Dường như trong mộng y lạc vào một nơi tối đen, y không thể nhì rõ cảnh sắc xung quanh, đi qua một hành lang thật dài.
Y cứ đi thẳng trong hành lang mãi, qua một quãng thời gian thật lâu, khi sắp tỉnh lại, bên tai đột nhiên nghe thấy nước âm thanh tí tách rơi xuống.
Miệng đắng lưỡi khô, Bùi Vân Thư bị hắc long hôn đến mơ hồ mở mắt ra, y hơi lui về phía sau, môi nóng lên, “Ta khát.”
Rồng đen gầm nhẹ một tiếng, nhoáng cái đã bay khỏi hang động.
Bùi Vân Thư chống tường đứng lên, trên người y không có một mảnh vải che thân, bộ long tiêu lúc trước, sớm đã tan nát dưới vuốt rồng. Y đứng tựa vách một chốc, sau đó tìm trong hang động, rốt cuộc cũng tìm ra một bộ xiêm y xám xịt.
Thi triển một cái tịnh thân thuật, mặc y sam vào, Bùi Vân Thư đi ra ngoài cửa động.
Vừa đi đến nơi có ánh sáng, y lập tức trông thấy con rồng bạc khổng lồ đã mang y tới nơi này.
Chẳng biết đã bay đến trước cửa hang động đứng ở ngoài kết giới từ lúc nào, hai cọng râu mà bạc trắng bay phất phơ, trong mắt chứa đầy uy nghiêm, tiếng nói truyền tới trong tai Bùi Vân Thư, như tiên âm mịt mờ, “Nếu như ngươi không trở lại, thì thân thể sẽ tiêu vong. Còn muốn mạng, vậy đi với ta.”
Bùi Vân Thư mím môi, “Tiền bối thật sự sẽ mang ta trở lại?”
Ngân long không đáp, duỗi móng vuốt sắc bén vào bên trong kết giới, nó không rút nhỏ bản thể lại giống như Chúc Vưu, nên cái móng vuốt này lớn vô cùng, Bùi Vân Thư bò lên trên móng của nó, lại nhảy lên trên lưng ngân long.
Thực lực đôi bên chênh nhau một trời một vực, không bằng cứ ngoan ngoãn nghe lời.
Rồng bạc mang theo y xoay người, bay đi, Bùi Vân Thư quay đầu lại thoáng nhìn cái động không biết mình đã ở bao nhiêu, trong mắt là tâm tình phức tạp.
Mấy ngày qua quá hỗn loạn, khiến y cảm thấy tất cả chỉ là một giấc mộng.
Ngân long mang Bùi Vân Thư đi, trong giây lát đã bay đến một vùng bình nguyên.
Nó đặt Bùi Vân Thư xuống, Bùi Vân Thư nhìn vùng đất mênh mông không thấy bờ, cau mày, ngước lên nhìn con rồng bạc, muốn biết nó có ý gì.
Con rồng cuộn mình nằm ở một bên, giống như là một ngọn núi nhỏ. Toàn thân nó là màu bạc, trong mắt ánh lrn6 kim quang, so với màu đen của Chúc Vưu, dáng vẻ của nó mới đúng là Thần Long trong truyền thuyết.
“Tiểu tử,” Ngân long nói, “Ta có lời muốn nói với ngươi.”
Móng vuốt của nó gõ nhẹ lên đất, mặt đất trước mặt Bùi Vân Thư liền chợt rung chuyển, Bùi Vân Thư nhảy một cái ra phía sau, chỉ thấy một cây đại thụ to lớn, từ dưới mọc lên.
Cái cây đó cực kỳ lớn, quả trên cây lại không lớn bằng một đóa hoa, màu sắc rất đậm, đỏ như sắp nhỏ máu.
Rồng bạc lại lên tiếng: “Một trái long quả này, có thể cho ngươi thêm một trăm năm tu vi.”
Lời này thật sự quá lớn, khiến Bùi Vân Thư không biết có bao nhiêu chân thật trong đó, y vẫn bình tĩnh không lay động, “Tiền bối muốn nói gì?”
Ngân long nhìn y, trong thanh âm uy nghiêm chấn động đất trời cũng đang nhẹ nhàng run run, “Nếu như ngươi có thể làm cho con rồng đen đó thai nghén với tộc nhân của ta sinh ra một quả trứng rồng, cả cái cây, đều là của ngươi.”
“Những trái long quả này, cho dù tư chất của ngươi thật sự tệ không chấp nhận, cũng đủ cho ngươi phá đến Phân Thần Độ Kiếp.”
Mi tâm Bùi Vân Thư nhảy một cái, đưa tay xoa cổ mình, trên đó vẫn còn dấu vết xanh tím của con rồng đen để lại. Ống tay ay áo bào lướt xuống, trên cánh tay nhỏ cũng là xanh xanh tím tím.
Những vết bầm này sẽ tan, nhưng chỉ nhìn dấu vết này, đã biết ước muốn nuốt y vào bụng của hắc long lớn đến thế nào.
“Tại sao lại,” Giọng của y càng lúc càng thấp, “Lại phải thai nghén trứng rồng với tộc nhân của ngươi?”
Ngân long thở dài một hơi thật sâu, không đợi Bùi Vân Thư nghiền ngẫm, nó kéo Bùi Vân Thư lên, bay lên trời.
“Ta cho ngươi hai ngày suy nghĩ, chỉ cần ngươi có thể thuyết phục được con rồng đen đó chịu giao phối với tộc nhân của, ngươi và bằng hữu của ngươi, sẽ có thể an toàn đi ra bí cảnh Thần Long của ta.”
*
Nhưng rồng bạc vừa bay đến giữa không trung, một bóng đen nhanh chóng nhào về phía nó.
Ngân long bị đánh ngã xuống đất, Bùi Vân Thư bên trong vuốt của, đã đến tay rồng đen.
Trong hai mắt đỏ tươi của rồng đen toàn là thịnh nộ và sát khí, nó rống một tiếng về phía ngân long, lại hung hăng nhào tới, cắn xé da thịt rồng bạc.
Rồng bạc cũng bị khơi lên lửa giận, tiếng rồng gầm rung trời, cắn ngược lại rồng đen.
Bùi Vân Thư bị rồng đen nắm trong vuốt, mùi máu rồng ngập tràn trong khoang mũi, tiếng long ngâm bao hàm lửa giận, khiến rên lên một tiếng, bị chấn động đến mức khóe môi tràn ra máu tươi.
Tiếng kêu rên vừa dứt, rồng đen liền nhạy cảm nhìn xuống y, sau khi thấy máu tươi bên khóe môi Bùi Vân Thư, nó thất kinh, trầm thấp rú lên.
Nó hoàn toàn quên mất ngân long đang cùng nó tranh đấu, ngân long va về phía nó, rồng đen bị xô ra xa vài trăm thước, kéo một đường dài trên mặt đất.
Rồng đen che chở Bùi Vân Thư, không có để ý đến đòn đánh của rồng bạc, nó nằm trên đất, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy người đang ở trong trảo mình, rồng đen duỗi đầu lưỡi ra, cẩn thận từng li từng tí một liếm đi máu tràn ra ở khóe miệng Bùi Vân Thư, lo lắng vạn phần kêu lên.
Rồng bạc lại nhào đến đánh nó nữa, rồng đen bị đụng phải lộn vài vòng trên đất.
Rồng đen để mặc nó đâm mình, thậm chí ngay cả phản kháng cũng không thèm phản kháng, chỉ lo che chở Bùi Vân Thư trong tay mình.
Ngân long tăng cao giọng: “Đứng lên!”
Rồng đen vẫn không chút nào để ý đến nó.
Chiến ý của rồng bạc đã hoàn toàn nguội lạnh cả rồi, nó chỉ tiếc mài sắt không nên kim nhìn rồng đen, tức giận đến râu bạc trắng run run, cuối cùng vẫn xoay người hái một trái long quả, ném đến trước mặt Rồng đen.
Rồng đen theo bản năng nhặt long quả lên, sau đó ngửi hai cái rồi vội vội vàng nhét long quả vào bên môi Bùi Vân Thư.
Long quả vừa chạm môi, lập tức biến thành dòng nước chui vào trong cơ thể, Bùi Vân Thư ho hai tiếng, cảm giác như cơ thể đang cực nóng bị tạt một chậu nước lạnh vào, sau đó chính là ấm áp, luồng ấm áp đó chui vào lục phủ ngũ tạng, y nhắm chặt mắt lại, ngủ say.
Rồng đen thấy hơi thở y đều đều, mới cẩn thận đặt vào giữa vuốt mình, vuốt rồng hơi nắm lại, một đôi huyết mâu nhìn chằm chằm vào móng vuốt, mang Bùi Vân Thư nhất phi trùng thiên, bay phía về hang động.
Một con rồng đen đã hoàn toàn mất lý trí, bạo ngược dễ nóng giận lại có một mặt như thế, rồng bạc đi theo phía sau rồng đen, trong lòng nặng nề.
*
Rồng đen bay đến hang động, nhanh chóng thả Bùi Vân Thư lên trên người mình, cái đuôi của nó vòng lấy người Bùi Vân Thư, quay về phía con rồng bạc bên ngoài hang động gầm nhẹ một tiếng.
Hai cái râu của rồng bạc bay nhẹ lướt, trong miệng phát ra tiếng người, “Tiểu tử nhà ngươi, ta đã đưa người ngươi muốn đến để mặc ngươi hồ nháo mấy ngày rồi, ngươi nếu muốn báo đáp, thì cũng nên giao phối với tộc nhân của ta đi.”
Hai mắt đỏ tươi của rồng đen theo dõi hắn, chợt xông về phía ngân long.
Ngân long bị đánh văng ra lộn nhào mấy vòng, va vào mấy con rồng đực khác, rồng đen ôm lấy Bùi Vân Thư, lợi trảo bấu bên hông Bùi Vân Thư, huyết mâu vừa trông chừng trân bảo của, vừa theo dõi ngân long bên ngoài.
Ai dám tới gần, nó sẽ cắn chết người đó.
Ngân long bị rồng đen đánh lăn đi nhưng cũng không tức giận, nó một lần nữa bay đến trước động đó, nhìn thấy ánh mắt của rồng đen, trái lại vô cùng hân hoan.
So với cái bộ dạng để mặc cho con rồng khác đâm mình, thế này mới giống tính khát máu của loài rồng.
Đời này long tộc sớm đã tận diệt, nếu muốn thành rồng, cũng chỉ có thể tu luyện hóa rồng.
Trong bí cảnh Thần Long sớm đã không còn con rồng nào còn sống từ sống, long hồn bọn nó không biết đã đợi bao lâu, rốt cục cũng chờ được thấy một con giao long vào bí cảnh.
Dù không phải rồng, nhưng đã không còn cách rồng bao xa.
Ngân long kéo long hồn của giao long rồi, lại giúp nó đốt cháy giai đoạn, chờ cho long hồn của giao long triệt để hóa thành một con rồng đen chân chính, nó lập tức dẫn rồng đen tới nơi tộc nhân tụ tập.
Muốn dùng long hồn của tộc nhân, thai nghén ra một con rồng hậu duệ huyết thống thuần khiết.
Nhưng sau khi long hồn giao long hóa rồng, lại trở nên vô cùng bạo ngược, hoàn toàn không còn chút lý trí, nếu như những rồng cái xinh đẹp trong tộc đến gần nó một chút thôi, không cẩn thận là sẽ chết dưới lợi trảo của rồng đen.
Con rồng đen không cho tiếp cận nó, nhưng lại cọ xát trên người tên tu sĩ này năm ngày.
Rồng đen nhe hàm răng nhọn hoắt ra, rồng bạc còn đang nói tiếp, đột nhiên nhìn phía Bùi Vân Thư.
Khí thế quanh người Bùi Vân Thư dần dần tăng lên, hơi thở từ từ nóng, trạng thái này đúng chính là sắp kết anh!
Tư chất của tiểu tử này không tệ, thêm một trăm năm tu vi, cho dù là tư chất nát bét đi nữa cũng có thể tăng vọt lên, kết anh cũng không có gì phải ngạc nhiên, kì lạ là trên người y thế mà toát ra yêu khí.
Nhìn kỹ lại thì rồng bạc bỗng nhiên tỉnh ngộ, không trách lại có yêu khí, trong cơ thể tiểu tử này thì ra còn có một viên nội đan của thụ yêu ngàn năm, long quả và yêu đan hòa vào nhau, cũng theo đó lớn lên.
Rồng đen không biết Bùi Vân Thư bì làm sao, khiến nó càng thêm nóng nảy, ôm lấy Bùi Vân Thư, lo lắng trong tiếng gào một tiếng lại nhiều hơn một tiếng.
“Chỗ của long hồn không có linh khí,” Ngân long xoay người dẫn đường, “Hắn nên rời khỏi đây.”
Hai con rồng phá trời bay lên, thoáng cái đã quay lại long mộ.
Bách Lý Qua đang bảo hộ Bùi Vân Thư bỗng nhiên tê cả da đầu, hắn lập tức bày kết giới ra trong nháy mắt, đứng lên ngẩn đầu nhìn lên không trung, lại không thấy gì cả.
Nhưng hàn ý trên lưng càng lúc càng nặng, phản ứng của hắn lớn như thế, làm Hoa Nguyệt và Thanh Phong công tử cũng bắt đầu đề phòng, “Sao thế?”
“Ta không biết, ” Bách Lý Qua cau mày, “Luôn cảm thấy có gì đó là lạ.”
Phía sau bọn họ bỗng nhiên truyền đến mấy phần dị động, ba người cùng xoay người nhìn lại, chỉ thấy linh khí quanh người Bùi Vân Thư đã hôn mê năm ngày đại động, linh khí bên trong long mộ điên cuồng tràn về phía y, ở hắn hình thành từng vòng từng vòng vòng linh khí bên cạnh y.
“…” Thanh Phong công tử chậm rãi nói, “Chỉ là ngủ ở đây năm ngày, thì có thể kết anh sao?”
“Chuyện này…” Bách Lý Qua tâm phục khẩu phục, “Không hổ là bí cảnh Thần Long. Chúng ta cứ hộ cho Vân Thư kết anh trước đi, rồi mỗi người cứ thay nhau ngủ năm ngày.”
Bùi Vân Thư về lại thân thể, y theo bản năng ngồi dậy, khoanh chân ngồi tĩnh tọa, linh khí quay vòng từng hồi, trước phá Kim Đan, mới có thể kết thành Nguyên Anh.
Linh khí tụ lại bên người y, hình thành một màn sương rất đậm trên không, người bên cạnh cũng hút vài hơi linh lực theo, khởi pháp bảo hộ cho Bùi Vân Thư.
Không ai nhìn thấy một con rồng đen thu nhỏ người mình lại, từ đầu tới cuối quấn trên thân Bùi Vân Thư.
Rồng bạc: “Nếu như người này đã mang nội đan của thụ yêu, hẳn cũng có thể thai nghén được trứng rồng.”
Rồng đen nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía ngân long.
Ngân long chỉ nói một câu như thế, lại nói với Rồng đen: “Ngươi cũng phải trở lại thân thể ngươi.”
Linh khí chung quanh ngày càng nồng nặc, Bách Lý Qua vận chuyển mấy lần linh lực, bỗng nhiên mở mắt ra.
Hắn nhìn thấy Bùi Vân Thư, nhẹ nhàng “ơ” một tiếng.
Chỉ thấy chỗ cổ áo Vân Thư hơi nhô lên, trông như có thứ gì đó đang chui vào trong cổ áo Vân Thư vậy, nhưng nhìn thế nào, cũng không nhìn ra là gì.
Bách Lý Qua trong lòng thấy lạ, hắn híp mắt lại nhìn thật kỹ thì chỉ thấy chỗ đang nhô lên ở cổ áo Vân Thư đã không còn, nhưng trước ngực Vân Thư, nhưng lại phồng lên, thứ đó lắc lư trái dao động phải, qua lớp y sam nhìn như đuôi của con gì đó, nhưng lại cũng giống một cánh tay.
Rất kỳ quái.
Hình như có thứ gì mà không ai nhìn thấy, ngay trước mặt bọn họ đang càn rỡ… đang càn rỡ sờ mó Vân Thư.