận theo sát bảo vệ cho mình, trong ấn tượng của mình chính là vị trưởng bối vô địch, vị nam tử này mỗi ngày đều thê lương làm cho người ta đau lòng, cô độc làm cho người ta chua xót, rốt cuộc hôm nay, vì bảo vệ mình...

Trong lòng Linh Mộng công chúa, một nỗi thống khổ tê tâm liệt phế dâng lên.

Hoàng tộc không có tình thân!

Hoàng tộc từ trước tới giờ vốn không có tình thân. Điều này, chính mình từ nhỏ đã minh bạch, phụ hoàng mặc dù đối với mình rất tốt, thậm chí có thể nói là vô cùng sủng ái, nhưng phụ hoàng thật sự quá uy nghiêm, tuy rất muốn xà vào lòng phụ hoàng làm nũng, hưởng thụ một chút ấm áp. Nhưng mỗi lần được phụ hoàng ôm chẳng được bao lâu lại phục hồi uy nghiêm của một vị đế vương.

Hoàng đế và phụ thân, hai cái xưng hô này, hoàng đế vĩnh viễn ở trước phụ thân, ngay khi phụ thân trở thành hoàng đế mình đã không còn là nữ nhi của phụ thân nữa.

Chỉ có ở trước mặt Dạ thúc thúc, Linh Mộng công chúa mới chính thức tìm được cảm giác cha con, nàng có thể không kiêng kị gì hướng Dạ thúc thúc làm nũng, đùa giỡn, mặc dù ngoài miệng vẫn gọi "Dạ thúc thúc" nhưng sâu thẳm trong lòng Linh Mộng đã sớm coi Dạ Cô Hàn chính là phụ thân của mình, chân chính phụ thân của mình.

Thúc đối với mình rất cưng chiều; chuyện gì cũng làm theo ý mình, nhưng khi mình làm sai thúc sẽ tức giận, sẽ đánh mình không chút lưu tình.

Nhưng thúc làm như vậy là muốn tốt cho ta!

Thúc vẫn một mực im lặng chiếu cố ta. Cho tới bây giờ chưa lộ diện, chưa bao giờ tranh lấy vật gì, càng không đòi hỏi bất cứ điều gì, thúc luôn yên lặng dốc lòng bảo hộ mình, tựa hồ như vậy thúc cũng thỏa mãn rồi.

Nhưng mỗi lần mình gặp nguy hiểm, người đầu tiên đứng ra bảo vệ mình chính là Dạ thúc thúc.

Những lúc bị ba vị hoàng huynh khi dễ làm cho mình chịu ủy khuất, người thứ nhất đứng ra cũng là thúc.

Vô luận là lúc nào, thúc luôn tận tâm chiếu cố ta, hôm nay, cũng là vì ta mà ngã xuống, rốt cục cũng ngã xuống nơi đó, mấy năm nay thúc đã quá mệt mỏi rồi.

- Dạ thúc thúc, người cần nghỉ ngơi sao?

Chẳng lẽ người không nhớ tiểu Linh Mộng sao? Người nhẫn tâm bỏ lại Tiểu Linh Mộng, cứ như vậy mà đi sao? Người nhẫn tâm sao? Người nhẫn tâm sao?

Dạ thúc thúc, người có biết, trong lòng ta, người sớm đã là phụ thân của ta không?

Phụ thân! Cầu xin người đừng rời bỏ ta!

Linh Mộng công chúa thất hồn lạc phách không biết mình đang làm gì, cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, Độc Cô Tiểu Nghệ ra sức kéo nàng nhưng nàng vẫn như cũ không nhúc nhích

Đối với nỗi đau con gái mất đi từ phụ (cha hiền), hết thảy hậu quả đều bất chấp!

Người của phụ hoàng phái tới vì sao tới giờ còn chưa có xuất hiện? Tại sao? Vì sao nhìn thấy Dạ thúc thúc liều mạng như vậy bọn họ vẫn không có xuất hiện? Bọn họ lẽ ra phải xuất hiện rồi chứ!

Nếu Dạ thúc thúc thật sự ra đi, ta sẽ trả thù, nhất định điên cuồng mà trả thù các ngươi.

Dùng tính mạng của ta, dùng hết thảy trả thù các ngươi!

Linh Mộng công chúa hét lớn trong lòng, phẫn nộ cơ hồ làm lồng ngực nổ tung, nhưng ngoài miệng một chữ cũng nói không nên lời, hai mắt mờ đi vì nước mắt, trong miệng tựa hồ có ngàn cân cự thạch, chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, run rẩy. Cả người giống như ở nơi băng thiên tuyết địa.

Ngay lúc này, ba hắc y nhân bịt mặt đã đuổi tới nơi, Lệ Kiếm Hồng bạo nộ một tay hướng Linh Mộng công chúa chộp tới, Linh Mộng chỉ ngơ ngác đứng đó không chút nào phản kháng.

Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Tôn Tiểu Mỹ đồng thời đánh tới, trên người cả hai đều tỏa ra kim sắc quang mang chói mắt.

Lấy tuổi của các nàng mà nói, có thể đạt tới Kim Huyền cảnh giới, có thể nói đã là đã rất xuất chúng! Hai người đồng thời xuất thủ. Một đao một kiếm, hai bên công tới!

Nhưng là, thực lực của đối phương quá chênh lệch.

- Cút ngay!

Lệ Kiếm Hồng vung tay, ba ba hai tiếng, hai nàng bị đánh văng ra ngoài.

- Ta không muốn giết các ngươi! Đừng ép ta phải giết các ngươi!

- Ngươi là ai? Các ngươi là ai?

Linh Mộng công chúa giống như đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, giờ phút này, nàng không hề sợ hãi, tuyệt đối không sợ hãi, phải vì Dạ thúc thúc báo thù! Báo thù!

Trong mắt của nàng, tràn đầy cừu hận, oán độc:

- Các ngươi là ai? Tại sao phải hại ta? Tại sao phải hại chết Dạ thúc thúc của ta?

Một câu cuối cùng Linh Mộng công chúa đột nhiên rống to lên.

Thanh âm cực lớn, làm cho Lệ Kiếm Hồng cũng lắp bắp kinh hãi, tuyệt đối không thể tưởng được, nữ tử yếu đuối này lại có thể phát ra thanh âm bén nhọn như thế.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm