Nhưng Tô Thanh Phong lại lười so đo với bọn họ mà thẳng thừng ra tay, đánh một quyền về phía Tống Thượng Lâm.
“Còn dám chủ động ra tay với tao, đúng là sợ đến mức ngu người rồi!"
Tống Thượng Lâm cười khinh thường, sau đó đánh tới một quyền.
“Ông hai ra tay rồi! Thăng ranh con này chết chắc!” Đám người Lưu Việt cười nó. “Bốp!"
Một tiếng động lớn vang lên, có bóng người b ắn ra như một viên đạn.
Đó là Tống Thượng Lâm!
Tống Thượng Lâm đập mạnh xuống nền xi măng, chậm rãi ngã xuống như một vũng bùn nát.
Ông ta dùng hết sức lực chỉ vào Tô Thanh Phong, cất giọng khó tin: “Mày...”
Nhưng còn chưa nói hết, ông ta đã phun ra một ngụm máu tươi rồi tắt thở.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Ông hai chết rồi!
Bị Tô Thanh Phong gi ết chết với một đòn! Sao có thể?
Ông hai không phải là võ giả ư? Chẳng lẽ Tô Thanh Phong là võ giả mạnh hơn cả ông hai?
Tất cả mọi người cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Trở về nói với Tống Thương Thiên, lòng kiên nhẫn của tao có hạn, ông ta còn ba ngày cuối cùng”.
Sau khi lạnh lùng bỏ lại câu này, Tô Thanh Phong thẳng thừng rời đi.
Nhà họ Hứa.
Sau khi Tô Thanh Phong rời đi cùng đám người Tống Thượng Lâm, Lý Lăng Phong cũng tìm cớ rời đi.
Anh ta thật sự không còn mặt mũi ở lại đây nữa. Hứa Uyển Đình không quan tâm việc Lý Lăng Phong rời đi, trong đầu cô chỉ đang lo lắng cho sự an toàn của Tô Thanh
Phong, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Còn Lưu Lan thì ngồi trên sofa cản hạt dưa như không có chuyện gì xảy ra.
Chuyện của Lý Lăng Phong khiến bà ấy cảm thấy hơi mất mặt, nhưng nghĩ đến việc Tô Thanh Phong bị nhà họ Tống đưa đi, bà ấy chợt thấy cân bằng hơn.
Một lúc lâu sau đó, có một người đi vào nhà họ Hứa.
Thấy người đó là Tô Thanh Phong, cuối cùng trong mắt Hứa Uyển Đình cũng có chút tiêu cự, cô bước nhanh đến trước mặt Tô Thanh Phong: “Anh... không sao chứ?”
“Không sao!”
Tô Thanh Phong cười đáp.
“Tô Thanh Phong, cậu dùng thủ đoạn gì với Tống Cương mà bọn họ lại bỏ qua cho cậu? Còn nữa, sao mấy người nhà họ Tống khi nấy lại thả cậu về?”
Lưu Lan cũng bước tới, không chút khách sáo chất vấn.
“Con học được một vài thủ đoạn khi ở trong tù, sau đó dùng lên người Tống Cương, nên nhà họ Tống mới cho phép con đi”.
“Khi nãy con đi giải quyết tình huống của Tống Cương, nên coi như là đã xoá bỏ ân oán của nhà họ Tống”.
Tô Thanh Phong trả lời qua loa. Nghe thế, Lưu Lan cũng không truy hỏi là thủ đoạn gì.
Bà ta cảm thấy có thể học được gì trong tù đâu, chắc chẳn là mấy trò xấu trộm gà trộm chó.
“Mấy thứ không ra gì, đường ngang ngõ tắt”.
Bà ta hừ lạnh rồi trở về phòng ngủ.
Cùng lúc đó. Nhà họ Lý ở Giang Thành.
Lý Lăng Phong ngồi trong phòng làm việc, có một người đàn ông đi vào.
“Cậu chủ, tôi đã điều tra xong chuyện cậu dặn dò rồi!” Người đàn ông cung kính nói.
Lý Lăng Phong tỏ vẻ phấn chấn: “Nói xem, điều tra được gì rồi”.
“Trong tai nạn giao thông giữa Hứa Uyển Đình và Tô Thanh Phong thật sự không có gì khả nghỉ, một tai nạn giao. thông rất bình thường, nguyên nhân là tài xế gây tai nạn uống rượu lái xe!”
“Nhưng trong ghi chép cuộc sống bình thường của tài xế gây tai nạn, t ¡ điều tra được vì hai năm trước ông ta từng vào tù vì tội cố ý gây thương tích, là cùng một nhà giam với Tô Thanh Phong”.
“Ngoài điều này ra, tài xế gây tai nạn không có liên quan gì với Tô Thanh Phong cả”.
Người đàn ông báo cáo.
Nghe thấy thế, Lý Lăng Phong gõ tay lên bàn, rơi vào trầm tư.
Vì Tô Thanh Phong mà anh ta mất mặt trước nhà họ Hứa, khiến anh ta rơi vào tình huống lúng túng.
Anh ta cảm thấy rất khó chịu, nên muốn làm gì đó để Tô Thanh Phong không được sống thoải mái, dù còn mấy ngày nữa Tô Thanh Phong đã phải cút ra khỏi nhà họ Hứa.
Từ lời của Hứa Uyển Đình, anh ta biết lúc đón Tô Thanh Phong ra tù, hai người gặp tai nạn giao thông, vì Tô Thanh Phong cứu cô nên cô mới bảo vệ anh.
Nên anh ta định ra tay từ hướng này, bảo cấp dưới đi điều tra tình huống tai nạn giao thông.
Một lúc lâu sau đó, Lý Lăng Phong lên tiến: Phong và tài xế gây tai nạn từng ở cùng một nhà tù, rất có khả năng hai người có quen biết, đây cũng là một niềm vui bất ngờ”.
“Nhưng chỉ dựa vào liên quan này vẫn chưa thể chứng minh tai nạn giao thông do Tô Thanh Phong tự biên tự diễn!”
Người đàn ông vội hỏi: “Cậu chủ cần tôi làm gì?”
“Nếu không liên quan thì làm cho nó có liên quan!”
Trong mắt Lý Lăng Phong lộ vẻ gian trá: “Đi chuyển một triệu vào tài khoản người nhà tài xế gây tai nạn, không, hai trăm nghìn là đủ rồi, có lẽ tên vô dụng Tô Thanh Phong kia không có nhiều tiền như thế!”