- Ách, ta xem công tử diện mạo bất phàm, nên có ý muốn kết giao...
Trên mặt Tư Mã lộ vẻ cười bất động nói:
- Không biết trong tay công tử có thiếp mời không?
- Thiệp mời? Không có. Thứ đồ chơi đó nhất định phải có sao?
Mạc Tà có chút không kiên nhẫn, người này tốt xấu gì cũng có chút thực lực, sao lại không có ánh mắt như vậy, không thấy bổn thiếu gia không muốn để ý đến ngươi sao?
Nguyên lai là không phải là được mời!
Tư Mã nhất thời yên tâm!
Nếu không có thiệp mời, có vẻ như ngay cả tư cách đại biểu cũng không rõ ràng lắm, vậy thì khẳng định không phải là đại nhân vật nào! Tối thiểu, khẳng định không là đời sau của đại nhân vật nào! Bổn đại gia thật có thể không cần phải băn khoăn!
Nhất thời một tiếng rống lên:
- Tên trẻ con tiểu bối kia! Dám nói chuyện như thế trước mặt Mã đại gia sao? Không phải được mời, không có thiệp mời ngươi còn dám ở trước mặt đại gia giả ngây giả dại sao? Ta hỏi ngươi, y phục trên người vợ ngươi, Lão Tử coi thích, bảo nàng cởi ra cho lão tử! Hiện tại cởi ra ngay!
Tư Mã chợt thốt ra câu này, cả đại sảnh tức thì lặng ngắt như tờ!
Có vẻ như này lời nói được cũng hơi quá đáng đi?
Thậm chí cả nữ tử đi theo Tư Mã kia cũng mở to hai mắt nhìn:
- Ta chỉ là nói bộ y phục kia tốt lắm thôi mà!
- Ngươi chỉ cần hảo hảo hỏi cụ thể một chút là từ nơi nào làm, hay hoặc giả là mua ở đâu vậy, là được rồi, sao có thể nói như vậy!
Hiện giờ, lại có thể ở trước mặt công chúng sao lại bảo tiểu cô nương nhà người ta cỡi quần áo? Cái này đã không phải là trúng ý quần áo, mà là trực tiếp trúng ý người, nghĩ đến cả người lẫn áo đều được cả hai chắc?
Trên thực tế, Tư Mã đúng là có cái chủ ý này, lúc trước hắn liền phát hiện Thiên Tầm sắc đẹp khuynh thành, dâm tâm sớm đã nổi lên, chỉ là thấy hai người Quân Mạc Tà khí độ phi phàm, chưa dám hành động thiếu suy nghĩ, lợi dụng lấy cớ "Kết giao" tiến hành dò xét, lại phát hiện đối phương chẳng những không có thiệp mời, thậm chí cả "Thỉnh mời" ý nghĩa là cái gì cũng không biế...t
Mà người trước mắt không biết "được mời" chỉ có thể là người không có thế lực, nhân sĩ không quan trọng gì, nhất thời nổi lên tư tâm, nên Tư Mã còn nghĩ đến, chỉ cần đe doạ một chút, tất nhiên có thể dọa đối phương chịu thua, chính mình đang có thể mang theo tuyệt sắc tiểu mỹ nhân này một đường đi Thiên Nam trước, lấy tư sắc tiểu mỹ nhân này, tuyệt đối là một điểm sáng, không phải là rất có mặt mũi sao?
Thậm chí, cho dù là đem cái tên tiểu bạch kiểm kia giết đi cũng không quan trọng, đối phương dù sau lưng có thế lực, tất nhiên cũng không phải là người quan trọng gì, lấy thân phận Thiên Huyền đỉnh phong cường giả của mình, giết một người, Tư Mã đại bảo chủ còn tự tin là có thể dễ dàng làm được.
Trên mặt Mạc Tà nháy mắt nổi lên một tầng sát khí! Chính mình vốn không muốn gây chuyện, nhưng chuyện lại tự đổ vào thân, quả là phúc họa không cửa, là do người này ban cho! Hai mắt mở lớn, tức thì trở nên âm lãnh, bình tĩnh quan sát tên Tư Mã cao thủ Thiên Huyền đỉnh phong trước mặt:
- Ngươi xác định lời ngươi vừa nói?
Tư Mã còn thủy chung là Thiên Huyền cao thủ, đều có một phần cảnh giác, bị khí thế của đối phương làm cho kinh sợ, không hiểu sao trên người cảm thấy rét run, nhưng hắn nhìn nhìn thiếp mời đỏ trong tay, lá gan lớn hơn, hắn cầm thiệp mời nhẹ nhàng gỏ lên trên bàn, cười lạnh nói:
- Thì sao?, Đồ mặt trắng, ngươi còn có ý kiến gì?
Hắn hừ một tiếng nói:
- Tại đây trong phương viên ngàn dặm phía bắc Thiên Hương, lời nói của Tư Mã ta, chính là kim khẩu ngự ngôn! Ngươi dám không tuân theo sao?
Mạc Tà nhẹ nhàng mà nở nụ cười, thần tình toát ra sát khí lạnh thấu xương:
Kim khẩu ngự ngôn? Lại là kim khẩu ngự ngôn, cái gọi là kim khẩu ngự ngôni lại là làm cho một cô nương ở trước công chúng cỡi quần áo! Ta hôm nay chính là thật mở rộng tầm mắt!
Xà Vương Thiên Tầm thủy chung không có mở miệng nói chuyện, thậm chí cả nhúc nhích cũng không, chính là thản nhiên cười, mặc cho Quân Mạc Tà toàn quyền xử lý việc này. Nếu là đặt ở trước kia, dựa theo tính cách của Xà Vương, chỉ sợ hiện tại vị Tư Mã bảo chủ tự xưng "Miệng vàng lời ngọc" này sớm đã biến thành một khối thịt rồi, thậm chí còn muốn giết luôn cả lão gia hắn đi, đánh giết một trận long trời lỡ đất, máu chảy thành sông!
Thậm chí như vậy vẫn không thể trút giận.
Nhưng hiện tại có Quân Mạc Tà bên người, Thiên Tầm cảm thấy mặc dù tức giận, nhưng ngoài mặt cũng không lộ ra nửa điểm. Hết thảy, đều giao cho nam nhân xử lý. Liền đơn giản là... Ta đã là nữ nhân của hắn! Chuyện của ta hết thảy cứ để hắn làm chủ!
Lúc này, trong đại sảnh mấy vị cao thủ Thiên Huyền khác cũng do dự mà đứng lên, đối với hành vi của Tư Mã, mỗi người đều là cảm thấy không vừa mắt, nhưng khiếp sợ uy thế của đối phương, nên dù có tức giận cũng không dám nói. Một người trong đó nói:
- Tư Mã bảo chủ, mọi người đều là ra ngoài sinh sống, nếu là có chỗ hiểu lầm, mọi người cùng nhau ngồi xuống giải thích với nhau, ha ha cười môt tiếng là bỏ qua, cho dù là có thù oán, đương trường chém giết cũng được... Nhưng trước mặt công chúng như vậy lại bức bách nữ tử người ta tự mình cỡi bỏ quần áo, đây cũng là có chút quá đáng a!
Ánh mắt Tư Mã lộ vẻ âm lảnh nói:
- Nga, ý các hạ là dạy ta nên làm như thế nào sao?
Vị cao thủ Thiên Huyền kia nhất thời nổi nóng lên nói:
- Tư Mã bảo chủ vốn là cường giả Thiên Huyền đỉnh phong, đồng thời cũng nắm giữ thiếp mời tử sắc là người được yêu mến, tại hạ tài đức gì sao nói hai chử dạy bảo? Bất quá trước mắt chúng ta đều là đi đến phủ quân chủ đại nhân chúc mừng, trên đường lại sinh chuyện thị phi, nếu để cho quân chủ đại nhân biết được, chỉ sợ không được tốt lắm a!
- Quân chủ đại nhân vốn là là nhân vật bậc nào, há lại để ý đến chuyện nhỏ nhặt này sao?
Tư Mã hừ một tiếng, nhưng đối khi vị cao thủ Thiên Huyền kia nhắc tới quân chủ đại nhân... rõ ràng là thu liễm một chút, nhưng đối với hai người Quân Mạc Tà, lại vẫn không chịu buông tha: vưu vật này trước mắt, thật sự là nhìn một cái cũng phải làm cho lòng người bốc lửa, huống chi là sắp ôm vào trong lòng. Mà để cho người vui vẻ là mỹ nhân bực này sau lưng lại không có thế lực nào chống đở.
Mỹ nhân tuy tuyệt sắc bực này, tên mặt trắng này sao có thể xứng với nàng. Cũng chỉ có Tư Mã đại gia ta mới xứng được hưởng diễm phúc như thế
Mạc Tà cười rộ lên, đột nhiên lạnh lùng nói:
- Các hạ nếu muốn nữ nhân của ta cởi quần áo... Vậy ngươi còn chờ cái gì, lại đây đi!
Đại thiếu gia vẫn bảo trì tư thế ngồi ngay ngắn, tay phải phất lên, một cỗ hấp lực mạnh mẽ chợt hiện ra!
Mà cổ hấp lực này tuy rằng cường đại, lại quá sức tập trung, mục tiêu chỉ tập trung vào người Tư Mã, mặc dù là người ở bên cạnh Tư Mã gần trong gang tấc, cũng không có cảm ứng được một tia tiếng gió.
Trước mắt bao người, vị này lúc trước còn diễu võ dương oai tự cho mình là siêu phàm, là Thiên Huyền cao thủ, vậy mà Tư Mã còn không thể cưỡng lại hai chân nhấc lên, chậm rãi hướng phía Quân Mạc Tà nhẹ nhàng bay lại!
Trên mặt Tư Mã chợt hiện lên vẻ hoảng sợ cực độ, nhưng một lời cũng không thể thốt ra! Quân Mạc Tà đã hoàn toàn đạt tới hoàn cảnh cực hạn không gian cấm chế, khiến hắn không chỉ không thể nói chuyện, mà toàn thân dù là một cọng lông tóc cũng là không thể nhúc nhích!
Tất cả mọi người đều hoảng sợ biến sắc! Nhìn thấy Quân Mạc Tà thoáng giơ tay phải lên, khi nhìn lại thì Tư Mã đã trên không trung chậm rãi bay lại không thể tự chủ được bản thân, mỗi người đều không khỏi có cảm giác giống như nằm mơ!
Lăng không nhiếp vật, hơn nữa, mục tiêu lại là một vị cường giả Thiên Huyền đỉnh phong! Chỉ cái này cũng đủ biết tu vi sâu xa bực nào? Với tu vi như thế này sớm đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của mọi người tại đây, quả thực ngay cả nghe cũng là chưa từng nghe nói đến thần kỹ như vậy!
Người trong nghề vừa ra tay, đã biết có hay không.
Là người trong cuộc, trong lòng Tư Mã hiểu rất rỏ lần này đụng phải bức tường rồi. cũng tại chính mình dương dương tự đắc, không ngở lại bị đối phương chế trụ, hơn nữa còn hoàn toàn không thể phản kháng
Tuy rằng còn không biết rốt cuộc là đối phương thi triển thủ đoạn gì, nhưng nhân vật như vậy, tuyệt đối không phải là người mình có thể trêu chọc!
Mặc dù là trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn còn ỷ lại trong tay còn có con bài chủ chốt, chắc chắn đối phương sẽ không dám tùy tiện thương tổn mình. Bởi trên tay mình đang nắm chính là tử sắc thiếp mời của Tà Chi Quân Chủ
Hiện thời trên thế gian này, thật sự là khó có mấy người dám đối nghịch với Tà Chi Quân Chủ trong truyền thuyết kia
Cho dù là tên tiểu bạch kiểm này rất lợi hại, thực lực quả là hiếm thấy, dù có là người của Tam Đại Thánh Địa thì cũng chưa chắc dám đụng vào mặt trời giữa trưa như Tà Chi Quân Chủ
Thân thể Tư Mã chậm rải bay qua ba cái bàn mới rơi xuống cái bàn trước mặt hai người Quân Mạc Tà đang ngồi, hai chân vừ chạm đất, Tư Mã liền có` cảm giác mình đã khôi phục lại khả năng hoạt động. hiển nhiên là do đối phương đã giải trừ khống chế quỷ dị lúc trước.
- Hiện tại, vị này được xưng là Kim Khẩu ngọc ngôn". Tư Mã bảo chủ, quỳ xuống cho ta, quỳ xuống ngay lập tức!
Mạc Tà vừa trừng mắt, khí thế như một ngọn núi to lớn ầm ầm áp tới!
Tư Mã chỉ cảm thấy thân thể vừ khôi phục lại tự nhiên, liền có một áp lực nặng như một quả núi đè lên, hoàng toàn không có một chút khả năng kháng cự, hai chân tức thời mềm nhũn, không tự chủ được "Bùm" một tiếng, thẳng tắp quỳ xuống trước mặt!
- Hiện tại, nói cho ta biết, ngươi còn muốn nữ nhân của ta cỡi quần áo cho ngươi hay không?
Mạc Tà giơ một chân đở lấy cằm Tư Mã, nân mặt hắn lên. Mặt giày nhẹ nhàng vổ lên mặt hắn hai cái, phát ra tiếng vang thanh thúy. Vẻ mặt lạnh băng mang theo sát khí chậm rải hỏi
Đây là vũ nhục! Tuyệt đối vũ nhục!
Mọi người ở đây ai cũng cảm thấy đột ngột. Nhưng đối phương có thủ đoạn kinh thiên như thế, đối với Tư Mã kẻ dám can đảm vũ nhục nữ nhân của mình há có thể khách khí sao? Như vậy đã là có chút khoan dung rồi.
- Vừa rồi là tại hạ có mắt không thấy thái sơn, ăn nói xằng bậy. nhưng giết người là đầu rơi xuống đất, chẳng lẽ các hạ dám động thủ giết ta sao?
Sắc mặt Tư Mã trắng bệch, trên đầu mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, nhưng vẫn nắm chặt "cộng cỏ cứu mạng", nỗ lực chống chế.
- Cho tới giờ phút này ngươi lại còn chắc chắc là ta không dám giết ngươi? Ta thật không biết tự tin của ngươi là từ nơi nào tới! Nhưng với cái phần can đảm này của ngươi, ta liền thống thống khoái khoái tiễn ngươi một đoạn đường, đường xuống hoàng tuyền xa xôi, một đường ngươi đi thật tốt a.
Mạc Tà nhíu mày, chân chính có chút buồn cười, nhìn tên Tư Mã trước mắt này. Khi người nầy mới vừa nói ra câu nói cần Thiên Tầm cởi quần áo, trong lòng Quân Mạc Tà, đã phán quyết cho hắn tội chết!
Đại thiếu gia quả thật không biết, trên thế giới này, còn có người nào mà chính mình không dám giết!
Cho dù đối phương có là Cửu U Thập Tứ Thiếu... Mình chỉ cần có thể giết chết cũng sẽ lập tức giết chết, huống chi là hắn chỉ là một tên Tư Mã nhỏ nhoi, so với con kiến hôi cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
- Ngươi dám? Ta là khách nhân của quân chủ! Ta quân chủ mời tới! Ngươi không thể giết ta!
Tư Mã còn cảm giác được sát ý của đối phương càng ngày càng đậm, đột nhiên tỉnh ngộ, đối phương có vẻ như căn bản là hiểu được hết ý nghĩ của "thiệp mời", vội vàng giãy giụa kêu lên một tiếng, đồng thời gắt gao cầm Đồng Bài trong tay mình...