Trên công đường Khai Phong phủ thẩm vấn phò mã, Trần
Thế Mỹ giảo hoạt khiến người ngoài tức giận.
Khai Phong phủ nha kiến trúc khoáng đạt, trang nghiêm
túc mục, phía trước là sảnh sau là phòng ốc, bên trái là tổ miếu,
bên phải là xã tắc[1], cửa nặng đường nhiều, đường và cửa to nhỏ
khác nhau khiến Kim Kiền nhìn mà hoa cả mắt, tựa như bước vào mê
cung. Trái quanh phải co, ngoằn ngoằn nghèo nghèo, hệt như quanh quẩn
trong trận đồ bát quái, mãi một lúc sau Kim Kiền mới đến được nơi
có thể dừng chân.
[1] Xã tắc: Tên một loại tổ miếu.
Đứng trước giường của Tần Hương Liên, Kim Kiền vừa
quan sát Công Tôn tiên sinh đang chẩn bệnh cho Tần Hương Liên, vừa đánh
giá gian sương phòng mà mình đang đứng này.
Nhất thời trong lòng Kim Kiền lạnh đi nửa phần. Khai
Khai Khai Phong phủ này tiết kiệm đến vậy, sợ rằng cơm ngon canh ngọt
cũng chẳng có!
“Đại nhân, Tần Hương Liên chỉ bị thương ngoài da, lại
đi đường mệt nhọc, cộng thêm khi ngăn kiệu kêu oan có khả năng đập đầu
xuống đất, nhất thời hôn mê, nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh lại thôi.”
Công Tôn Sách bắt mạch xông, đứng dậy nói với Bao
đại nhân phía sau.
Kim Kiền bên cạnh thầm tặc lưỡi: Công Tôn tiên sinh
quả nhiên là có bản lĩnh, rốt cuộc cũng chẩn đoán được hầu hết
bệnh tình của Tần Hương Liên, có điều vẫn còn may chưa chẩn đoán ra
được trên bàn tọa của Tần Hương Liên có một dấu chân rất to.
Bao đại nhân nghe thấy lời của Công Tôn tiên sinh, đưa
tay vuốt râu, gật gật đầu, nói: “Vất vả cho tiên sinh rồi”. Nói xong,
liền quay lại hỏi Kim Kiền: “Vị huynh đệ này không biết có quan hệ
như thế nào với Tần Hương Liên, vì sao lại thay Hương Liên kêu oan trước
kiệu của bản phủ?”.
Kim Kiền nghe xong, vội vàng sửa lại y phục định trả
lời, không ngờ hai tiểu quỷ bên cạnh đã cướp lời.
“Huynh ấy là Thần tiên ca ca, là người trời phái
xuống giúp đỡ bọn cháu”, hai đứa bé đồng thanh nói.
“Thần tiên ca ca?”, Bao đại nhân không khỏi sửng sốt.
Kim Kiền nhất thời ngượng ngùng, cười khổ, vội nói
rõ: “Bẩm đại nhân, thảo dân là Kim Kiền, chuyện là…”, thế là Kim
Kiền đem ngọn ngành sự việc nhất nhất bẩm báo, ngoài ra còn thêm mắm
thêm muối, cũng không quên quở trách cả tên tri phủ đầu heo kia nữa,
chỉ là đặc biệt tỉnh lược đi thân phận mình là người tương lai đến,
đồng thời là đệ tử đích truyền của hai lão quái sư phụ.
Bao đại nhân nghe xong, sắc mặt bỗng trầm xuống, nhíu
mày không nói.
Không khí trong phòng nhất thời ngưng đọng, nặng nề
đè xuống quanh người.
Công Tôn Sách ở bên vừa nhìn liền biết đại nhân không
vui, lập tức tiến lên một bước, chuyển đề tài: “Vị Kim tiểu huynh đệ
này, chuyện ngươi nói có bằng chứng gì không?”.
“Đương nhiên có…”
“Có bằng chứng!”, một giọng nói phát ra từ trên
giường, mọi người đều quay lại nhìn, Tần Hương Liên đã tỉnh, đang cố
gắng để ngồi thẳng dậy.
Công Tôn tiên sinh vội đến bên giường, đỡ lấy Tần
Hương Liên nói: “Thương thế trên người ngươi rất nghiêm trọng, không thể
vọng động”.
Tần Hương Liên nghe xong liền khấu đầu bái lạy, sau
đó mới thay đổi tư thế, ngồi trên giường.
Bao đại nhân đưa thanh đao cho Công Tôn tiên sinh, lại
nói: “May là ngươi đại nạn không chết, thoát khỏi miệng hùm, cũng là
trời xanh có mắt”.
Tần Hương Liên khe khẽ gật đầu nói: “Lời Bao đại nhân
nói rất đúng, nếu như không có hai vị ân công ra tay tương trợ, e rằng
mẹ con Hương Liên đã sớm không còn trên nhân thế này nữa”.
“Hai vị ân công?”, Bao đại nhân hỏi, “Hai vị ân công mà
ngươi nói, một trong hai vị đó có phải chính là vị tiểu huynh đệ
này không?”.
Tần Hương Liên gật đầu: “Đúng vậy, khi đó Hàn Kỳ
định giết mẹ con Hương Liên, may thay vị ân công này đã ra tay tương
cứu, đem những lời trực ngôn khẳng khái mà lay động Hàn Kỳ, mẹ con
Hương Liên mới có thể thoát nạn”.
Kim Kiền nghe xong, bỗng cảm thấy đau đầu, lòng thầm
nói: Lúc đó chẳng qua là kế hoãn binh, vì bảo toàn cái mạng nhỏ
của mình nên mới uốn mấy tấc lưỡi mà tương trợ, he he, như vậy mà
cũng có thể đổi lại được mỹ danh sao? Cái giá của anh hùng thời cổ
đại cũng rẻ quá đi chứ… Nhưng lại thấy mọi người nhìn mình chằm
chằm, Kim Kiền chỉ có thể đâm lao thì phóng luôn theo lao, đã mang
tiếng là anh hùng lại càng phải quyết tâm đến cùng…
Vì thế Kim Kiền bước lên trước chắp tay lại nặn ra
một nụ cười, nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến”.
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nghe xong, thấy thiếu
niên này tuổi đời còn nhỏ lại có cử chỉ đại nghĩa như vậy, nhất
thời thầm tán thưởng. Công Tôn tiên sinh khẽ gật đầu, Bao đại nhân thì
vuốt râu cười.
Kim Kiền ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng kêu khổ
thấu trời.
Lát sau, Bao đại nhân lại hướng Tần Hương Liên hỏi:
“Vậy không biết vị ân công còn lại mà ngươi nhắc đến là nhân vật
nào?”.
Khuôn mặt Tần Hương Liên hiện lên vẻ khó xửa, nói:
“Bẩm Bao đại nhân, không phải là Hương Liên không trả lời, chỉ là Hương
Liên từ đầu chí cuối vẫn không biết danh tính của ân công”.
Hương Liên miệng nói không biết, nhưng hai tiểu quỷ kia
lại không nghĩ thế, chỉ cảm thấy rất có hảo cảm với vị bá bá mặt
đen này, thế là cướp lời nói: “Huynh ấy là Đại hà thần tiên ca ca”.
Lúc này không những Bao đại nhân sửng sốt mà ngay cả
Công Tôn tiên sinh vốn túc trí đa mưu cũng mù mờ chẳng hiểu đầu đuôi
thế nào.
Hai đưa trẻ kia lại vô cùng vui vẻ, đứng lên khoa tay
múa chân.
Đứa bé trai nói: “Đại hà thần tiên ca ca rất lợi
hại, huynh ấy biết bay, thoắt một cái đã chẳng nhìn thấy đâu”.
Đứa bé gái cũng nói: “Là thật đó, giống y như Thần
tiên ca ca vậy. Mới quay đi thôi mà đã không thấy bóng dáng đâu!”.
“Còn nữa, còn nữa, Đại hà thần tiên ca ca có thể
đánh người xấu!”
“Người xấu vừa nhìn thấy Đại hà thần tiên ca ca
liền sợ hãi bỏ chạy, rất lợi hại!”
“Còn nữa cơ, Đại hà thần tiên ca ca…”
Bô lô ba la, xì xà xì xồ…
Bên kia hai tiểu quỷ hứng chí nói, bên này Bao đại
nhân và Công Tôn tiên sinh khó mà chịu thêm.
Hai đứa trẻ này, trái một câu “Thần tiên ca ca”, phải
một câu “Đại hà thần tiên ca ca”, thần tiên lớn nhỏ bay đầy trời, nói
tới mức hai người đầu như nở ra, hai mắt mờ đi. Lại thấy Tần Hương
Liên vẻ mặt ngượng ngùng, còn Kim Kiền phía sau thì cứ cười gượng
mãi, mắt lảng đi chỗ khác.
Đúng lúc này, bỗng nghe thấy bên ngoài cửa có người
bẩm báo: “Bẩm Đại nhân, Triển đại nhân đã hồi phủ, đang ở phía
ngoài cầu kiến”.
Bao đại nhân vừa nghe liền tỏ vẻ vui mừng, vội nói:
“Mau mời vào”.
Kim Kiền thấy vậy nghĩ: Ai da, mọi người đều quỳ
rồi, mình không nên lập dị khác với mọi người, mau quỳ thôi! Thế là
cũng vội quỳ xuống, hô to: “Đa tạ Triển đại nhân cứu mạng!”.
Triển Chiêu thấy vậy vội đỡ hai đứa trẻ bên người
đứng lên, lại nói với Kim Kiền và Tần Hương Liên: “Mau mau đứng dậy,
Triển mỗ sao dám nhận lễ này”.
Quả nhiên, Công Tôn tiên sinh nghe xong, vội bước lên
trước ngăn Bao đại nhân lại, nói: “Đại nhân, theo như học trò thấy,
chuyện này rất nghiêm trọng, sao đại nhân không đi tìm Vương thừa tướng
bàn bạc một chút, sau đó hãy quyết định?”.
Bao đại nhân nghe xong, trần ngâm một lát, cảm thấy
có lý liền mở miệng, cao giọng nói: “Người đâu, chuẩn bị kiệu, đến
phủ thừa tướng”.
Nói xong liền đi nhanh ra ngoài, nhưng mới đi tới cửa
Bao đại nhân liền quay người lại căn dặn Công Tôn tiên sinh: “Tiên sinh
hãy tiếp đón mẹ con Tần Hương Liên và vị huynh đệ họ Kim cho tốt”.
Công Tôn tiên sinh cúi người chắp tay hành lễ, đương
nhiên là đáp ứng rồi.
Kim Kiền nghe vậy, trong lòng vô cùng cao hứng, vội
tiến lên, cười tít mắt hỏi: “Công Tôn tiên sinh, xin hỏi một chút, Khai
Phong phủ các ngài mấy giờ mới dọn cơm?”.
“Kim ân công, Hương Liên có chuyện không hiểu.”
Ngồi trong thiện đường Khai Phong phủ nha, Tần Hương
Liên vừa chăm sóc cho hai đứa bé ngồi cạnh mình ăn, vừa hỏi Kim Kiền
phía đối diện.
May thế, may thế, chuyện cơm nước của Khai Phong phủ
cũng không trễ nải lắm, chỉ trong một thời gian rất ngắn mà đã có
thể chuẩn bị được bốn món rau, một món canh, đã thế hương vị màu
sắc cũng đủ cả, xem ra tạm thời không cần phải lo lắng vấn đề cái
bụng nữa rồi.
“Chuyện Hương Liên không hiểu là, ân công họ Kim tên
Kiền, nhưng vì sao trên công đường tri phủ Sái Châu, ân công lại tự xưng
là Vương Nhị Mặt Rỗ?”, Tần Hương Liên thấy Kim Kiền ăn uống vô cùng
hào sảng, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, ngưng lại một chút mới
dám hỏi.
Tần Hương Liên lại càng không hiểu, tiếp tục hỏi: “Ân
công nói như thế nghĩa là thế nào?”.
Kim Kiền lại húp canh thịt soàn soạt đến hơn nửa
bát mới đặt xuống, nói: “Tri phủ kia rõ là cùng một giuộc với Trần
Thế Mỹ, rõ ràng muốn ám hại tỷ, cho dù tỷ có thà chết không chịu
nhận tội, hắn cũng có thể đánh ngất tỷ rồi ép tỷ điểm chỉ nhận
tội. Hiện cung trạng của tỷ đã được điểm chỉ nhận tội trên công
đường Sái Châu phủ, về phần có phải là dùng hình bức cung hay không,
vốn chẳng có ai có thể làm chứng; mà chữ kí trên bản cung trạng
của đệ là ‘Vương Nhị Mặt Rỗ’, đó là cái tên giả, đợi đến khi Bao
đại nhân tra vẫn, đệ có thể nói là vì không chịu nổi đại hình bức
cung cho nên mới dùng tên giả để ký nhận. Đến lúc đó giấy trắng mực
đen, tên tri phủ đầu heo kia có không chịu thừa nhận cũng không được…
hô hô hô…”.
Nói đến đây, Kim Kiền càng cảm thấy mình thật biết
nhìn xa trông rộng, bất giác thầm đắc ý, bưng bát cười lớn, cơm trong
miệng bắn ra đầy bàn.
Nhưng chưa cười được mấy tiếng, đột nhiên ngoài cửa
một nha dịch xông vào, cao giọng nói: “Mẹ con Tần Hương Liên, Kim Kiền!
Bao đại nhân sắp thăng đường xử án, mau theo ta lên công đường”.
“Khụ khụ khụ…”, Kim Kiền bị sặc cơm, ho một lúc lâu,
sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi: “Vị quan gia này, ngài vừa nói gì
vậy?”.
“Bao đại nhân thăng đường xử án, các ngươi mau theo
ta.”
Tần Hương Liên nghe vậy, sắc mặt mang vẻ vui mừng,
vội vàng dắt con đứng dậy, gấp rút bước ra cửa.
Hai đứa bé bị đẩy rất mạnh, nhất thời không đứng
dậy được, chỉ có thể bò trên đất mà cúi đầu khóc lóc không ngừng.
Tần Hương Liên ôm lấy hai con, sắc mặt bi phẫn đến cùng cực.
Kim Kiền thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, tặng cho
tên kia một cái bạt tai. Nhưng nghĩ lại, tên Trần Thế Mỹ này dù sao
cũng là phò mã, mình không nên quá vong động… Ông bà ta thường nói:
Làm người phải có lòng khoan dung… Huống hồ nơi đây cao nhân nhiều như
mây trên trời, một nhân vật nhỏ bé như mình vẫn nên an phận thì thực
tế hơn.
Quả nhiên, Kim Kiền liền nghe thấy tiếng kinh đường
mộc vang lên, Bao đại nhân lớn tiếng nói: “Trần Thế Mỹ, nếu ngươi còn
tiếp tục không để vương pháp vào mắt, làm loạn công đường, bản phủ
sẽ không khách khí với ngươi nữa!”.
Bao đại nhân nói: “Đây là thanh đao vật chứng, chứng
minh ngươi phái Hàn Kỳ sát thê diệt tử!”.
“Bao đại nhân cớ gì lại nói ra những lời này, bản
cung không hiểu.”
“Trần Thế Mỹ, ngươi hãy nhìn cho kĩ, trên thanh đao
có dấu khắc của phò mã phủ ngươi!”
Không biết người khác thế nào, còn Kim Kiền vừa may
quỳ ở bên Trần Thế Mỹ, có thể nhìn thấy rất rõ.
Bao đại nhân vừa nói xong, hai tây Trần Thế Mỹ liền
khẽ nắm lại, nụ cười trên mặt cứng đơ, trán thoáng tỏ ra sát khí:
“Bao đại nhân, chưa nói bản cung không biết tên Hàn Kỳ này, mà cho dù
có biết thì sao, Bao đại nhân có dám gọi Hàn Kỳ bước ra đây cùng
bản cung đối chất không?”.
Bao đại nhân ngừng lại một chút rồi nói: “Hàn Kỳ
vì không nỡ sát hại mẹ con Tần Hương Liên, đã tự sát rồi”.
Trần Thế Mỹ nghe vậy, cười nhạt nói: “Hàn Kỳ đã
chết, mà người chết thì không làm chứng được. Bao đại nhân sao có
thể một mực cho rằng Hàn Kỳ nhận lệnh của bản cung đi giết
người?!”.
Những lời này của Trần Thế Mỹ quả thực là đúng
lý đúng lẽ, khiến cho Bao đại nhân không khỏi bị kìm hãm.
Có điều phủ doãn Khai Phong phủ Bao Chửng cũng chẳng
phải người bình thường, ngừng lại một lát, Bao đại nhân lại nói
tiếp: “Trần Thế Mỹ, mặc dù vật chứng không thể làm cho ngươi tâm
phục, nhưng bản phủ còn có nhân chứng”.
Hai đứa bé nhất thời khóc lóc mãi không thôi, tiếng
khóc con trẻ khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy chua xót.
Bao đại nhân đi vòng qua bàn xử án, bước xuống đến
giữa công đường, đưa tay đỡ mẹ con Tần Hương Liên đứng dậy, muốn nói
nhưng rồi lại thôi.
Tần Hương Liên thấy thế, khóc lóc nói: “Đại nhân,
Hương Liên biết, Trần Thế Mỹ nay là hoàng thân quốc thích, ngay cả
đại nhân cũng…”.
“Tần Hương Liên!” Bao đại nhân bỗng cao giọng nói:
“Bản phủ đã thụ lý vụ án của ngươi, tất sẽ tận lực mà làm, bản
phủ sẽ đòi lại công đạo cho ngươi!”.
Tần Hương Liên nghe vậy, nhất thời hai mắt đẫm lệ,
nắm tay các con quỳ xuống nói: “Tạ Bao đại nhân!”.