“Tô Thanh Phong, bây giờ cậu đã ở nhà họ Hứa của tôi thì phải phát huy tác dụng của mình!”
“Từ giờ trở đi, nấu cơm rửa bát đều do cậu làm!”
“Hôm nay Tiểu Đào sẽ về, cậu ra chợ mua ít đồ ăn, nấu mấy món thằng bé thích!”
Sáng sớm Lưu Lan đã gọi Tô Thanh Phong ra giao một đống việc.
Tô Thanh Phong không phản đối việc này.
Anh là chồng Hứa Uyển Đình, là thành thân của nhà họ Hứa, nấu cơm rửa bát cho người nhà cũng không có gì to tát.
Tiểu Đào mà Lưu Lan nói tên là Hứa Đào, em trai của Hứa Uyển Đình.
Cậu út này được Lưu Lan cưng chiều, đúng kiểu con trai cưng của mẹ.
Cậu ta bằng tuổi em gái Tô Định Tây của anh, bây giờ cũng đang học đại học, nhưng là một trường đại học hạng xoàng chẳng ra sao.
Bình thường ở trường học, mỗi tuần về một lần vào cuối tuần.
Sau đó, Tô Thanh Phong ra ngoài mua đồ ăn.
Chớp mắt đã tới buổi tối, Tô Thanh Phong bận rộn trong bếp cả chiều, cuối cùng cũng chuẩn bị xong một bàn đồ ăn.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa: chủ nhà họ Hứa về mà không ai ra đón à?”
Ngay sau đó, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Cậu ta nhuộm tóc màu vàng, mặc quần bò rách, trông rất cà lơ phất phơ.
Người này chính là Hứa Đào.
“Không có chào đón, nhưng bạt tai thì có hai cái đấy, muốn không?”
Hứa Uyển Đình lạnh lùng nói.
Hứa Đào sợ ngay, cười ngượng bảo: “Em chỉ đùa thôi mà chị!"
Trong nhà họ Hứa, cậu ta không sợ ai, chỉ sợ chị gái, sợ từ nhỏ đến lớn.
“Uyển Đình, em trai chỉ đùa thôi mà, con đừng làm nó sợi” Lưu Lan lập tức lên tiếng bảo vệ.
“Về rồi thì mau vào bàn đi, cả nhà chờ mỗi em thôi đấy”. Hứa Uyển Đình nhàn nhạt nói.
“Tuân lệnh chị!"
Hứa Đào mau chóng đi về phía bàn, nhìn thấy Tô Thanh Phong, cậu ta bỗng sững sờ.
“Yo, người anh em, ra tù rồi đấy à?”
Hứa Đào cười híp mắt đi đến bên cạnh Tô Thanh Phong: “Mẹ nó chứ, vì anh mà tôi suýt bị bạn bè coi là trò cười đấy! Loại như anh mà cũng dám đi hiếp người khác, to gan lắm!”
Tô Thanh Phong hờ hững nhìn Hứa Đào, không thèm để ý.
Tuy anh là anh rể của Hứa Đào, nhưng cậu ta chưa bao giờ coi anh là anh rể, mà càng giống giúp việc của nhà họ Hứa hơn.
Trước đây anh còn phản bác lại vài câu.
Nhưng đi theo chín sư phụ ba năm, tâm tính của anh đã cao lên rất nhiều.
Trong mắt anh, Hứa Đào chỉ như một đứa trẻ. “Nói chuyện với anh rể kiểu gì thế hả?”
Hứa Uyển Đình hơi bất mãn quát lại.
Hứa Đào ngẩn ra, kích động nói: “Chị, anh ta làm ra chuyện như vậy sao chị còn bênh vực anh ta?”
“Còn nữa, sao chị vẫn để anh ta ở nhà họ Hứa, không đuổi anh ta đi?”
Cậu ta không hiểu, loại chồng kiểu này không mau đuổi đi, chẳng lẽ còn giữ lại đón Tết?
“Hừ! Chị gái con tốt bụng từ bi!”
Lúc này Lưu Lan quái gở khia một câu, kể lại đầu đuôi câu chuyện về vụ tai nạn xe cộ và cuộc hẹn bảy ngày.
Hứa Đào nghe xong thì hiểu ra, không nói thêm gì nữa.
Nhưng trong lòng lại nghĩ tạm thời cứ để tên vô dụng này ở lại nhà họ Hứa thêm vài ngày nữa.
“Hứa Đào, bây giờ Tô Thanh Phong vẫn đang ở nhà họ Hứa, anh ấy vẫn là anh rể của em, thể hiện thái độ mà em nên có đi!”