Bách Lý Qua đang định nhìn kĩ lại, đã thấy Bùi Vân Thư mở mắt ra.
Hắn lại vội vàng nhắm mắt lại, sợ bị Vân Thư hiểu nhầm là kẻ phóng đãng không biết xấu hổ.
Bùi Vân Thư chưa để ý Bách Lý Qua, y cúi đầu nhìn xuống cổ áo mình, lại không thấy gì cả, một làn gió mát từ cổ áo luồn vào, cảm giác lành lạnh kéo đến.
Chắc là gió thổi vào thôi. Bùi Vân Thư không kịp suy nghĩ nhiều sửa cổ áo cho ngay, lại lần nữa nhắm mắt lại.
Đang lúc kết anh quan trọng, y không thể để tâm thần bị nhiễu loạn.
Nhưng không bao lâu, sau đầu lại có một cơn gió truyền đến, thổi sợi tóc bên thái dương rơi lên môi. Nơi tóc chạm vào truyền đến cảm giác ngứa ngáy, Bùi Vân Thư nhịn một chốc, vẫn nhịn được duỗi đầu lưỡi ra, liếm đi sợi tóc dính trên môi.
Nhưng lúc đầu lưỡi đẩy sợi tóc đi, chiếc lưỡi mềm mại dường như đụng phải thứ gì đó lạnh lẽo.
Bùi Vân Thư nhíu mày, y thăm dò tính lại đưa đầu lưỡi ra dò thử từng chút, chỉ duỗi thật nhẹ như thế, lại có một cảm giác nóng rẫy dính ướt rất kỳ lạ.
Thu lưỡi, nhưng cảm giác kia vẫn cứ mãi không tiêu tan, Bùi Vân Thư ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng thấy hoang đường.
Trải qua năm ngày không biết ngày đêm, lại khiến y sinh ra ảo giác như thế sao?
*
Một khi kết anh, sẽ được liệt vào hàng ngũ anh tài của tu chân giới, có bao nhiêu người đã phí thời gian ở Kim Đan, mất mấy trăm năm vẫn chưa phá được Kim Đan, đâu cũng có.
Trưởng lão của Đan Thủy tông có vài người tu vi chẳng qua cũng chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí Lăng Thanh chân nhân sư phụ của Bùi Vân Thư, vẫn mới đến Xuất Khiếu kỳ mà thôi.
Trong Đan Thủy tông, một khi đã kết anh rồi thì có thể độc chiếm một ngọn núi rồi, nếu thật sự muốn, cũng có thể chiêu mộ đệ tử cho mình. Từ đại sư huynh đến tam sư huynh, ba vị sư huynh tư chất xuất chúng kinh tài tuyệt diễm, đã kết đan từ lâu rồi, nhưng bọn họ vẫn còn đang cách một bước với Nguyên Anh.
Một bước này thoạt nhìn có vẻ gần, nhưng thật ra là khoảng cách trăm nghìn bước.
Tư chất của Bùi Vân Thư không phải xuất chúng nhất trong bốn sư huynh đệ, tu vi cũng không phải cao thâm nhất, nhưng bây giờ y lại là người Kết Anh trước, khi không kiếm được một trăm năm tu vi, tu vi lên rồi, nhưng một kẻ lữ hành mang khí lực toàn thân lại không biết dùng, tâm cảnh không theo kịp tu vi.
Tâm tình của y vẫn còn dừng tại Kim đan kỳ, chuyện này tuyệt đối rất không ổn.
Họ đang ở sâu dưới lòng đất, thiên tượng phong vũ lôi điện kỳ dị nằm hết ở ngoài bí cảnh. Nếu như kết anh, ngắn thì mấy ngày, lâu thì mấy tháng thậm chí mấy năm.
Bước cuối cùng của kết anh là phá tâm ma, gần như sợ hãi thứ gì nhất, thì sẽ gặp phải thứ đó trong tâm ma, trải qua hết từng chuyện từng chuyện, đến sau cùng nếu phá được tâm ma, vậy là đã kết anh thành công. Nếu như không phá tâm ma được, thì sẽ gieo mầm họa dài lâu, bị tâm ma phản phệ không chết cũng bị thương.
Trong lòng đám Bách Lý Qua người biết kết anh nguy hiểm thế nào, nói là hộ pháp, vừa là không để cho người ngoài quấy rối Bùi Vân Thư, cũng vừa là chuẩn bị đan dược kỹ càng, có chuyện gì không ổn, thì có thể đúng lúc lấy thuốc cứu người.
Hoa Nguyệt kế bên nói: “Vân Thư mỹ nhân rất ít rời núi, nếu có xuất hiện tâm ma, có phải là cái lần ta mất đuôi hay không?”
“Ngươi đúng là biết quan trọng hóa mình nhỉ.” Bách Lý Qua đáp.
Hoa Nguyệt không thèm để ý tới hắn, lôi một cái gối lớn và một tấm chăn bông ra, “Một con hồ ly nho nhỏ còn chưa hoá hình như ta cũng chẳng giúp được gì, hộ pháp cho Vân Thư mỹ nhân giao cho các ngươi đó. Ta cũng phải ngủ năm ngày, chờ khi ta tỉnh dậy, chắc cũng được như Vân Thư mỹ nhân, có thể hoá hình rồi.”
“Vân Thư mỹ nhân vừa mở mắt đã nhìn thấy mỹ mạo chim sa cá lặn của ta, tâm tình nhất định sẽ tốt vô cùng.”
Hắn vừa nói dứt lời là chui vào trong chăn ngay, sợ mình ngủ không đủ năm ngày, còn ăn một viên đan dược có tác dụng làm cho người ta ngủ say, vừa khép mắt đã ngủ thiếp đi.
Bách Lý Qua nhận ra được tầm mắt của Thanh Phong công tử, hắn xoay người nhìn lại, nghiêm trang nói: “Nếu ngươi thấy sốt ruột, chúng ta chia nhau ngủ.”
Thanh Phong công tử trầm mặc hồi lâu, “Ta tưởng là nói đùa.”
Bách Lý Qua kinh ngạc trợn to hai mắt, “Sao ngươi lại nghĩ như thế chứ? Qua nói rất nghiêm túc.”
Thanh Phong công tử chuyển tầm mắt sang Bùi Vân Thư, một thân linh khí của Bùi Vân Thư như thật, lẽ nào thật sự là một lời nói trúng, chỉ cần ngủ năm ngày trong long mộ, thì sẽ được gặp kỳ ngộ?
… trông ngang trông dọc thế nào cũng không giống nghiêm túc.
Nhưng mà thôi, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, dù sao cũng chỉ ngủ có năm ngày, cứ thử đại một lần.
Lão đồng cũng không giúp y được, chỉ có thể đứng bên cạnh nổi giận nói: “Tiểu sư huynh, tuy Lăng Thanh chân nhân nghiêm khắc, nhưng để ngươi tự mình leo lên núi, cũng là muốn tốt cho đạo tâm của ngươi.”
Bùi Vân Thư ngước khuôn mặt bụ bẫm lên, nghiêm túc nói: “Vân Thư biết.”
Y trèo lên từng bước một, cái chân ngắn nhấc lên vô cùng gian lao, nhưng không chọn nhờ người khác đỡ, đi đến rã rời, thì dùng luôn cả hai tay hai chân, lăn lê bò lết cũng muốn trèo lên trên.
Rốt cuộc cũng đã bò lên được Vô Chỉ phong, trên da thịt ngoài y sam đã bị đá vụn vẽ ra rất nhiều vết cắt.
Lăng Thanh chân nhân ở gần đó bước đến, dù trên mặt không có cảm xúc, nhưng trong mắt nhưng lại có mấy phần vui mừng, “Tuy chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại có đạo tâm kiên định.”
Bùi Vân Thư ngửa đầu nhìn sư phụ, sư phụ cũng đang nhìn y, trên mặt Lăng Thanh chân nhân có đôi chút ý cười, hắn đi lên, nhặt lên lá khô trên tóc Bùi Vân Thư, “Lễ bái sư đã quên làm cho ngươi, phụ thân ngươi giao phó ngươi cho ta, cố ý bàn giao, muốn bảo lưu dòng họ của ngươi.”
Bùi Vân Thư gật đầu, “Dạ.”
Lăng Thanh chân nhân lấy một khối noãn ngọc trắng loáng trong tay áo ra, ngọc nằm trong tay hắn, mang theo vẻ tiên phong đạo cốt, “Mảnh ngọc này, chính là lễ bái sư của ngươi.”
Bùi Vân Thư cầm lất bạch ngọc trong tay hắn, tay y quá nhỏ, phải dùng hai tay mới nắm được, y nhìn viên noãn ngọc một lúc lâu, nói: “Tạ ơn sư phụ.”
Lăng Thanh chân nhân mang Bùi Vân Thư vào, từ đó về sau, Bùi Vân Thư vẫn luôn y lặng, toàn tâm toàn ý chỉ biết tu hành. Cầm kiếm còn không chắc, đã mỗi ngày dậy sớm vung kiếm một ngàn lần, luyện kiếm xong thì chuyên tâm tu luyện tâm pháp và đạo thuật, không để lãng phí một khắc nào, như có một con mãnh thú truy đuổi sau lưng, không được phép dừng tu hành.
Mười năm như một ngày, một ngày lại một ngày, Bùi Vân Thư yên lặng lên Trúc Cơ, lại yên lặng kết đan.
Y và sư phụ là Lăng Thanh chân nhân không thân mật lắm, cùng các sư huynh cũng không mặn không nhạt, dù ở cùng một phong, nhưng cũng chỉ ngẫu nhiên gặp mấy lần, lúc gặp thì cũng chỉ là gật đầu rồi đi qua.
Lăng Dã chưởng môn từng tự mình đến tìm Bùi Vân Thư, trong mắt hắn vừa là yêu thích vừa là lo lắng, “Vì sao Vân Thư lại liều mạng như vậy?”
Bùi Vân Thư mím môi, suy nghĩ một chút, “Ta không thể bỏ lỡ thì giờ.”
Chẳng biết vì sao y lại có suy nghĩ như vậy, nhưng cảm giác gấp gáp bất cứ lúc nào cũng quấn lấy y, không ngừng tu luyện tu luyện nữa, kiếm pháp đã thượng thừa nhưng vẫn không đủ, tu vi của y vẫn không đủ.
Nhưng đến bao giờ mới là đủ đây? Bùi Vân Thư không biết.
“Nhưng tu vi của ngươi đã là rất cao rồi,” Lăng Dã chưởng môn nói, “Ngoại trừ tu vi, thứ càng quan trọng là đạo tâm. Nếu tâm cảnh theo không kịp, dù tu vi cí cao đến đâu, cũng chưa chắc có tác dụng gì.”
Bùi Vân Thư lắng nghe, chăm chú gật đầu.
Chưởng môn trò chuyện với y cả một ngày, ngày hôm sau hạ lện không cho bất cứ ai đến quấy rầy Bùi Vân Thư, còn lấy thiên tài địa bảo quý trọng trong tông môn mang đến trước mặt Bùi Vân Thư.
Nhưng Bùi Vân Thư lại trả về, “Chưởng môn sư bá, ta cần bế quan, những thứ này Vân Thư chưa cần dùng.”
Một lần bế quan, là năm năm.
Đến khi Bùi Vân Thư xuất quan thì y đã là Kim Đan hậu kt2, cảnh giới vững chắc, ánh mắt ôn hòa.
Chỉ cần đưa mắt nhìn qua, lập tức biết đạo tâm y kiên định thế nào.
Các sư huynh đệ đều đang ở bên ngoài chờ y, người nào cũng thay đổi, Bùi Vân Thư nhìn thấy nhiều người như vậy, nhất thời khó có thể phân rõ ai với ai.
“Sư đệ,” Một người trong đó tiến lên trước một bước, chỉ vào một thiếu niên Trúc Cơ phía sau nói, “Đây là tiểu sư đệ Vân Vong mà sư phụ đã thu lúc ngươi bế quan. Tiểu sư đệ, đây chính là tứ sư huynh thần long thấy đầu mà không thấy đuôi của ngươi.”
Tiểu sư đệ bước lên phía trước vài bước, hắn cẩn thận đánh giá Bùi Vân Thư, sau đó yêu kiều cười khẽ, “Tứ sư huynh.”
Bùi Vân Thư gật đầu với hắn, lấy trong tay áo ra một cái pháp bảo, “Sư huynh bỏ lỡ lễ bái sư của sư đệ, mượn vật này tạ lỗi.”
Tiểu sư đệ mỉm cười tiếp nhận, người dẫn hắn đến híp mắt cười nhìn Bùi Vân Thư, nói: “Đồ nào của sư đệ cũng tốt vô cùng, tiểu sư đệ phải cố mà trân quý đó.”
Bùi Vân Thư biết đây là một trong ba vị sư huynh của mình, nhưng vốn đã ít thấy mắt, bây giờ lại qua năm năm, y lại không nhận ra đây là vị sư huynh nào, chỉ có thể khẽ mỉm cười, không nói gì.
Sau khi xuất quan, Bùi Vân Thư vẫn không dám có một chút lười biếng nào. Nhưng lần này trở lại không còn giống như trước đây nữa, sáng sớm mỗi ngày vào giờ y luyện kiếm thì tiểu sư đệ đều sẽ đi ngang qua, hắn không làm phiền Bùi Vân Thư, chỉ ngồi một bên nhìn y luyện kiếm. Chờ Bùi Vân Thư luyện xong, tiểu sư đệ sẽ đem khăn tay và nước ấm tới, lại nhờ Bùi Vân Thư dạy hắn ngự kiếm.
Bùi Vân Thư dạy rất tỉ mỉ, nhưng tiểu sư đệ sẽ lươn thất thần, thường xuyên là vừa dạy xong, tiểu sư đệ lại không biết y đã nói gì.
Đôi khi sẽ có mấy vị sư huynh đi theo tiểu sư đệ cùng đến, Bùi Vân Thư không thân thiết với họ, vậy nên chỉ im lặng ngồi một bên, vừa nghe họ hàn huyên, vừa lẳng lặng vận chuyển một vòng linh khí trong lòng.
Sư huynh nói: “Sư đệ, ngươi chưa từng hạ sơn, không hiếu kỳ chuyện dưới núi sao?”
Bùi Vân Thư nói: “Chưa bao giờ.”
Y tuy có hứng thú, nhưng không có thời gian.
Cảm giác gấp gáp cứ bức bách y mãi, đến ngay cả việc trò chuyện với các sư huynh đệ lúc này, dưới cái nhìn của y, cũng là đang lãng phí thời gian.
Không đến mấy ngày, khi tiểu sư đệ và các sư huynh quay lại tìm Bùi Vân Thư thì được báo rắng, Bùi Vân Thư lại bế quan.
Lần bế quan này nhanh hơn lần trước rất nhiều, sau khi Bùi Vân Thư xuất quan, vừa đúng lúc Lăng Thanh chân nhân gọi các đệ tử đến trước mặt mình, bảo họ xuống núi tra xét vì sao dạo gần đây có ma tu xuất hiện.
Bùi Vân Thư vừa vào cửa, tầm mắt tiểu sư đệ lập tức đặt trên người y, Lăng Thanh chân nhân vừa nói xong, tiểu sư đệ đã cầu Lăng Thanh chân nhân nay: “Sư phụ, cho phép đệ tử đi cùng với.”
“Tu vi của ngươi thấp như thế, sao có thể đi được?”
Tiểu sư đệ chỉ về phía Bùi Vân Thư, “Tứ sư huynh đã xuất quan, để huynh ấy đi cùng với đệ tử, sư phụ phải còn lo lắng sao?”
Lăng Thanh chân nhân nhìn về phía Bùi Vân Thư, thỏa hiệp nói: “Nếu đã như vậy, Vân Thư, ngươi phải bảo vệ tiểu sư đệ của ngươi.”
Bùi Vân Thư: “Đệ tử biết được.”
Khí tức quanh người y không nóng không vội, tựa như ngọn thanh đăng cổ Phật, như đầm nước trong lắng đọng, chút nào lay động vì người ngoài.
Sau khi xuống núi, năm sư huynh đệ cần chia hai nhóm một nam một bắc. Đến dưới chân núi rồi, có vị sư huynh hỏi: “Tiểu sư đệ muốn đi cùng ai?”
Tiểu sư đệ nắm tay Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư rút tay chắp sau lưng, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Ta đi với tứ sư huynh,” Tiểu sư đệ thả tay xuống, trên mặt là cô đơn, “Sư huynh, huynh không thích người khác chạm mình sao?”
Bùi Vân Thư gật đầu.
Có sư huynh cười khẽ một tiếng, lại hỏi Bùi Vân Thư: “Tứ sư đệ, đệ định cùng với ai đây?”
Ai cũng được, đi đâu cũng được, chỉ là cần phải nhanh lên, không nên trì hoãn mất thì giờ.
Bùi Vân Thư nói: “Ai cũng được.”
Ba chữ này vừa dứt, biểu tình trên mặt ba vị sư huynh lại có chút biến hóa khó thấy, đó là một loại biểu tình nằm giữa thất vọng và thở phào nhẹ nhõm, có lẽ còn có những tâm tình khác, nhưng Bùi Vân Thư không thể nhận ra.
Sau cùng, người đồng hành với Bùi Vân Thư và tiểu sư đệ, là tam sư huynh Vân Man có rất nhiều kinh nghiệm xuống núi lịch lãm.
Họ cùng Vân Man đến Khánh Hoà thành, Vân Man bảo là muốn đi đào rượu chôn bên hồ, Bùi Vân Thư lắc đầu, “Trước hết phải điều tra rõ ràng chuyện ma tu đã.”
Vân Man cười một tiếng, “Vậy chuyện dùng bữa để sau đi, chúng ta tra xét xong xuôi, lại để sư huynh mang các ngươi đi nếm thử mỹ vị của Khánh Hoà thành này.”
Cả ngày hôm đó, ba người họ đi tra hỏi xem tại sao ma tu lại tụ tập dưới chân Đan Thủy tông, ai ngờ sáng sớm hôm sau, tất cả ma tu đã rời đi khỏi địa phận của Đan Thủy tông.
Bùi Vân Thư cùng các sư huynh đệ về núi, tiếp tục chuyên tâm tu luyện, không biết bao nhiêu ngày, có tiểu đồng nói cho y biết: “Sư huynh, đám ma tu lúc trước thì ra là người của Hoa Cẩm môn.”
Bùi Vân Thư ngước mắt, nhìn tiểu đồng.
Tiểu đồng tiếp tục nói: “Đám ma tu kia bây giờ đang bị một đại yêu tìm tới cửa, hình như là bọn chúng giết người đoạt bảo, cướp bí cảnh của một con tam vĩ hồ, còn rút hết máu của con hồ ly đó nữa, lấy máu đó mở mật thất bên trong bí cảnh, giết hết hồ ly trong đó, làm kinh động lão tổ trong bí cảnh, bị tìm tới cửa tính sổ.”
Tiểu đồng nói: “Sư huynh, ngươi nói con tam vĩ hồ đó sao lại thảm thế chứ, máu của ba cái mạng huyết cũng không đủ cho đám ma tu đó rút sao? Hoa Cẩm môn đó đúng thật là chẳng ra gì.”
Bùi Vân Thư im lặng một lúc, thở dài, “Hồ ly tìm đến là đại yêu?”
Tiểu đồng nói: “Nghe nói hình như là một ma yêu lợi hại.”
“Có lợi hại thế nào đi nữa, cũng là ma yêu,” Bùi Vân Thư lắc đầu, “Nhược điểm của ma yêu, ai cũng biết.”
Y nói xong, liền nhắm mắt lại, tĩnh tâm tu luyện.
Lại qua mấy ngày, tiểu đồng lại chạy tới trước mặt y, nói: “Sư huynh, huynh nói đúng rồi, ma yêu kia đã bị Phật tu trấn áp lại rồi, nghe nói mấy ngày nữa, sẽ bị hóa thành khói xanh, triệt để tiêu vong khỏi thế gian.”
Bùi Vân Thư không nhúc nhích, khi tiểu đồng cho rằng y không có hứng thú thì mới nghe y nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.