Đệ Nhất Tình Địch

Chương 15: 15 Kinh Hồng Lược Ảnh Sáu



Tôi từng vì vết thương trên mặt Bạch Giác mà hao phí hết cả tâm tư.

Tôi tự cho là mình nợ nàng, đối xử tình nghĩa với nàng, đồ ăn ngon chia cho nàng một nửa, những thứ đồ tốt cũng để dành lại cho nàng một phần.

A cha ở trên Thiên đình, nghe được chuyện này, dường như rất sợ hãi.

Ông cảm thấy may mắn vì có tiên sứ tuần tra núi đi ngang qua, vô tình đã vớt được cái mạng nhỏ của tôi, vậy nên tôi mới còn có thể vui vẻ tố cáo ở trước mặt ông.

A cha lâu rồi chưa về đã ngay lập tức thu soạn đồ đạc, trở về Bắc Lăng, tức giận đến mức mắng Nhị ca một chập.

Nhị ca nhún vai, vẻ mặt vô tội.

Tiên sứ quỳ gối, bẩm báo sự việc chân thực với cha tôi.

Trên đuôi của hồ ly được dán một lớp thuốc thoa màu trắng, ngoan ngoãn cuộn tròn ở một góc do được dặn là miệng vết thương không thể gặp gió, bằng không thì sau này sẽ để lại sẹo.

Nhị ca mới ra khỏi núi Bắc Lăng để làm việc chưa được bao lâu thì hôm nay tôi đã suýt chút nữa mất mạng dưới tay của bọn trẻ Cửu Vĩ Hồ ở Thanh Uông sát bên rồi.

Ban đầu A cha rất hãi hùng, sau đó cũng ráng bình tĩnh ôm tôi vào lòng, quan sát hồ ly, nói chuyện với nàng bằng giọng uy nghiêm nhưng cũng không mất đi hòa ái: "Ta nghe A Cửu nói, ngươi đã chắn một đao giùm A Cửu.

Ngươi muốn được ban thưởng gì, cứ việc nói, chỉ cần trong khả năng của tiên quân Trọng Đế này, ta đều sẽ đáp ứng."
Nhị ca lạnh lùng nhìn hồ ly, nếu không phải nàng bị đánh ngay biên giới giữa Thanh Uông và Bắc Lăng, tôi cũng sẽ không vì làm việc nghĩa mà lâm vào hiểm cảnh.

Ở trong đầu Nhị ca, hồ ly này không phải dạng vừa, không giống như chỉ là bị đánh đơn giản như vậy.

Huống hồ không phải tự dưng trong tay của bọn Cửu Vĩ Hồ lại có dao để lấy ra, Nhị ca cảm thấy vấn đề này rất kì quặc.


Nhưng chẳng qua hồ ly cứu tôi chính là sự thật, Nhị ca cũng không thể nói gì được.

Hồ ly run rẩy, dè dặt nhìn các tiên nhân, đi đến trước điện rồi quỳ xuống.

Ánh mắt Nhị ca lạnh nhạt, còn ánh mắt của A cha vừa sắc bén vừa có sự thương hại, vẻ mặt của tiên sứ ở bên cạnh thì lại là thấy nhiều rồi nên không còn bất ngờ.

Tôi săn sóc nhìn hồ ly, ra hiệu bằng ánh mắt.

Nếu như ở núi Thanh Uông, bọn hồ ly chín đuôi đều xem thường hồ ly một đuôi như nàng, vậy nàng có thể cầu A cha cho nàng một thân phận của hồ ly chín đuôi, nhảy lên hàng tiên.

Mặc dù A cha không có bản lĩnh thông thiên, nhưng nếu chỉ đơn giản đề bạt hồ ly lên thành tiên, cũng là chuyện dễ như ăn cháo.

Tiên sứ trông điệu bộ như đã đoán trước cả rồi, mọi người đều cho rằng hồ ly thật tốt số, không cần làm mà vẫn hưởng, chỉ cần cứu tôi, là có thể một bước lên trời, trèo lên hàng ngũ tiên.

A cha vuốt ve lông tôi, nhìn tôi đầy vẻ yêu thương ấm áp, đợi mãi mà vẫn chưa thấy hồ ly trả lời, A cha nhíu mày, chân mày chứa uy áp nhăn một cái, như trăm nghìn ngọn núi đè nặng, khiến cho những người có mặt không thở nổi.

A cha hơi nâng mày, giọng nói không vui: "Đừng có nói là ngươi không hài lòng với việc thành tiên?"
Nhị ca nhăn mặt, A cha ôm tôi, trong mắt lộ rõ vẻ xem thường, nói bằng chất giọng tẻ nhạt: "Mặc dù ngươi đã cứu A Cửu, nhưng ngươi cũng chỉ là một con cáo trắng sơn dã, ngày sau cũng không làm nên trò trống gì, giúp ngươi tu tiên đã là phá lệ, chẳng lẽ ngươi còn mơ tưởng những thứ khác trong đầu nữa hay sao?".

truyện kiếm hiệp hay
Ông vỗ về lông tôi, lại nhạt nhẽo nói với tiên sứ: "Bảo với trưởng lão tộc Cửu Vĩ Thanh Uông quỳ ở ngoài cửa về đi, đừng lì lợm chướng mắt bổn tôn.

Lần này không lột da của bọn họ để lấy làm đệm lót cho A Cửu đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, ba trăm năm quay mặt vào tường tự kiểm điểm bản thân thì có là cái xá gì đâu?"
Tiên sứ gật đầu, xoay người rời đi.


A cha tiếp tục ôm tôi, nói với hồ ly đang quỳ ở điện triều: "Thần phủ Bắc Lăng của bọn ta không thể giữ lại thứ tầm thường như ngươi được, nếu ngươi muốn, bổn tôn sẽ giúp ngươi thành tiên, trút bỏ cái thân thấp kém để đứng hàng lớp tiên, cũng tránh đi việc bị khinh thường ở Thanh Uông.

Ngươi thấy thế nào?"
Trong câu từ của A cha ngày càng lạnh lẽo, cả điện triều như bị đóng băng, ngay cả tiếng hít thở của hồ ly đã đè nén rồi cũng bị phóng đại vô số lần.

Tôi nghiêng tai lắng nghe hơi thở của hồ ly, dùng cánh đẩy tay A cha, bất mãn kêu lên hai tiếng với ông.

Nét mặt của A cha biến đổi, Nhị ca cũng lên tiếng: "A Cửu, đừng hồ đồ, hồ ly như nàng, không biết luân hồi mấy đời mới có khả năng tu ra đuôi hồ thứ hai, ở lại Bắc Lăng thì có ích gì?"
A cha nhíu mày, tôi nhảy ra khỏi người A cha, bực mình đấm lên người ông, rồi đạp lên tay áo của ông, nhảy xuống bệ vàng, chạy đến trước mặt hồ ly.

Hồ ly ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh như những vì sao giữa bầu trời đêm.

Nàng thấy tôi vươn cánh về phía nàng, vui vẻ muôn phần nắm lại tay tôi một cách cẩn thận.

Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực về phía A cha, bập bẹ nói tiếng người: "Cưới nàng, chiếp chiếp, con muốn cưới nàng, chiếp chiếp."
A cha tức thì nhăn mặt: "Trở về! Mới bé tí cưới cái gì mà cưới? Lần trước gây chuyện còn chưa xử xong đây!"
Dứt lời, nét mặt ông âm u, ngồi dậy túm tôi đòi đánh.

Nhị ca nuôi tôi từ nhỏ, tình cảm rất nồng hậu, đương nhiên là không thể nhìn tôi bị đánh được.

Nhác thấy A cha sắp sửa bắt được cái đuôi tôi, Nhị ca vội vàng khuyên A cha: "A Cửu còn nhỏ, đồng ngôn vô kỵ, nàng còn chưa hiểu sự khác nhau giữa tình yêu nam nữ của thế gian, nói vậy cũng là điều bình thường."
Tôi gan lì đứng thẳng người, A cha muốn lôi tôi, túm lông tôi để tôi trở lại, đột nhiên, hồ ly im lặng nãy giờ lại kêu khẽ vài tiếng.

Nhị ca nghe được lời nàng nói, cảm thấy hơi ngạc nhiên.


A cha dừng tay, vẫn chưa túm lông tôi, mặt mũi hơi sa sầm, hình như đã đối với hồ ly có nhận thức mới, nét mặt thay đổi, trầm ngâm nói: "Ở lại Bắc Lăng ngươi cũng không sống được mấy năm, ngươi chỉ là một con hồ ly bình thường, cho dù đất trời có đầy đủ linh khí, cùng lắm cũng chỉ kéo dài được mười năm."
Chẳng biết hồ ly lại nói gì, biểu cảm của Nhị ca có chút lung lay.

Anh mở miệng nói: "Dù nguyên nhân có là gì đi chăng nữa, ngươi cứu được A Cửu, nếu ngươi muốn thành tiên, chỉ cần nói một câu.

Nhưng mà, ngươi muốn ở lại Bắc Lăng, không phải là vì tu đạo sao?"
Hồ ly cúi đầu, hình như đang giương mắt nhìn tôi, ánh mắt đen láy long lanh, trong vắt tựa như đáy hồ của mùa thu.

Nàng nhẹ nhàng cọ mũi vào cánh tôi, giơ chân trước, che mắt, kêu khe khẽ.

Tôi quay đầu nhìn nàng, A cha đứng ở chỗ bệ vàng, đi xuống một bước, thoáng nghĩ ngợi, hỏi: "Ngươi nói ngươi không muốn rời khỏi Thanh Uông, là bởi vì lúc mới sinh ra từng nghe có người nói, sẽ tìm ngươi, bảo ngươi ở chỗ đó đợi? Ngươi cảm thấy đó là cha mẹ của ngươi?"
Hồ ly gục đầu, nước mắt chảy ra.

Từng giọt nước mắt như dây trân châu bị đứt, tỏng tỏng rơi xuống mặt đất.

Tôi vụng về giơ cánh, lau nước mắt cho nàng.

Hồ ly buồn bã cọ cọ cánh tôi, ngẩng đầu về phía A cha.

A cha nhìn nàng, hình như có vẻ do dự.

Nhị ca cũng bị nỗi bi thương của hồ ly cảm động lây, nói giúp cho hồ ly: "A Cửu cũng đang thiếu bạn chơi cùng, nếu hồ ly này ở lại, vậy thì có thể làm bạn với A Cửu rồi."
A cha thoáng suy nghĩ, nhưng vẫn còn chưa bằng lòng, uy nghiêm hỏi hồ ly: "Vậy ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi phải ở Bắc Lăng? Nếu muốn thành tiên, ngay bây giờ bổn tôn có thể thành toàn cho ngươi, cần gì phải ở lại thần phủ Bắc Lăng của bọn ta, vướng những trắc trở này?"
Hồ ly nhỏ giọng nói với A cha, lại rũ mi.

Tôi không hiểu hồ ly đang nói gì, chuyển mắt nhìn hồ ly một vòng, rồi lại nhìn A cha.

Nhị ca trông như giật mình hiểu ra, A cha nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương, lại thở dài, nói với hồ ly: "Đã như vậy, cũng là duyên phận do trời định.

Sau này ngươi và A Cửu ở chung hòa thuận, cho dù không thể thành tiên, bổn tôn cũng sẽ nhờ người cho ngươi một tương lai tốt."

Ông khom người xuống, ôm tôi.

Tôi nghe thấy A cha đồng ý cho hồ ly ở lại, lập tức tránh khỏi tay của A cha, vui mừng phấn khởi nhảy tới trước mặt hồ ly, cọ cằm nàng bằng đầu của mình.

Hồ ly cũng rất vui vẻ, thậm chí còn có chút sững sờ vì được như vậy.

A cha còn hỏi hồ ly, nàng tên là gì.

Hồ ly đáp, nàng tên là Bạch Giác.

Bạch Giác, giác là hai miếng ngọc ghép lại, cũng vừa là viên ngọc đẹp.

Viên ngọc trong trắng đẹp đẽ, tôi nghĩ đây chính là nguyên nhân mà sau này khi Bạch Giác thành người, tất cả người con trai đều điên cuồng vì nàng.

Ngọc đẹp chỉ có tì vết nhỏ, đã là trong ngàn vạn mới có một.

Còn Bạch Giác, là ngọc đẹp không tì vết.

Tôi tỉnh lại khỏi hồi ức, Bạch Giác vẫn kề bên tôi, bổn Chiến thần chẳng biết từ lúc nào đã mất dấu những thiên tướng khác, nhìn khắp nơi, cũng chẳng thấy bóng dáng của tinh quân Kiếu Hạnh đâu cả.

Bốn hướng cung điện đều nguy nga lộng lẫy, mặc dù là Tam công chúa Tấn Vân không được Thiên Đế yêu thương, chỗ này thuộc lãnh cung cách xa chính điện hàng ngàn dặm, vẫn được coi như là mạ vàng gói ngọc.

Năm xưa tôi dẫn binh xuất chinh, Tam công chúa Tấn Vân đứng ở trên đám mây, tóc mai mây trôi, trang điểm cài trâm, rõ ràng đôi mắt tuổi trẻ tươi đẹp, nhưng vẻ mặt lại nhát gan, dè dặt núp ở một bên, trơ mắt nhìn thiên binh thiên tướng bọn tôi giục ngựa lướt qua nàng.

Trông Bạch Giác có vẻ uể oải.

Chúng tôi đi tới một nơi thuộc sân trước của cung điện, cỏ thơm um tùm, cung điện quạnh quẽ.

Bạch Giác rũ mi, đột nhiên gọi tên tôi: "A Cửu.".