Dị Độ Lữ Xã - 异度旅社

Quyển 1 - Chương 12:sự bất quá……tam (2/2)

Vu Sinh đã lười để ý tới con rối bị phong ấn này rồi, hắn không mặt mũi nói cho đối phương rằng, không phải hắn tin cách nói của nàng ta, mà là cảm thấy —— nếu nàng ta muốn ăn đòn cũng không cần cười, cách nói chuyện của nàng ta cũng rất đáng ăn đòn rồi. Sự thật chứng minh, trước sự lắm lời, lấc cấc của Eileen thì tiếng cười khinh khỉnh của con gấu kia nhiều lắm cũng chỉ có tác dụng giống như đổ thêm dầu vào lửa …… Trong đầu xoay chuyển vài ý nghĩ vô bổ, Vu Sinh lại lần nữa bước ra khỏi ngôi miếu cũ nát. Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy thể lực của chính mình thậm chí còn tốt hơn trước khi chết, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, động tác mạnh mẽ dứt khoát, ngay cả ánh mắt…… cũng giống như tốt hơn một chút. Dường như hắn đang bắt đầu thích nghi với nơi này, thích nghi bóng tối nơi này, những phế tích gồ ghề cùng với sự ác ý và những tầm mắt hiện diện khắp nơi. Hắn đi tới khoảng đất trống phía trước ngôi đền đổ nát, đi hướng khu rừng đối diện khu đất trống đó, đi về phía càng sâu trong vùng “Dị vực” này. Hắn biết rằng mình có thể chết một lần nữa, thậm chí khả năng là bước tiếp theo, giây tiếp theo. “Vu Sinh,” giọng nói của Eileen vang lên ở trong đầu, “Vừa rồi người thật sự không có việc gì chứ?” “Không có việc gì, chính là bị vài vết thương nhẹ thôi, bây giờ không sao rồi.” “Vậy à, ừm, hay là ngươi cứ ở yên tại chỗ đã, hoặc là tìm một nơi an toàn trốn đi, ta cố gắng nhớ lại xem sao, biết đâu tôi đã từng gặp 'thung lũng' mà ngươi vừa nhắc đến..." “Vậy ngươi cứ nhớ lại đi, ta tiếp tục đi dạo xung quanh đây.” Vu Sinh thuận miệng nói. “A? Vậy khả năng sẽ lại gặp nguy hiểm……” “Eileen,” Vu Sinh trực tiếp ngắt lời đối phương, hắn đã đi tới khu đất trống, lúc này hít một hơi thật sâu không khí lạnh lẽo lại kèm theo mùi tanh hôi quỷ dị trong thung lũng, nhìn cánh rừng tối tăm và u ám ở phía xa, hắn đột nhiên nhếch khóe miệng nở nụ cười, “Ngươi biết không, mấy ngày nay ta vẫn luôn sống trong mơ màng.” Eileen rõ ràng không thể theo kịp suy nghĩ của Vu Sinh: “Ừm… à, ta có nên biết không……” Vu Sinh không quan tâm đến phản ứng của Eileen, chỉ tự mình nói: “…… Ta vừa rồi nghe ngươi nhắc tới ‘ dị vực ’, còn có vài sự cố đi nhầm vào dị vực, ngươi có biết phản ứng của ta là gì không?" “Phản ứng gì?” “Vui vẻ.” “Hả?” “Vui vẻ, ta rất vui vẻ.” Vu Sinh đứng ở trong bóng đêm, ức chế không được mà cười, “Ngươi nói, có vài người chỉ cần không cẩn thận mở nhầm một cánh cửa, hoặc chỉ là trong một tình huống xác suất rất thấp, trong một khoảng thời gian nào đó dẫm nhầm lên một khối sàn nhà, liền rơi vào một nơi quỷ quái bị gọi ‘ dị vực ’, đúng không? Hơn nữa ngươi còn nói, nếu người rơi vào dị vực có đủ may mắn, tìm được quy luật của dị vực, kỳ thật vẫn là có cơ hội trở về……” “Đúng là ta đã nói như vậy……” Eileen có chút chần chờ mà nói, “Nhưng chuyện này rất chú trọng vận may, nếu là điều tra viên chuyên nghiệp còn không sao, nếu rơi vào dị vừa là người thường chưa trải qua huấn luyện vậy về trên cơ bản chỉ có chờ chết……” Vu Sinh nhẹ giọng lẩm bẩm: “Không có việc gì, chết vài lần là thử ra được……” Eileen: “…… Gì?” “Không có gì, ta chỉ là đột nhiên tìm được việc gì đó để làm thôi.” Vu Sinh nhẹ nhàng thở phào một hơi, phảng phất là muốn phun ra hết trọc khí mà hắn mơ màng hồ đồ nuốt xuống từ khi tới thế giới này trong hai tháng qua : “Trước bắt đầu từ nơi này vậy, có lẽ sẽ tốn nhiều thời gian, nhưng ta khẳng định có thể từ nơi này đi ra ngoài.” “Tuy rằng không biết tình huống bên kia của ngươi như thế nào, nhưng cảm giác ngươi hình như là…… Phấn chấn lên?” Eileen do do dự dự mà nói: “Đây, ít nhất đây là chuyện tốt chứ nhỉ, ngươi cố lên nhé? Cố hết sức đừng chết…… Ta còn chờ ngươi trở về sửa TV đó…… Còn tìm thân thể mới cho ta vân vân……” “Được rồi, sau khi trở về ta sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề về thân thể ngươi.” Vu Sinh thuận miệng nói, “Trước kia ta cũng từng tiếp xúc với một vài thứ về phương diện điêu khắc và mô hình, ta nghĩ có thể thử xem.” Lúc này, Eileen là thật sự ngạc nhiên vui vẻ: “A? Ngươi có kinh nghiệm làm con rối sao?! Sao ngươi không nói sớm! Tay nghề của ngươi tốt không? Có thể làm ra con rối hoặc mô hình ở cấp bậc nào?" Vu Sinh do dự một chút, thẳng thắn thú nhận: “Trình độ cũng chỉ tương đương với việc nặn đất sét sau khi xem xong video của các đại thần trên mạng, lúc đó đầu nói với tay là mình đã biết làm nhưng tay thì không tin vậy đó. Hai giây sau, Eileen mắng rất khó nghe. Nhưng Vu Sinh lại thấy tâm tình hoàn toàn thả lỏng, một loại tâm lý thoải mái mà chính hắn cũng không biết có đúng hay không đang khuyến khích sự tự tin trong hắn, hắn đi về phía trước, trong bóng đêm lại ngẩng đầu lên muốn nhìn về phía ngọn núi cao ở một bên. Một con quái vật khổng lồ cao vài mét đang đứng ở ven đường nhìn chằm chằm vào hắn, huyết nhục của nó vặn vẹo trông giống như được dung hợp từ vô số tay chân gãy vụn của mãnh thú. Vu Sinh dừng lại bước chân, nghĩ nghĩ, ở trong lòng chào hỏi người rối trong tranh vẫn đang chửi đổng một câu: “Eileen.” “Chuyện gì?” “…… Không có chuyện gì, ta lại muốn treo tiếp.” “hả?”