Dị Độ Lữ Xã - 异度旅社

Quyển 1 - Chương 11:Sự bất quá ...tam (1/2)

Một giây cuối cùng trước khi cái chết buông xuống, Vu Sinh cảm giác được vô biên vô tận, vô cùng trầm trọng, phảng phất chất lỏng sền sệt nào đó hóa thành thật thể…… “Bóng tối”. Hắn cảm thấy ý thức của mình đang tiêu tan nhanh chóng, hắn biết cơ thể dùng cho chống đỡ ý thức này, đang nhanh chóng mất đi sinh cơ do bị thương quá thảm trọng —— khi chức năng sinh lý dừng hoạt động, những tư duy được chứa đựng trong cơ thể cũng chìm xuống và tiêu tán , đây là quy luật tự nhiên. Nhưng ở biên giới khi ý thức sắp tiêu tán, có một luồng sức mạnh, hoặc có thể gọi là một “Ý niệm” mãnh liệt……, một loại chấp nhất kỳ lạ, phảng phất chặt chẽ trói buộc lấy tâm trí của Vu Sinh, trong lúc hoảng hốt hắn nhớ tới con ếch xanh đã nuốt chửng trái tim của mình, nhớ tới lần “Sống lại” trước đó của bản thân. Lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Điều gì đã xảy ra trên người mình? Chính mình vì sao lại còn sống? Mấy vấn đề này hóa thành chấp nhất, làm ý thức của hắn bám chặt vào bờ vực của bóng tối vô tận, dù có lung lay sắp đổ cũng không bao giờ hoàn toàn chìm xuống, hắn thật sự rất tưởng biết…… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chính mình sau khi tử vong, rốt cuộc lại “Trở về” như thế nào? Bóng tối bao trùm lại đây, cảm giác sền sệt dính nhớp dần trở nên lạnh băng và thô ráp, hắn cảm giác chính mình giống như đang bị bao phủ ở trong một lớp đất dầy nặng, mà linh hồn của hắn dần dần không thể chịu nổi áp lực đang dồn nén…… Nhưng đột nhiên, loại áp lực trầm trọng này lại biến mất. Trong nháy mắt nào đó thức tỉnh, trong ý thức đang trôi nổi của hắn bỗng nhiên toát ra một suy nghĩ—— Tử thần tới tìm hắn, nhưng tủ thần chết trước hắn. Tử thần tới tìm Vu Sinh đã chết, vì thế Vu Sinh, người vốn đã chết, lại một lần từ trong bóng đêm vô biên quay về đất nước của người sống —— hắn cảm giác “Thân thể” của chính mình đột nhiên biến nhẹ, hơn nữa bắt đầu tăng tốc thoát ly mảnh bỏng tối vô biên kia. Ở trong quá trình này, hắn mơ hồ nhìn đến bên ngoài bóng tối kia giống như có thứ gì đó, hình như chính mình đang nhanh chóng lướt qua một “bề mặt” nào đó, nhưng hắn còn chưa thấy rõ một màn kia đã đột nhiên mở choàng mắt. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua lỗ lớn trên tường, bên ngoài mái nhà sập một nửa là bầu trời đêm hỗn loạn và bẩn thỉu, sâu trong màn đêm, gió trống rỗng gào thét trong thung lũng. Vu Sinh ngồi trong góc miếu đổ nát, cảm giác đầu óc rối bời hỗn loạn, loại cảm giác này rất quen thuộc —— hắn vừa trải qua cách đây không lâu. Nhưng lúc này đây, tốc độ khôi phục của hắn nhanh hơn nhiều, cơ hồ chỉ cần hít thở vài lần, hắn đã nhớ lại được mọi chuyện, kể cả cảm giác bị chôn vùi trong bóng tối. Sau khi điều tiết lại hô hấp, Vu Sinh chậm rãi đứng dậy. Hắn cảm thấy tất cả các khớp xương khắp cơ thể đang từ cứng đờ dần linh hoạt lại, thật giống như một cơ thể mới sinh ra đang nhanh chóng học tập cách "sống", thể lực nhanh chóng tràn đầy, đầu óc dần dần tỉnh táo, rồi sau đó hắn mới nhìn ra bên ngoài ngôi miếu đổ nát, nhìn về phái chính mình từng đổ máu chảy đầy đất. Nơi đó bây giờ không có gì cả, con thú to lớn kia tựa hồ đã rời đi…… Cũng có thể chỉ đang ẩn giấu giống như trước đó vậy. Sau một lát im lặng, Vu Sinh thử mở miệng dò hỏi ở trong đầu: “…… Eileen.” Gần như hắn vừa mới dứt lời, trong lòng anh vang lên giọng nói nhốn nháo ồn ào của Eileen: “Vu Sinh! vl, ngươi không sao chứ!?” Sau đó cô bắt đầu nhanh chóng lải nhải nói: “Vừa rồi ngươi đột nhiên có đáp lại, dù tôi có gọi thế nào thì ngươi cũng không trả lời, Ta thậm chí không cảm nhận được ý thức của anh đang ở đâu, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết! Làm ta sợ muốn chết, ngươi mà chết thì không ai sửa TV —— ngươi thật sự không có việc gì chứ?” Cơ mặt Vu Sinh co giật một chút: “Hoá ra ngươi cũng chỉ là lo lắng không ai về nhà sửa TV thôi à?” Eileen nghĩ nghĩ: “…… Điều này cũng không đúng, tiện thể cũng sợ ngươi thật sự đã chết……” Vu Sinh: “……” Nàng vậy mà thật sự đã do dự một lát! Nỗ lực ổn định tâm tình, cuối cùng Vu Sinh cắn chặt răng để có thể nói với giọng nói hiền hòa nhất có thể: “Nếu ta nói với ngươi rằng vừa rồi ta thật sự đã chết một lần thì sao?” Eileen hoàn toàn không tin: “Đừng đùa, bây giờ nghe ngươi có vẻ vẫn tung tăng nhảy nhót……” “…… đúng, ta chỉ đùa với ngươi một chút,” nghe thấy phản ứng của Eileen, Vu Sinh lơ dãng lướt qua đề tài này, theo sau hắn im lặng một lát, mới đột ngột mà mở miệng, “Đã qua bao lâu?” “A? Cái gì đã qua bao lâu?” “Từ lúc ta nói với ngươi ta “trước treo” đến bây giờ, thời gian trôi qua bao lâu?” “Ừm…… Từ vị trí này của ta cũng không nhìn tới đồng hồ phòng khách…… Ta ước chừng chắc khoảng nửa giờ? Cũng không chắc chắn chính xác, ta bị phong ấn ở trong tranh đã rất nhiều năm rồi, cảm nhận về thời gian của ta không được nhạy bén cho lắm, nhưng ta nhìn sắc trời bên ngoài không thay đổi nhiều, ít nhất cũng chưa qua một đêm, trời còn chưa sáng đâu……” Vu Sinh: “…… Vậy cũng quá không chính xác rồi? Nửa giờ khác rất nhiều so với một đêm ngươi biết không?!” Lúc này Eileen cũng không hé răng, nhưng ngay sau đó có một tiếng cười chói tai nhưng lại trầm thấp vang lên từ bên phía nàng. Eileen lập tức mở miệng giải thích: “Không phải ta! Là con gấu này!” Vu sinh mệt mỏi mà xua xua tay: “Ta biết.” Eileen nghe tới rất cao hứng: “A, ngươi cuối cùng cũng nguyện ý tin tưởng ta ……” ——————- ⭐️ Đạo hữu nào muốn ủng hộ cvt, có thể donate qua: - ZaloPay, MoMo: 0367608168 -BIDV : 4440115459 Hoang Thi Linh Chân thành cảm ơn các đạo hữu !!!