Lý Du Nhiên tự giam mình ở trong phòng, trước mặt bày ra một bức tranh nho nhỏ.
Người trong tranh, mắt ngọc mày ngài, nụ cười tự nhiên, đúng là Linh Mộng công chúa! Lý Du Nhiên quả không hổ là một đời Thiên Hương tài tử, bức tranh vẽ tay này giống người thật như đúc, đủ để thấy ấn tượng về Linh Mộng công chúa khắc rất sâu trong lòng hắn!
Nhưng hiện tại, đôi mắt Lý Du Nhiên tràn ngập vẻ khổ sở: "Hiện tại chắc đã bắt đầu hành động! Linh Mộng... "
Lý Du Nhiên ngửa đầu ra sau, hai mắt nhắm lại, bỗng nhiên hắn gào thét một tiếng, tru lên như dã thú bị trọng thương, vừa khàn vừa nặng nề, nắm tay vung lên đấm thẳng vào tường!
Một quyền này, hắn đã dùng hết sức lực, đập thẳng vào bức tường bằng đá cứng rắn. Nhất thời, nắm tay của hắn đầm đìa máu tươi, rơi xuống mặt đất tí tách.
Lý Du Nhiên ngây người ra mà ngồi im lặng, bỗng nhiên hai mắt đang nhắm nghiền ảm đạm âm thầm chảy ra hai giọt lệ.
" Ta xin lỗi nàng! Ta chỉ yêu có mình nàng! Nhưng vì sự thống trị thiên thu của ta, ta chỉ còn cách hi sinh nàng mà thôi! Bởi vì hiện tại, ta không thể thiếu sự chống đỡ của sư môn..."
Quân Mạc Tà và Quân Vô Ý đang chậm rãi rời khỏi Quý Tộc Đường, hắn phân phó đốc thúc Đường Nguyên liên tục, nhất định phải thu mua toàn bộ số thảo dược hắn cần, hơn nữa, mỗi ngày đều phải mua rồi dự trữ tất cả. Sau khi an bài chu đáo, hắn mới thỏa mãn ra về.
Nói tới chuyện mấy hôm nay, mặc dù có vài người và vài việc ngoài ý muốn sinh ra, nhưng nói chung, còn lại đều vô cùng mỹ mãn. Đấu giá mỹ tửu giúp Quân Mạc Tà kiếm được số bạc còn gấp nhiều lần số mà hắn tưởng tượng, có thể nói là thắng lợi hoàn toàn!
Dù cuối cùng có xảy ra chuyện Tam hoàng tử vô sỉ cáo mượn oai hùm cướp rượu cũng không tính là chuyện xấu, bởi vì Quân đại cao nhân rất muốn dựa vào dịp này mà gieo vào đầu óc non nớt đang phát triển của Tiểu Dương một mầm mống chống đối, trong tương lai, hạt giống này có thể lặng lẽ tiêu thất hay bộc phát ra, chỉ cách nhau một ý niệm mà thôi.
Thêm vào đó, một trăm vò rượu cuối cùng, chính là của Bình Đẳng Vương Phủ, cũng là cổ phần của Bình Đẳng Vương Tử, không có quan hệ gì tới Quân gia và Quý Tộc Đường, tuy nói như vậy thì có chút vô sỉ, nhưng sự thật chính là như thế!
Trước khi đem Vương gia và Vương phủ coi như là phe mình, Quân Mạc Tà chắc chắn sẽ không vì bọn họ mà ra mặt! Vì sao ư? Vì không đáng!
Quân Mạc Tà cũng không phải là một tiểu nhân hám lợi, nhưng chuyện không có ích lợi, hắn tuyệt đối không làm! Đây là quy tắc của sát thủ, cũng là quy tắc làm người của hắn, kiếp trước đã thế, kiếp này cũng thế!
" Hảo hán thì để cho người khác làm đi, ta chỉ thích làm theo ý mình, tùy tâm sở dục, nói trắng ra là ta thích làm gì là làm, mà đã làm là làm tới cùng, con mẹ thằng nào cũng không cản được ta!"
Tự do tuyệt đối kiểu này chính là mục tiêu quan trọng nhất mà cả đời Quân Mạc Tà tìm kiếm!
Trước khi Quý Tộc Đường khai trương, Quân Mạc Tà đã từng nói: "Ta muốn Quý Tộc Đường đạt tới trình độ hoặc là không khai trương, đã khai trương một lần thì ăn ba năm!" Với kết quả như ngày nay, chỉ là ăn ba năm thôi sao? Chỉ sợ toàn bộ gia tộc cũng đủ sống sung sướng ba đời.
Hải Trầm Phong Hải đại bang chủ đến cuối cùng vẫn không thắng được vò nào, nhưng Quân Mạc Tà lấy danh nghĩa bản thân tặng cho hắn năm mươi vò, chính là tặng không, đối với người của mình, cần phải có đãi ngộ tốt.
Vị này vẫn giơ cao tấm bài tử một trăm vạn lên, cuối cùng vui mừng rạo rực mang số rượu này mà ra về. Đương nhiên, khi ra bên ngoài, hắn sẽ nói là đấu giá thắng được, hắn chính là một quý tộc.:61:
Quân Mạc Tà ngồi kỵ mã, Quân Vô Ý thì ngồi kiệu, hai người song song trở về, tuy tâm tình cao hứng nhưng vẫn có chút trầm trọng, tuy là nói đã tính toán cho tương lai, sắp đặt an bài đầy đủ, nhưng vẫn trầm ngâm mà suy nghĩ, suốt con đường không ngờ cả hai không ai nói một lời nào.
Hai thúc cháu đều hiểu, hành động kế tiếp chắc chắn sẽ vô cùng ác liệt! Tuy nhiên, không thể không làm, hơn nữa, đã làm là phải chiến thắng! Chẳng những phải thắng, mà còn phải thắng vô cùng đẹp mắt, vô cùng gọn gàng!
Nhưng thực lực của địch nhân lại cao hơn mình.
Trận này, cuối cùng phải đánh như thế nào?
Từ trước tới nay, trong chiến đấu mà lấy yếu thắng mạnh thì đều được mọi người ca tụng, nhưng thật sự có mấy người có thể chân chính lấy yếu thắng mạnh, lại còn muốn thắng mà không tổn hại, dù không như đầm rồng hang hổ thì cũng là chuyện khó khăn kinh người!
Hai người rời đi chưa xa thì bỗng nhiên sắc mặt Quân Mạc Tà chợt động, một đạo bóng trắng từ xa phóng tới, hắn còn chưa kịp nhận ra thì bóng trắng nho nhỏ đó đã chui vào lòng hắn, kêu ô ô hai tiếng, hai cái móng vuốt không ngừng cào cào ngực hắn, hai mắt ươn ướt nhìn hắn tràn đầy vẻ lo âu.
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Quân Mạc Tà liếc mắt một cái đã thấy miếng vải xanh nhạt đang cột trên chân sau của Tiểu Bạch Bạch, Quân Mạc Tà nhớ rõ, lúc nãy Độc Cô Tiểu Nghệ chính là mặc bộ y phục mang màu xanh này, mà hiện tại, mảnh vải này đã nhuốm đầy máu!
Độc Cô Tiểu Nghệ xảy ra chuyện!
Bỗng nhiên trong lòng Quân Mạc Tà căng thẳng! Hắn cảm thấy trái tim của mình bỗng nhiên đập mạnh! Ngay cả khí tức trầm ổn mọi khi của hắn cũng trở nên hỗn loạn, trước mắt hắn bỗng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp bướng bỉnh cười tươi như hoa của Độc Cô Tiểu Nghệ.
Từ lúc nào ta lại có ý với nha đầu này thế?
Quân Mạc Tà không kịp tự hỏi vấn đề này, hiện tại trong lòng hắn chỉ còn một ý niệm duy nhất: Ta phải cứu nàng!
- Tam thúc, Độc Cô Tiểu Nghệ đã xảy ra chuyện, con phải chạy đi xem thế nào!
Quân Mạc Tà thúc mạnh hai chân, con ngựa dưới thân hắn hí dài một tiếng, cả thân dựng lên, hai chân sau đạp mạnh một cái, phóng ra như mũi tên rời dây. Tiếng vó ngựa như tiếng sấm điên cuồng vang lên, một người một ngựa đuổi theo bóng của Tiểu Bạch Bạch như bay!
Ngay sau đó, giữa phố đang cột một con ngựa, trong không trung đột nhiên vang lên tiếng gió rít gào, một nam nhân toàn thân lam bào nhẹ nhàng đáp xuống lưng ngựa, con ngựa bắt đầu lồng lên chạy như điên, trên lưng nó tựa hồ không có một chút trọng lượng nào!
Người này chính là Quân Vô Ý!
Trên mặt vị Huyết Y đại tướng quân này giờ đây đã dày đặc sát khí!
Độc Cô Tiểu Nghệ đối với Quân Mạc Tà là tình nghĩa chân thành, người như Quân Vô Ý sao có thể khoanh tay ngồi nhìn! Thậm chí, trong lòng Quân Vô Ý đã sớm coi Độc Cô Tiểu Nghệ là cháu dâu tương lai của mình, làm sao hắn có thể để cho người khác khi dễ?
Cho dù là chỉ tổn thương tí ti cũng tuyệt đối không thể!
Đây chính là quan điểm của Quân gia gia tộc, đối với Quản Thanh Hàn như thế, đối với tiểu nha đầu cũng như thế!
Quân Vô Ý tuyệt đối sẽ không để cho người thân của mình xảy ra chuyện nữa, hiện tại, trên thế gian này, hắn chỉ còn lại có một đứa cháu này! Nếu thật sự cần thiết, Quân Vô Ý thà rằng hủy diệt tất cả, cũng muốn bảo vệ cho cháu trai và cháu đâu của mình!
Vì thế, khi Quân Vô Ý vừa nghe nói chuyện này, làm sao chịu ngồi yên mà nhìn?
Thớt ngựa hí dài chạy như điên, hai con ngựa lần lượt như nổi điên chạy xuyên qua mấy con đường, cuối cùng tiêu thất không còn bóng dáng!
Chỉ để lại sau lưng một đám bụi mờ, gió thu ào ào thổi làm đám bụi từ từ tan đi!
Hai người Độc Cô Tiểu Nghệ và Tôn Tiểu Mỹ đều suy nghĩ giống nhau: Cho Tiểu Bạch Bạch trở về Độc Cô gia tìm viện binh! Đối mặt với cường địch như thế này, chỉ có toàn bộ cao thủ của Độc Cô gia xuất động mới có một ít cơ may, những viện binh khác cho dù có tới cũng chưa chắc giúp được gì, đối phương chính là năm cao thủ Thiên Huyền!
Tuy nhiên, tuy hai người suy nghĩ giống nhau, nhưng Tiểu Bạch Bạch lại không như vậy, trong suy nghĩ của nó, chỉ biết chủ nhân của mình đang gặp phải nguy hiểm, nó cũng hiểu rõ chủ nhân của nó muốn nó chạy đi tìm cứu binh!
Nhưng tìm ai cho tốt đây?
Đương nhiên là đi tìm cứu binh lợi hại nhất!
Không thể không nói, Tiểu Bạch Bạch vô cùng thông minh! Trên thế giới này, nó chỉ thân cận với hai người, một người đương nhiên là chủ nhân của nó Độc Cô Tiểu Nghệ, mà người còn lại chính là người tốt trong lòng Tiểu Bạch Bạch, cũng là người lợi hại nhất theo suy nghĩ của Tiểu Bạch Bạch: Quân Mạc Tà!
Người này có thể làm cho mình ngay khi còn nhỏ đã tăng giai vị lên thế này, vậy sự lợi hại còn phải nói tới hay sao? Hiện giờ chủ nhân của mình gặp nguy hiểm, không tìm người lợi hại này thì tìm ai đây?
Vì vậy, Tiểu Bạch Bạch chạy ngay tới chỗ của Quân Mạc Tà.
Trong lòng của nó, căn bản không thèm nghĩ tới trở về Độc Cô thế gia tìm bọn người bị thịt kia làm viện binh, bọn họ là ai, tìm bọn họ đến có tác dụng sao? Nếu so với vị đại cao thủ người tốt của ta thì kém quá xa, ngay cả ta cũng khinh thường bọn bị thịt này.
Tuy nhiên, nếu Tiểu Bạch Bạch thật sự tìm viện binh ở Độc Cô thế gia, chờ tất cả cao thủ của Độc Cô thế gia tiến tới, chỉ e là "liên hoàng hoa thái đô lương liễu" ("Hoa cúc vàng đều lương": Thời xưa, Trung Quốc có tập tục thưởng cúc vào ngày lễ Trùng Dương mùng chín tháng chín, trong danh ngôn vịnh cúc có một câu: Minh nhật hoàng hoa điệp dã sầu (ngày mai hoa tàn bướm cũng buồn), ngày mai đây là chỉ ngày hôm sau của lễ Trùng Dương, hoa cúc cũng đã héo, ý của câu trên là mọi việc đều đã chậm). Vì thế, chính sự hiểu lầm của Tiểu Bạch Bạch lại làm ra một quyết định chính xác!
Bởi vì nếu Tiểu Bạch Bạch thật sự đi báo tin cho Độc Cô gia, Tiểu Bạch Bạch chắc chắn không thể nói chuyện, cho dù Độc Cô gia có phán đoán ra tiểu nha đầu đang gặp nguy hiểm, chưa chắc đã phái toàn bộ cao thủ đi chi viện, lấy đối phương gồm năm tên cường giả Thiên Huyền, tới vài người có thể giúp sao?
Đao kiếm đồng thời chém xuống! Song chưởng ngưng tụ huyền khí lam sắc cũng chụp xuống!
Trong lúc này có thể nói Dạ Cô Hàn chính là thọ địch đủ bốn phương tám hướng! Nếu không phải vì Linh Mộng, giờ khắc này Dạ Cô Hàn đã rút lui thoát thân chứ tuyệt đối sẽ không chấp nhận tình thế khó khăn nguy hiểm như hiện tại! Hắn chỉ cần dùng toàn bộ công lực còn lại nhanh chóng bay ngược ra sau là có thể tránh được thế công này, cho dù có chịu thương tổn cũng vẫn toàn mạng trở ra.
Tuy nhiên, Linh Mộng công chúa còn chưa trốn xa! Nếu hắn lui lại, năm người này tuyệt đối có thể bắt được Linh Mộng công chúa trong chốc lát! Dạ Cô Hàn không biết tại sao bọn họ muốn bắt Linh Mộng, nhưng hắn chỉ biết cho dù phải hi sinh bản thân cũng không để Linh Mộng lọt vào tay bọn người này!
Đại trượng phu có việc không nên làm, có việc nên làm!
Biết rõ phải chết, cho dù nghìn vạn người tiến tới thì sao!
Sinh tử có gì đáng sợ?
Dạ Cô Hàn sừng sững như núi, khoảnh khắc đao kiếm tới người bỗng nhiên uốn mình, lui lại một chút, đồng thời trường kiếm trong tay phát ra lam quang thê diễm, tựa như gấp khúc lại mà đâm ra một kiếm!
Phốc!
Một thanh trường kiếm đâm vào bên trái bụng của Dạ Cô Hàn, hai thanh trường kiếm khác cơ hồ liếm qua cơ thể của Dạ Cô Hàn, quần áo rách nát, hai mảng thịt cùng với máu tươi rơi xuống, còn đôi nhục chưởng thì như thế lôi đình vạn quân đánh thẳng vào ngực của Dạ Cô Hàn!
Vài tiếng răng rắc vang lên, xương sườn trước ngực Dạ Cô Hàn đứt đoạn! Thất khiếu đều có máu tươi trào ra!
Nhưng trong thời khắc này, trên mặt Dạ Cô Hàn lại có một nụ cười khoái ý, có thể nói là một nụ cười ôn nhu! Nụ cười này kết hợp máu tươi chằng chéo trên mặt hắn hiện lên vẻ cực kỳ thảm thiết!