Đệ Nhất Tình Địch

Chương 16: 16 Kinh Hồng Lược Ảnh Bảy



Thời thơ ấu nàng gọi tôi là A Cửu, cũng chỉ là do tụi con nít chơi với nhau vui đùa ầm ĩ, không cần kiêng kị gì.

Nhưng ngày nay tôi và nàng có mâu thuẫn, nàng lại gọi tôi bằng nhũ danh [1] của ngày xưa, tôi đương nhiên là không vui.

[1] nhũ danh: tên đặt lúc mới sinh
A Cửu là tên cô muốn gọi là gọi sao?
Bổn Chiến thần lạnh giọng nhắc nhở: "Bổn quân tên là Trọng Hoa, mong rằng tiên tử Bạch Giác chớ quên."
Tuy rằng tôi nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt, nhưng qua khóe mắt tôi vẫn thấy được biểu cảm của Bạch Giác.

Bạch Giác hơi sững sờ, nàng hóa thành một tiểu binh khôi ngô với vẻ mặt thanh lịch điềm đạm.

Hiện tại tiểu binh có vẻ ngoài khôi ngôi lại trông có hơi sa sút, lẳng lặng đưa mắt nhìn khoảng không ở đằng trước, lướt qua chim én đang bay mệt mỏi ngang mái hiên của cung điện, nói với tôi: "Trọng Hoa, nàng có biết vì sao Tam công chúa lại nhảy vào đài Tru Tiên không?"
Tôi không biết tại sao nàng lại hứng thú với chuyện cây ngô đồng ở cung Tư Quá, nhưng nhớ lại những lời mà tinh quân Kiếu Hạnh đã nói với tôi, kết hợp hai chuyện này, chậm rãi đáp: "Chẳng lẽ nàng và Tam công chúa có tình bạn qua lại gì với nhau, ta nhớ rằng nàng xưa nay rất yêu quý da thịt của mình, sao lại có thể dễ dàng cho nàng ta tóc tiên được?"
Cho dù tôi đang hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng trên mặt Bạch Giác đã có chút thần thái, ánh mắt nàng hơi sáng lên, như ngôi sao ở phương trời xa, như cơn sóng dập dìu giữa mặt hồ xanh biếc.

Lúm đồng tiền của nàng hơi hiện ra, nàng cong cong khóe miệng về phía tôi, như đã trút bỏ được một nỗi ưu phiền, nói: "Cuối cùng nàng cũng chịu nói chuyện đàng hoàng với ta rồi."
Tôi thực sự không muốn tha thứ cho nàng.

Bạch Giác làm mất hết thể diện của tộc Chiến thần Bắc Lăng chúng tôi, đường đường một tiên quân thuộc thần tộc Bắc Lăng, muốn cưới một hồ ly tu tiên quả đạo, mà hồ ly lại không biết điều.


Bạch Giác mới tới Bắc Lăng, xem như một sự thay đổi bất ngờ.

Nhị ca không thích nàng, đối với nàng rất đề phòng, thế nhưng tôi lại chơi rất thân với nàng, ngày ngày cùng ăn cùng ngủ.

Tuy rằng nàng không nghe hiểu tôi nói gì, nhưng nàng chỉ cần nhìn thấy tôi, trong mắt sẽ ánh lên tia sáng rực rỡ, óng ánh, khiến cho người ta rung động không thôi.

A cha thừa biết Bạch Giác chỉ có thể đem lại niềm vui nhất thời cho tôi, nàng chung quy cũng chỉ là một con cáo trắng sơn dã, sống không được lâu.

Thỉnh thoảng ông sẽ trở lại Bắc Lăng, thấy tôi và hồ ly chơi vui vẻ như vậy, không đành lòng, cuối cùng vẫn sử dụng quyền lực, dời tên của Bạch Giác lại trên sổ Sinh Tử, để cho nàng ở lại Bắc Lăng nhiều thời gian hơn với tôi.

Chẳng qua A cha và Nhị ca đều không ngờ tới, Bạch Giác vậy mà dựa vào sự khắc khổ tu luyện của bản thân, tu luyện ra được chín đuôi.

Mỗi ngày khi tôi tỉnh giấc, đều thấy Bạch Giác hít gió uống sương, khổ tu đạo pháp.

Nàng không giống như bọn cáo chín đuôi ở Thanh Uông, trời sinh là đã trải qua tịch cốc [2].

Tôi thấy nàng đói ngực dán vào lưng, tôi thấy nàng đói thoi thóp, tôi thấy nàng đói đến độ không còn sức lực để đi đứng.

[2] tịch cốc: Bỏ không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành.


Nhưng ngay cả như vậy, khi tôi đẩy đĩa đùi gà thịt kho tàu thơm ngào ngạt tới trước mặt nàng, nàng vẫn là yếu ớt dùng cái chân không còn mấy sức lực để đẩy trở về.

Sau khi đã thấy hồ ly tu luyện ra hình người, Nhị ca cũng dần dần chấp nhận Bạch Giác.

Nàng là hồ ly có nghị lực bền bỉ biết cố gắng nhất trên đời, trong suốt ngàn vạn năm ở Bắc Lăng, tất cả mọi người ở thần phủ Bắc Lăng đều tận mắt thấy được sự cố gắng của nàng.

Nhị ca là một người thấu tình đạt lý, anh luyến tiếc tài, cũng không có lý do gì để làm khó dễ nàng nữa.

Tôi hy vọng Bạch Giác có thể ở lại Bắc Lăng mãi mãi, có thể ở chung với tôi, ngày ngày chơi đùa vui vẻ.

Đáng tiếc cuối cùng nàng vẫn rời khỏi Bắc Lăng, trở về Thanh Uông, sau khi nàng đã tu được hình người.

Đám tiên tì ở thần phủ Bắc Lăng đều bảo Bạch Giác là một kẻ vong ân phụ nghĩa, ngay khi đã tu hình người, liền lập tức rời khỏi Bắc Lăng, về lại Thanh Uông của nàng để nở mày nở mặt, vinh quy quê cũ.

Làm hại tiểu nữ quân Bắc Lăng thương tâm khóc cả ngày trời ở trong viện sau núi.

Tất nhiên, tôi không đồng tình với câu nói trên.


Là nữ quân Bắc Lăng, Chiến thần Thiên đình như tôi đây làm gì có thời gian để thương xuân bi thu? Bạch Giác rời đi, cũng chỉ là mất một người bạn để chơi, chỉ có như thế mà thôi.

Vết thương trên cổ Bạch Giác có hơi lóa mắt, tuy rằng trong lòng tôi đang bất mãn, nhưng giọng điệu của tôi cũng chậm lại một chút và hỏi: "Vết thương trên cổ của nàng, là bị sao vậy?"
Bạch Giác giơ tay trắng lên, cổ tay nhỏ sạch sẽ lướt ra phía sau, quấn mảng tóc ra đằng trước, che khuất miệng vết thương, đôi mắt rũ xuống, nói: "Không có việc gì.

Ta chỉ muốn hỏi nàng, chuyện Tam công chúa, nàng thấy thế nào?"
Tôi lại nhìn lướt qua cổ của nàng, chậm rãi nói: "Nàng dùng phép che mắt dẫn ta tới đây, chỉ vì để nói chút chuyện của Tam công chúa?"
Bạch Giác nhìn tôi thật sâu, trong mắt nhấp nháy.

Sau nửa ngày, nàng duỗi một tay ra và cầm trong tay một khúc gỗ khô.

Nàng nói khẽ: "Khoảng vài ngày trước, cái bóng ở trong cung Tư Quá là ta."
Dù có hơi bất ngờ nhưng tôi không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Tôi nhìn khúc gỗ đã héo khô trong tay nàng, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Nàng và Tam công chúa kia, có tình bạn sâu nặng như vậy sao?"
Bạch Giác nhìn tôi, trong ánh mắt có loại tình cảm nào đó đang trào dâng.

Một lúc lâu, nàng mới nhẹ nhàng đáp: "Không có, ta và nàng ấy, chỉ là đồng bệnh tương liên mà thôi."
Điều này cũng đúng, lúc nhỏ Bạch Giác đã chịu nhiều bắt nạt từ bọn trẻ tộc Cửu Vĩ Hồ ở Thanh Uông, giống như Tam công chúa ở Thiên Cung không được yêu quý, những người xung quanh theo ý của Thiên Đế, coi như nàng đã chết, không có cái nhìn thiện cảm nào với nàng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Giác đồng cảm với nàng, cũng là bởi vì thời thơ ấu cũng đã từng trải qua cảm giác đó.

Tôi nghĩ như vậy, chợt nhận ra Tam công đúng là kẻ đáng thương, tương tự như Bạch Giác, đều là người đã chịu khổ từ bé.


Hôm nay các nàng là đồng bệnh tương liên, Bạch Giác muốn làm điều gì đó giúp nàng ta, cũng là lẽ đương nhiên.

Giúp thì giúp, nhưng mà Nhị hoàng tử trong triều ngày ấy là một người nói một không nói hai, công chính nghiêm minh, nếu y nói vết máu là của Tam công chúa, vậy đúng thật là của Tam công chúa rồi.

Tam công chúa đã là hương tiêu ngọc vẫn, không biết Bạch Giác từ đâu làm ra được máu của nàng ta.

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của tôi, Bạch Giác nắm chặt khúc gỗ khô trong tay và nhàn nhạt nói: "Vậy ta phải kể cho nàng một câu chuyện rồi."
Bạch Giác nhìn tôi, chậm rãi nói: "Tam công chúa sở dĩ nhảy đài Tru Tiên là bởi vì trên người của nàng ấy dính một lời nguyền.

Tên của lời nguyền đó chính là Buộc Tâm."
"Buộc là quấn quýt, tâm tức là tim." Bạch Giác nhìn chăm chú vào tôi, sau một lúc mới nói tiếp, "Loại lời nguyền này, rất kỳ lạ.

Ta cũng nhờ công chúa Tấn Vân nói mới biết được sự tồn tại của lời nguyền này."
Lời nguyền Buộc Tâm, buộc là quấn quýt, tâm tức là tim.

Tôi tự nhận là đánh nhau với những kẻ vô địch trên khắp thiên hạ, thấy đủ các loại tà môn ma đạo, các đạo chính phái chính thống, nhưng lời nguyền Buộc Tâm này, chưa bao giờ nghe thấy.

Bạch Giác chậm rãi kể: "Khúc gỗ khô này, là tâm ý của Tam công chúa biến thành.

Công chúa Tấn Vân tới tìm ta xin một nhúm tóc tiên, ban đầu ta không muốn gặp, nhưng cung nhân bẩm báo cho biết, công chúa Tấn Vân nói, nàng có một phương pháp, có thể đạt được nguyện vọng của ta."
Bổn Chiến thần không khỏi nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: "Nguyện vọng? Đừng có bảo nguyện vọng của nàng cũng là muốn làm một con rối gỗ đấy nhé?".