Kinh hồn nửa đêm tại Khai Phong phủ, gặp thích khách
anh hùng cứu lão Hắc
Bãi đường, chúng nhân Khai Phong phủ đều mang bộ mặt
xám như tro, rầu rĩ không vui. Bao đại nhân cùng các thủ hạ đắc lực
gồm: Công Tôn Sách, Triển Chiêu và Tứ đại kim cương vội đã đi đến thư
phòng, sắc mặt nghiêm trọng, muốn cùng mọi người thương lượng tìm
đối sách.
Thế nên Kim Kiền và mấy mẹ con Tần Hương Liên tạm
thời không có đất dụng võ, đành theo các sai dịch quay lại Dần Tân viện,
an phận thủ thường mà làm con mọt khoét gạo.
Tần Hương Liên tinh thần và thể xác đều căng thẳng
lao lực quá độ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thân hình lảo đảo
trong gió, cộng thêm thương thế chưa lành, lần này lên công đường lại
phải chịu đả kích, thế nên dù mình đồng da sắt thế nào cũng khó
mà chịu đựng được, vì vậy vừa vào phòng khách Tần Hương Liên liền
ngã lăn ra, ngủ không biết trời trăng gì.
Tần Hương Liên ngủ thì chẳng phải lo lắng gì nhưng
lại khổ Kim Kiền. Trong Khai Phong phủ này, nhân tài vô số, luận về
tra án, tróc nã tội phạm, truy tìm tang chứng, người nào người nấy
đều liệt vào hàng cao thủ, nhưng nếu luận về dỗ dành trẻ con, việc
này… Kim Kiền đưa mắt nhìn toàn bộ Khai Phong phủ nha, chỉ sợ cũng
chỉ có mình là có đủ khả năng và nhẫn nại.
Bọn Kim Kiền rốt cuộc cũng bình yên vượt qua thời
gian ăn tối, xem chừng một ngày đã kết thúc, thời gian phải đi ngủ
đã đến, nhưng tình huống lúc này của Kim Kiền… rất rất không tốt…
“Thần tiên ca ca, vì sao cha lại không cần bọn đệ?”,
Ninh Nhi nằm bò ra bàn, nghịch nghịch chén trà nhỏ trong tay, vẻ mặt
không hiểu hỏi.
“Cái, cái này…” Kim Kiền nhất thời nghẹn lời.
“Thần tiên ca ca, có phải cha cho rằng Hinh Nhi không
ngoan, cho nên mới không cần bọn muội?”, phía khác của chiếc bàn
tròn, một bé gái hỏi. Bởi lớn hơn bé trai hai tuổi nên lúc này bé
gái đã có thể ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đẩu bằng gỗ, thân hình
rất vững vàng, bình tĩnh nhìn Kim Kiền.
“Việc này…” Nhất thời Kim Kiền chỉ cảm thấy mồ hôi
lạnh túa ra ướt đẫm trán. Kim Kiền có cả một bụng kinh nghiệm về
cổ nhân, lại thêm kiến thức lịch sử trên dưới năm nghìn năm, có cả
những từ ngữ chuyên ngành của thời hiện đại, ấy vậy mà đến một câu
cũng không thể vận dụng được.
Loại vấn đề trình độ quá cao quá khó này, nếu trả
lời không tốt, sẽ đem đến những ám ảnh tâm lý cho hai đứa nhóc, tạo
thành vết thương lòng khó phai. Mà thời đại này lại không có bác sĩ
tâm lý dành cho trẻ em, ngộ nhỡ hai đứa nhóc này nhất thời nghĩ
quẩn, đến khi trưởng thành lại đi làm cường đạo, hải tặc, như thế
há chẳng phải mình sẽ trở thành tội nhân thiên cổ sao?
Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền vò đầu bứt tóc, lo lắng
như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Hai đứa trẻ thấy vị “Thần tiên ca ca” của chúng vẻ
mặt nghiêm trọng, một lúc lâu vẫn chẳng mở miệng, không khỏi có chút
lo lắng, nhưng lại không dám hỏi, chỉ đành im lặng ngồi bên cạnh.
Kim Kiền phiền muộn một lúc lâu, bỗng phát hiện ra
trong phòng tự dưng im ắng đến lạ thường, bèn đưa mắt lên nhìn hai
đứa nhóc luôn hành hạ người khác này đang ngồi ngay ngắn nghiêm trang
bên cạnh bàn. Lúc này trên đôi má mỗi đứa là hai hàng nước mắt như
những hạt châu lăn xuống, lặng lẽ khóc thầm.
Kim Kiền không khỏi cảm thấy nhói lòng, thở dài một
tiếng, đưa tay vuốt tóc hai đứa bé, nói: “Ninh Nhi, Hinh Nhi, huynh kể
cho bọn đệ nghe một câu chuyện nhé, được không?”.
Kim Kiền thấy vậy, trong lòng bỗng cảm thấy buồn
cười: Hai đứa nhóc này, mặc dù bình thường biểu hiện như ông cụ non,
nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là những đứa trẻ. Trên khuôn mặt còn vương
nước mắt, nét mặt đã đổi thành vui tươi, hệt như loài động vật nhỏ
bé nào đó cứ nhìn thấy khúc xương là vẫy đuôi vui mừng vậy.
Kim Kiền cố nặn một nụ cười, chỉ tay ra khoảng không
đen huyền ngoài cửa sổ, nói: “Bọn đệ có thấy những vì sao trên trời
kia không?”.
Hai đứa trẻ hướng theo cánh tay Kim Kiền cùng nhìn ra
ngoài, chỉ thấy sắc đêm thẫm đen một màu, trong sáng không một gợn
mây, điểm xuyết trên đó là vô vàn những vì sao nhấp nháy, khiến tâm
trí con người ta trở nên thanh thản.
“Câu chuyện mà Thần tiên ca ca kể có phải chính là
về những vì sao trên trời?”, Ninh Nhi hỏi.
Kim Kiền gật đầu nói: “Vậy bọn đệ có biết trên
trời tổng cộng có bao nhiêu ngôi sao không?”.
Hai đứa trẻ lắc đầu.
“Có người nói, mỗi một ngôi sao trên trời là tượng
trưng cho một người trên thế gian này.”
Lúc này, bên ngoài cửa sổ truyền đến một giọng
nói: “Nói hay lắm! Hay cho câu ‘làm quan mà không vì dân làm chủ,
chẳng bằng về nhà bán khoai’!”.
Chỉ thấy cánh cửa mở ra, hai người một trước một
sau tiến vào.
Kim Kiền chăm chú nhìn kỹ: Ôi, đây chẳng phải là
“Hắc Bạch phối”, lão Bao và Công Tôn tiên sinh ư. Nàng vội vàng đứng
dậy, khom người chắp tay, nói: “Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh”.
Bao đại nhân vuốt vuốt chòm râu dài, trong mắt ánh
lên vẻ tán thưởng, vui mừng nói: “Không thể ngờ được Kim tiểu huynh
đệ tuổi còn trẻ mà lại có được những kiến giải như thế”.
Kim Kiền cười khan, thầm nghĩ: Câu chuyện này không
dỗ được hai đứa nhóc, chẳng ngờ lại hợp khẩu vị lão Bao. Thế là
nàng bèn chắp tay lại nói: “Bao đại nhân quá khen rồi”.
Bao đại nhân gật đầu, quay qua Công Tôn tiên sinh nói:
“Tiên sinh nếu không phiền hãy qua xem Tần Hương Liên thế nào”.
Công Tôn tiên sinh khẽ gật đầu, bước về phía giường.
Bao đại nhân lại tiếp tục nói với Kim Kiền: “Kim
Kiền, những lời ngươi nói trên công đường hôm nay, bản phủ đương nhiên
rất tin tưởng, nhưng phò mã miệng lưỡi giảo hoạt, lại xảo biện khắp
nơi, bản phủ vì muốn thu thập chứng cứ khiến hắn tâm phục khẩu phục,
nên hôm nay mới tạm thời thả hắn trở về, ngươi có hiểu không?”.
Kim Kiền vừa nghe xong, liền thông suốt.
Có lẽ lão Bao sợ mình hiểu nhầm nên mới đến tìm
lúc đêm hôm khuya khoắt thế này. Ai da, tôi nói này lão Bao, những lời
này thì nên nói cho những kẻ tục nhân bên ngoài tới đây trợ giúp thì
tốt hơn đấy. Tôi đường đường là một người hiện đại từ tương lai tới,
sao lại có thể thiển cận như thế được? Từ nhỏ tôi đã nghe bình
thư[1] về Bao Thanh Thiên, xem phim truyền hình dài tập Bao Thanh Thiên,
lão Bao ngài là người như thế nào, tôi có thể biết rõ như ban ngày,
rõ như nhìn vào gương vậy.
[1] Bình thư: Một hình thức văn nghệ dân gian của
Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài thường có khăn và quạt làm đạo
cụ.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền nhe răng ra cười: “Bao đại nhân
suy nghĩ sâu xa, thảo dân tất nhiên hiểu rõ”.
Bao đại nhân gật đầu, lại nói tiếp: “Triển hộ vệ
đã đem Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ đi thu thập chứng
cứ, bản phủ tin rằng chẳng bao lâu nữa tất sẽ có kết quả”.
Kim Kiền nghe vậy, thiếu chút nữa thì hét lên, chỉ
là âm thanh bị kẹt lại trong cổ họng. Nghĩ mà xem, nếu hét thật thì
quá là mất hình tượng người hiện đại, thế nên Kim Kiền phải tận
lực đem tiếng hét chói tai kia nuốt xuống, hít thật sâu một hơi rồi
mới nói: “Bao đại nhân, ý của ngài là… hiện tại Triển đại nhân không
có trong phủ?”.
Bao đại nhân nhướng mắt nhìn, chỉ thấy Kim Kiền mặt
mày méo mó, hai mắt ửng đỏ, trong lòng cảm thấy kỳ quái, bèn hỏi:
“Kim Kiền, ngươi có nghi vấn gì sao?”.
Kim Kiền ôm đầu, mồ hôi lạnh túa ra, đôi con ngươi đảo
đi đảo lại liếc nhìn quanh phòng một vòng, đột nhiên rảo bước thật
nhanh tới cửa, nhưng nghĩ thấy không ổn, lại xoay người trở lại, chui
xuống gầm chiếc bàn tròn bằng gỗ.
Mọi người trong phòng đều bị những hành động liên
tiếp của Kim Kiền làm cho đầu óc choáng váng, ngay cả Công Tôn tiên
sinh đang chẩn bệnh trước giường Tần Hương Liên cũng cảm thấy khó
hiểu, không kìm được hỏi: “Kim Kiền, ngươi hà cớ gì lại làm như
thế?”.
Kim Kiền cuộn người lại giống như con nhím, chỉ dám
thò nửa cái đầu, lộ ra một đôi mắt nhỏ dài: “Đại nhân, đây cũng chỉ
là kế sách ứng biến của thảo dân mà thôi, chỉ mong là thảo dân sợ
bóng sợ gió”.
Lời còn chưa dứt đã thấy trên nóc nhà vang lên một
loạt những âm thanh lạ thường, trong phòng nháy mắt liền xuất hiện
thêm mấy hắc y nhân.
Kim Kiền vừa thấy bốn bóng người cao to, bịt khăn che
mặt màu đen, tay lăm lăm kiếm, hàn quang lóe lên, sát khí bức người,
ngay lập tức run rẩy sợ sệt, vội vàng thụt ngay đầu xuống dưới gầm
bàn, thuận tay kéo hai đứa nhóc cùng chui xuống.
Ui da da, mình đã rút ra được bài học xương máu rằng
phải ngậm chặt cái mồm quạ đen này lại rồi mà, rõ ràng đâu có nói
toạc móng heo ra là có khả năng Trần Thế Mỹ phái sát thủ tới giết
người diệt khẩu, vì sao lại linh nghiệm thế này cơ chứ? Triển đại
nhân, Miêu đại ca, cầu xin ngài hãy mau mau trở về cứu người đi, bằng
không ta, người duy nhất từ thời tương lai đến triều Đại Tống này
cùng danh nhân lịch sử bên kia, Tần Hương Liên đều phải tàn hoa bại
liễu, ngọc nát hương tan đấy!
Kim Kiền ở dưới này vừa suy nghĩ vừa nhìn trộm ra
bên ngoài, còn Bao đại nhân ở trên kia cũng chẳng nhàn rỗi chút nào.
Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh thân thủ nhanh nhẹn, bước
vài bước tới chắn phía trước, cao giọng quát lớn: “Kẻ nào dám to
gan xông vào Khai Phong phủ? Người đâu, mau bảo vệ đại nhân!”.
Những lời này vừa thốt ra, ngoài cửa vang lên âm
thanh rầm rập, mười quan sai, nha dịch cầm đao xông vào, bao vây bốn kẻ
áo đen.
Sắc mặt Bao đại nhân thoáng trầm xuống, đã đen lại
càng đen hơn, thấp giọng quát: “Mau bắt chúng lại cho ta!”.
Hai tay Kim Kiền ôm Ninh Nhi, Hinh Nhi, cả người lùi
dần ra phía cửa sau, định nhân lúc hỗn loạn lén chuồn đi, dùng khinh
công chạy trốn. Nhưng mới lùi được vài bước đã nghe thấy trên đầu
vang lên tiếng “răng rắc” rất lớn, chiếc bàn tròn mà Kim Kiền và hai
đứa bé trốn phía dưới trong nháy mắt bị chém làm hai, thân hình ba
người lộ ra.
Kim Kiền giật thót tim, bất giác ngẩng đầu lên nhìn,
lập tức kinh hoàng thất sắc.
Chỉ thấy chúng nha dịch, người bị thương, kể bất
tỉnh, có mấy người toàn thân đẫm máu, nghe chừng tình hình rất không
ổn. Chính giữa phòng, chỉ còn lại mấy người Kim Kiền, Ninh Nhi, Hinh
Nhi, thêm cả Công Tôn tiên sinh và Bao đại nhân là đứng thẳng được thôi.
Vấn đề là bốn kẻ áo đen kia lại đang đứng ngay trước mặt họ.
Công Tôn tiên sinh đứng chắn phía trước Bao đại nhân,
chẳng mảy may sợ hãi. Bao đại nhân khuôn mặt đầy chính khí, uy nghiêm
không gì có thể xâm phạm.
“Có bản phủ ở đây, há lại dung tha cho các ngươi làm
càn!”, Bao đại nhân tức giận quát.
Lúc này Kim Kiền trong lòng thấy bội phục vạn phần:
Nhìn xem lão Bao nhà mình này, quả nhiên là nhân vật lớn đã kinh qua
“ba ngày một trận ám sát nhỏ, năm ngày một trận ám sát lớn”, lòng
can đảm và khí phách này cùng với loại nhân vật nhỏ bé như mình
hoàn toàn không cùng đẳng cấp, chính vì thế mà: Lão Bao xuất chiêu,
ai dám tranh cùng[2].
[2] Nguyên văn: “Lão Bao nhất xuất, thùy dữ tranh
phong”, ở đây Kim Kiền mượn ý câu “Ỷ thiên ký xuất, thùy dữ tranh
phong” trong bộ Ỷ thiên đồ long ký của Kim Dung, ý chỉ khí phách và
uy phong của Bao đại nhân rất lớn, khó kẻ nào có thể sánh được.
Một tên trong đám áo đen gằn giọng nói: “Bao Hắc Tử,
ngươi đừng có xen vào chuyện của người khác, huynh đệ chúng ta chỉ
muốn tìm mấy kẻ xúi quẩy Tần Hương Liên và tên ăn mày kia thôi, không
liên quan đến ngươi!”.
Bao đại nhân nghe vậy, nhíu mày quát lớn: “Hoang
đường! Nơi đây là Khai Phong phủ nha, các ngươi lại dám buông lời xằng
bậy, quả thực là quá sức ngông cuồng!”.
Một tên áo đen khác thấp giọng nói: “Đừng có phí
lời với tên Bao Hắc tử này nữa, mau giải quyết chúng đi, chúng ta
còn về bẩm báo”.
“Có bản phủ ở đây, tuyệt đối không dung tha cho kẻ
nào tiến lên dù chỉ là nửa bước!”, Bao đại nhân khí thế vẫn chẳng
hề giảm, tiếp tục quát lớn.
Bọn chúng nghe vật lập tức sát khí nổi lên, ngay sau
đó hai tên trong số đó bước vài bước đến trước mặt Bao đại nhân và
Công Tôn tiên sinh, vậy quanh hai người. Kim Kiền chỉ cảm thấy mắt như
hoa lên, hai thanh đao đã kề sát lên cái cổ đen nhánh của Bao đại nhân
và cái cổ trắng bóc của Công Tôn tiên sinh.
Một kẻ khác bước đến giường của Tần Hương Liên, còn
một tên nữa thì đi tới chỗ Kim Kiền và hai đứa bé.
Lưỡi đao lạnh lẽo, mùi máu tanh xông lên làm cay mũi,
Kim Kiền nhìn thấy thanh đao càng lúc càng đưa lại gần, chỉ cảm thấy
hai mắt mình dường như có xu hướng ngày càng trắng dã. Hai đứa bé
thì sớm đã mặt cắt không còn hột máu, run lẩy bẩy.
“Rốt cuộc là kẻ nào đã sai các ngươi đến, là phò
mã đương triều Trần Thế Mỹ?”, Bao đại nhân quát.
Kim Kiền cảm khái: Quả không hổ là Bao Thanh Thiên,
đến lúc này rồi mà vẫn còn tâm tình tra hỏi căn nguyên mọi chuyện.
“Bao Hắc Tử, nếu như ngươi còn nhiều lời thì đứng
trách ông đây hạ thủ không lưu tình!” Thanh đao bên cổ Bao đại nhân gí
sát thêm vài phần, một dòng dịch thể dinh dính từ từ chảy xuống.
Phút chốc hai mắt Kim Kiền như mở to hết cỡ.
Bỗng nhiên Kim Kiền cảm thấy trong đầu mình “đoàng”
một tiếng, trước mắt đột nhiên chỉ toàn màu máu đỏ, cảnh tượng
giống như khi Hàn Kỳ chết, hệt như một cảnh trên phim điện ảnh, thoắt
cái đập thẳng vào mắt, hòa cùng cảnh tượng trước mặt rồi từ từ
nhập lại thành một…
Trò đùa gì thế này, đó là lão Bao, Bao Chửng, Bao
Thanh Thiên! Là người lưu danh trong sử sách, không phải A Miêu, A Cẩu,
sao có thể xảy ra bất trắc được… Hức hức, giời cao, đất dày ơi,
thiên thần, thiên sứ gì đó ơi, xin các đại tỷ rủ lòng thương, ngàn
vạn lần hãy phù hộ cho con được trường thọ trăm tuổi!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền buông hai đứa trẻ ra, dồn sức
đề khí, phóng thẳng về phía trước.
Có điều chỉ trong chớp mắt, mấy tên thích khách kia
thậm chí còn chẳng rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trước mắt có một
bóng đen lướt qua, lại định thần nhìn kỹ, thì đã có một người giữ
chặt lấy thanh đao kề lên cổ Bao đại nhân rồi, không chút khó khăn, mà
dĩ nhiên người đó lại chính là cái tên thiếu niên ăn mặc rách rưới
mới nãy còn co rúm thành một đống trên mặt đất kia.
Nói gì đến bốn tên áo đen đang thất kinh chết khiếp
kia, ngay cả Công Tôn tiên sinh và Bao đại nhân cũng tròn mắt ngạc
nhiên.
Ngay lập tức bốn tên áo đen thấy sợ hãi: Tên ăn mày
này sao lại có một thân khinh công cao thâm khó dò như thế, không lẽ
là cao nhân thế ngoại? Haizzz, làm ăn với phủ phò mã quả nhiên chẳng
dễ dàng gì!
Công Tôn tiên sinh và Bao đại nhân trong lòng lại thầm
tán dương: Thiếu niên này tuy diện mạo xấu xí, nhưng mới rồi khinh
công lộ ra, nhanh tựa hồng nhạn đảo bóng, e rằng so với thân thủ của
Triển hộ vệ chẳng thua kém chút nào.
Còn nhân vật được mọi người chú mục, Kim Kiền, lúc
này ngay cả lớp mô dưới da cũng run lên: Con bà nó, sao lâu như thế mà
chẳng thấy có ai đến giúp vậy, lẽ nào bảo tiêu Khai Phong phủ đều
là lũ giá áo túi cơm?
“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?”, tên áo đen bị Kim Kiền
giữ chặt thanh đao hỏi.
Kim Kiền điều chỉnh lại giọng nói, giả vờ điềm
tĩnh đáp: “Ha ha, ngay cả thân thủ của lão tử còn không nhận ra mà
cũng dám nhận là đã lăn lộn trong chốn giang hồ sao?!”, còn trong
lòng lại thầm nghĩ: Chết! Eo như nhũn ra rồi, còn bàn chân thì chẳng
có tí sức lực nào. Ai cứu với, mình sắp không chống đỡ được nữa
rồi!
Gã áo đen đối diện nheo mắt lại, đánh giá Kim Kiền
mấy phen, đột nhiên cao giọng cười nói: “Tên ăn mày kia, khi lão tử lăn
lộn trong chốn giang hồ, sợ rằng ngươi còn chưa ra đời! Nếu ngươi đã
có lòng tin đối với thân thủ của mình đến vậy, chẳng bằng qua đây so
chiêu!”.
Oh my God! Kim Kiền lập tức nhào người lên phía
trước, thân nhanh như điện, bóng như chớp lóe, lao tới phía trước Bao
đại nhân, định chặn đao lại thì phát hiện mắt tên áo đen kia lóe lên
ý cười nham hiểm, trong lòng liền hô vang không hay rồi, nhưng chiêu
thức đã xuất ra, tất cả đều muộn rồi.
Tên áo đen kia ám sát Bao đại nhân là giả, dụ Kim
Kiền mới là thật, bởi Kim Kiền một thân khinh công tuyệt đỉnh, tên áo
đen tự biết mình không cách gì tiếp cận, thế nên mới xuất ra chiêu
dương đông kích tây. Lúc này thấy mưu kế của mình sắp thành công, hắn
không khỏi đắc ý, thanh đao trong tay lại càng chém xuống mạnh hơn,
xuất ra toàn bộ công lực, xem chừng sẽ chém thiếu niên trước mặt này
thành hai nửa, nhưng cánh tay mới hạ xuống được nửa tấc, đột nhiên
lại không cách nào hạ xuống dù chỉ là mảy may.
Tên áo đen nhất thời kinh sợ, lại thấy ba tên thích
khách kia cũng giống như mình, không biết đã bị điểm huyệt tự bao
giờ, tay chân cứng đờ trong không trung như tượng đá.
Giọng nói sang sảng trong vắt tựa như nước suối,
thật sự là dễ nghe chết đi được, nhưng với mấy tên áo đen kia lại
giống như sét đánh giữa trời quang.
Giọng nói này, tựa như từ xa vọng tới, lại như gần
ngay trong gang tấc, tất nhiên là do nội công thâm hậu của người đó
rồi. Xét ra số lượng hào kiệt đông đảo trong giang hồ hiện nay, người
có nội công thâm hậu nhường này không quá mấy người, mà người vừa
xuất hiện kịp thời tại đây, chỉ có một vị: đó chính là Nam hiệp
danh chấn thiên hạ – Triển Chiêu.
Bốn tên áo đen thất kinh, những người khác trong
phòng thì vui mừng vạn phần.
Chỉ thấy bóng Triển Chiêu hạ xuống trước cửa phòng,
y phục màu lam, đai lưng sáng tựa ánh trăng, hòa cùng bóng đêm mênh
mông, hai mắt như những vì tinh tú, tướng mạo nho nhã tuấn tú, tỏa
sáng dưới bầu trời sao lấp lánh, mũi chân chạm đất, vô thanh vô tức,
tựa như long hồng chạm nước, tạo nên những gợn sóng mơ hồ như có như
không.
Mọi người, bao gồm cả bốn tên thích khách đều ngây
người chăm chú nhìn.
Nếu bốn tên áo đen không bị Triển Chiêu điểm huyệt
từ trước, khẳng định chúng sẽ không kìm được mà đưa hai tay lên dụi
mắt: Ai da, đây chính là Nam hiệp Triển Chiêu… Trước tiên không luận về
công phu của Triển Chiêu, hãy nói đến phong thái của Nam hiệp đã, e
rằng bọn chúng đến chết cũng chẳng thể tu dưỡng được nửa phần ấy
chứ.
Còn Kim Kiền thì chỉ có một cảm xúc duy nhất: Ôi,
chúa Jesus tái thế!