Mục Nhiên trầm mặc một lúc rồi cầm cốc nước lên uống, tự hỏi làm sao để nói với Tạ Tắc Nghiêu rằng mình khỏi bệnh rồi.
Nhớ đến chuyện lúc trước mình nói lung ta lung tung, mặt già của Mục Nhiên đỏ ửng, nói thật da mặt cậu chưa đủ dày đến mức làm như không có chuyện gì xảy ra.
Tạ Tắc Nghiêu cúi đầu chú ý đến phản ứng khác thường của Mục Nhiên.
Hắn nhíu mày, giơ tay sờ trán cậu.
Nhiệt độ cơ thể bình thường, không bị sốt.
“Xảy ra chuyện gì? Em thấy chỗ nào không thoải mái?”
Mục Nhiên chậm rì rì bảo: “Không sao.”
“Bác sĩ Thompson đâu?”
“Đang ở văn phòng.”
Tạ Tắc Nghiêu nhìn mặt cậu càng ngày càng đỏ, cúi người hỏi thêm lần nữa: “Em thật sự ổn chứ?”
“Vâng.” Mục Nhiên gật đầu, hiện tại cậu thực sự rất ổn.
“Em khỏe rồi.”
Tạ Tắc Nghiêu ngẩn người ra.
“Em, khỏe, rồi.” Mục Nhiên lặp lại lần nữa: “Thật.”
Một lúc sau Tạ Tắc Nghiêu mới dần tỉnh lại, hắn mím môi, ôm chặt Mục Nhiên vào lòng không nói năng gì.
Nghe tiếng tim đập mạnh của hắn, Mục Nhiên cũng không rõ nên mở miệng ra sao.
“Em xin lỗi vì đã khiến anh phải lo lắng.” Hai người ôm nhau khoảng năm phút, cậu mở miệng nói trước: “Sau này em sẽ chú ý hơn.”
Tạ Tắc Nghiêu nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Mục Nhiên vươn tay vòng lấy eo hắn, chậm rãi thủ thỉ: “Mình đi gặp bác sĩ đi.”
Tạ Tắc Nghiêu không chịu buông tay: “Từ từ, cho anh ôm em chút.”
“Anh thực sự rất nhớ em.”
Mục Nhiên: “Em cũng rất nhớ anh.”
Mãi đến khi cửa phòng bị người ta gõ, y tá nói qua khung cửa thì hai người mới rời khỏi phòng tới gặp bác sĩ Thompson.
Sau khi biết Mục Nhiên đã tỉnh lại, Thompson hơi ngạc nhiên: “Nhanh vậy cơ à?”
“Cảm giác của cậu thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?”
Chưa đợi Mục Nhiên mở miệng, Tạ Tắc Nghiêu đã lập tức hỏi: “Liệu tỉnh lại sớm có ảnh hưởng tới thân thể em ấy không?”
Thompson cười nói: “Ngài Tạ đừng vội vàng, tôi chỉ muốn hỏi để nắm bắt tình hình mà thôi, dù sao thì mỗi người bệnh sẽ có tình trạng khác nhau…”
Tạ Tắc Nghiêu ừ một tiếng.
Mục Nhiên nắm tay hắn trả lời từng vấn đề của Thompson: “Không cảm thấy mệt mỏi, chỉ có cảm giác giống như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng dài.”
Thompson lại hỏi: “Cậu có thể miêu tả lại lúc phát bệnh không?”
Mục Nhiên nghĩ nghĩ rồi đáp: “Tựa như một giấc mơ, tuy rằng tôi biết tôi phải tỉnh nhưng vẫn không có cách nào kiểm soát được nó.”
“Hoặc là giống như khi ông đang chạy trốn trong giấc mơ, ông biết đâu là thực tại đâu là hư ảo nhưng ông hoàn toàn không thoát ra nổi.”
Thompson lấy giấy bút ra bắt đầu cắm mặt ghi chép.
Mục Nhiên sờ mũi: “Tôi không hiểu tại sao mình đột nhiên tỉnh lại, chắc là do y thuật của ngài cao siêu.”
Thompson lắc đầu: “Tôi chỉ thôi miên cậu, cho cậu xem những ký ức quan trọng nhất.”
Giây tiếp theo Mục Nhiên cảm nhận được tầm mắt nóng rực quen thuộc.
Thompson hỏi: “Có thể nói cho tôi nghe được không?”
Mục Nhiên ăn ngay nói thật: “Mơ thấy hồi đại học, tôi ăn cánh gà vỉa hè với Tạ Tắc Nghiêu.”
Thompson khó hiểu nhìn sang Tạ Tắc Nghiêu.
Mục Nhiên dừng một lát rồi tiếp tục: “Mấy hôm nay tôi cũng liên tục mơ về chuyện bốn năm trước.”
Thompson: “Đều là chuyện của cậu và ngài Tạ?”
Mục Nhiên gật đầu.
“Chẳng nhẽ Nhiên Nhiên khỏi bệnh có liên quan đến tôi?” Tạ Tắc Nghiêu thắc mắc.
Thompson chậm rãi giải thích: “Giấc mơ đó giống như là tín hiệu dành cho chúng ta, hiện tại tuy máu bầm trong đầu ngài Mục chưa lành nhưng nó chứng tỏ bệnh tình của ngài Mục đây liên quan đến ngài Tạ.”
Ông nói khá uyển chuyển nhưng Mục Nhiên và Tạ Tắc Nghiêu đều nghe hiểu.
Thompson ám chỉ cuộc sống sinh hoạt của bọn họ có vấn đề.
“Hai người về nghỉ ngơi thật tốt sau đó mấy ngày nữa quay lại bệnh viện kiểm tra.”
Vừa ra khỏi văn phòng của Thompson, Mục Nhiên đã quay qua hỏi Tạ Tắc Nghiêu: “Hai bọn mình có vấn đề gì hả?”
Tạ Tắc Nghiêu trầm mặc, câu này hắn phải là người hỏi mới đúng.
Mục Nhiên: “Anh không thích em sao?”
Tạ Tắc Nghiêu: “………..Không, anh thấy ngược lại là em không thích anh mới đúng.”
Mục Nhiên lắc đầu, mờ mịt đáp: “Em không có vấn đề, nếu có em đã nói với anh lâu rồi.”
Tạ Tắc Nghiêu khó hiểu: “Thế sao em lại nghĩ anh có ý kiến với em.”
Mục Nhiên ồ một tiếng: “Vì bác sĩ nói giữa hai chúng ta có vấn đề.”
“Nếu không phải em có ý kiến với anh thì khẳng định luôn chiều ngược lại.”
“Nhưng trong tiềm thức em mới là người phát bệnh, nếu có thể vấn đề nghiêng về phía em nhiều hơn.”
Tạ Tắc Nghiêu trầm mặc, hắn không thể không nói sinh viên tốt nghiệp 985 nó khác biệt hẳn, nói có sách mách có chứng.
Sau đó Tạ tổng của chúng ta lại bắt đầu nghĩ lung tung xem thuở trước mình có gây ra chuyện gì khiến cho Mục Nhiên hiểu lầm.
Hai người sóng vai bước đến trước cửa thang máy đã thấy Bỉnh Ương ngồi trên băng ghế dài bấm điện thoại bồm bộp.
Y vừa ngẩng đầu, thấy đôi mắt đen nháy của Mục Nhiên lập tức đưa điện thoại lên tai nghe: “Alo, Mary baby đấy hả?”
“Anh ở bệnh viện chứ còn ở đâu, lát qua quán bar chơi với em nhé, moah, moah…”
Tạ Tắc Nghiêu trầm mặc.
Mục Nhiên không tỏ thái độ, kiên nhẫn đợi y làm trò con bò với cái điện thoại xong mới dám mở miệng: “Bỉnh Ương, tôi….”
Bỉnh Ương giả vờ như không thấy cái điện thoại sập nguồn, tiếp tục gân cổ lên hò: “À, anh ở với ai á? Là anh họ với anh dâu của anh chứ còn ai?”
“Mục Nhiên, tôi đang gọi điện với bạn gái Mary, cậu thiếu chút nữa làm cô ấy hiểu lầm.”
Mục Nhiên: “……………”
Thấy cậu không nói lời nào, Bỉnh Ương tưởng Mục Nhiên đã quên chuyện của Mary, vội vàng nhắc lại: “Quên rồi hở? Mary là cô bạn gái tôi quen gần đây, tại vì tôi bị ai đó tổn thương mà Mary như ngọn lửa rực cháy giữa đêm đông hung tàn…”
“Má ơi cậu tỉnh thật rồi hả?” Bỉnh Ương kích động ôm chặt Mục Nhiên: “Cậu biết không trong khoảng thời gian này cậu suýt thì làm tôi tức chết, tôi ghét Tạ Tắc Nghiêu vãi ra huhu…”
Tạ Tắc Nghiêu: “…………..”
“Mục Nhiên, cậu nói đi tại sao cậu lại cho rằng tôi thích Tạ Tắc Nghiêu?” Bỉnh Ương túm Mục Nhiên vào thang máy: “Chỉ cần cậu nói được, tôi sẽ sửa được.”
Mục Nhiên: “Tiểu thuyết bảo thế.”
Bỉnh Ương không tin: “Trong tiểu thuyết không miêu tả nhân vật cụ thể, Tạ Tắc Nghiêu có cả ổ em trai, sao cậu chỉ nhắm vào tôi?”
Mục Nhiên nghĩ nghĩ rồi bừng tỉnh: “Thì hôm tôi bị bệnh ngày đầu tiên tôi hỏi Tạ Tắc Nghiêu xem hắn đau lòng thằng em nào nhất.”
Bỉnh Ương kỳ dị nhìn Tạ Tắc Nghiêu: “Rồi hắn bảo tôi à?”
“Cái đồ mặt dày! Hồi bé ai bắt nạt tôi nhiều nhất?”
Tạ Tắc Nghiêu nhếch mép đầy thanh lịch: “Mắng là thương, đánh là yêu.”
Bỉnh Ương: “……………”
Tạ Tắc Nghiêu bình tĩnh nói: “Bác sĩ kêu em về nghỉ ngơi, đi nào.”
Bỉnh Ương đứng im tại chỗ, mãi tới khi không nhìn thấy bóng dáng hai người mới hú hét gọi điện cho Vương Hoắc: “Ê, anh dâu khỏe lại rồi!”
“Vãi, thật hả? Ôi giời ơi cảm ơn ông thần ông Phật Đức Mẹ Maria, Quan Thế Âm Bồ Tát hiển linh!!!”
Bỉnh Ương cạn lời: “Tây Tàu kết hợp chả liên quan, cảm ơn thì cảm ơn đội ngũ y bác sĩ mới phải.”
Vương Hoắc không cho là đúng cãi lại: “Oánh rắm! Nếu không phải tôi đây ngày đêm bái thần bái Phật, thì mấy người trị hết được chắc!”
“Bác sĩ có bảo gì không? Tình hình cụ thể thế nào? Bao giờ tái phát?!”
“Thôi, thôi, thôi, phỉ thui cái mồm quạ đen!!!”
.
Năm giờ chiều thuộc vào diện giờ cao điểm, tàu xe đông nghịt, hai người mất nửa tiếng mới nhích thêm được năm mét.
Tạ Tắc Nghiêu nhìn đống đèn xanh đèn đỏ trước mặt, lấy hết dũng khí hỏi vấn đề mình thắc mắc từ lâu: “Nhiên Nhiên, tại sao em lại chọn cuốn tiểu thuyết đó?”
Mục Nhiên ngạc nhiên: “Em cũng không rõ lắm.”
“Chắc là đúng hôm đó em đang đọc nó.”
Tạ Tắc Nghiêu: “Anh không thích Bỉnh Ương, cũng không thích người nào khác.”
“Em biết mà..” Mục Nhiên dừng một chút: “Không chỉ có em, thụ chính cũng biết.”
Điều này khiến Tạ Tắc Nghiêu ngẩn người: “Em nói là em biết?”
Mục Nhiên chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ừ, đây là điều đầu tiên em biết.”
Biết Tạ Tắc Nghiêu không yêu ai hết, biết rằng Tạ Tắc Nghiêu là người chung tình.
Tạ tổng vẫn hơi khó hiểu: “Thế sao em còn tiếp tục làm theo cốt truyện?”
Mục Nhiên à một tiếng: “Vì Bỉnh Ương bị bệnh, theo cốt truyện để đổi thận cho cậu ấy.”
“Dù sao em cũng là bạn tốt của Bỉnh Ương, không thể thấy chết mà không cứu.” Dứt lời, cậu không nhịn được hỏi: “Nhưng mà anh này, Bỉnh Ương ổn không? Em thấy quầng thâm mắt của cậu ấy lại đậm hơn rồi.”
Khóe miệng Tạ Tắc Nghiêu giật giật, quả nhiên tất cả mọi vấn đề đều bắt đầu từ Bỉnh Ương.
“Giờ anh chưa thấy có vấn đề, tương lai anh sẽ bảo nó chú ý.”
-Một tiếng sau-
Bỉnh Ương nhận được tin nhắn qua Wechat từ Tạ Tắc Nghiêu.
[Sau hôm nay cấm đi bar đêm.]
[Đi nữa mách mẹ.]
Bỉnh Ương:???
[Tạ Tắc Nghiêu, anh lớn đầu rồi mà còn chơi cái trò khỉ gió này à?]
Vừa gửi tin nhắn xong Bỉnh Ương lại nhận được dấu chấm than đỏ chót như thường lệ.
Chờ mãi hai tiếng sau con đường mới được thông.
Tạ Tắc Nghiêu và Mục Nhiên mãi mới lết gần đến nhà thì điện thoại của hắn vang lên.
Tạ Tắc Nghiêu nhận máy, đầu bên kia có giọng nữ dịu dàng: “Tắc Nghiêu hả con? Giờ con đang ở đâu thế?”
“Mẹ với bố con đang ở sân bay, con đến đón được không?”
Mục Nhiên hoảng hồn, nhớ lại bốn năm trước hình như cũng từng xảy ra chuyện tương tự.
Tạ Tắc Nghiêu phun ra hai chữ: “Không ạ.”
Mẹ Tạ Tắc Nghiêu vẫn cười rất dịu dàng: “Nhưng mà mẹ với bố con mua lắm đồ kỷ niệm quá, ông ấy không xách nổi.”
Tạ Tắc Nghiêu: “Thế bố mẹ gửi con địa chỉ, con bảo người qua tận nơi.”
Mục Nhiên cười cười, mở miệng nói: “Cô ạ, giờ bọn con tới luôn.”
“Ồ, Nhiên Nhiên cũng ở đấy à? Thế bố mẹ ở đây chờ nhé, cửa T1.”
Nói xong bà liền cúp máy.
Tạ Tắc Nghiêu khẽ nhíu mày: “Bác sĩ bảo em nghỉ ngơi.”
Mục Nhiên chớp mắt: “Đi ra sân bay đi, em cũng nhớ cô chú lắm.”
Tạ Tắc Nghiêu không khuyên nổi cậu, quyết định dẫm ga tiến thẳng về phía sân bay.
Đường đến sân bay là đường cao tốc, tốn hơn một tiếng đã tới nơi.
Tạ Tắc Nghiêu đưa Mục Nhiên đến cổng T1, vừa tới đã bắt gặp hai người đội mũ rơm quen thuộc.
Tạ tổng già và vợ từ khi giao công ty cho Tạ Tắc Nghiêu thì bắt đầu hành trình du lịch vòng quanh thế giới tận hưởng cuộc sống, hai tháng trước điện về nói muốn đến Châu Phi ngắm động vật.
Tạ Tắc Nghiêu xuống xe, nhíu mày: “Sao bố mẹ bảo còn chơi thêm tháng nữa?”
Mẹ Tạ tháo mũ rơm xuống: “Lần trước bảo thế nhưng Tắc Nghiêu của mẹ không nhớ mẹ à?”
Tạ Tắc Nghiêu nhận việc xách hành lý: “Không nhớ.”
Tạ Tắc Nghiêu xoay người cẩn thận đặt hành lý vào trong xe, không thèm phản ứng bà.
Thực ra hắn muốn nói là hai người bỏ hắn trước, cả tháng cũng chẳng gọi về lần nào.
Bố Tạ trừng mắt mắng: “Ranh con, chỉ được cái tật cãi mẹ là giỏi.”
Tạ Tắc Nghiêu: “……………..”
Nhìn cả gia đình vui vẻ, Mục Nhiên cười thật tươi: “Cháu chào cô chú.”
Mẹ Tạ dịu dàng đáp lời Mục Nhiên: “Bảo bao nhiêu lần rồi, gọi bố mẹ.”
Mục Nhiên gật đầu, chào lại bố mẹ.
“Bố mẹ ăn cơm chưa ạ?”
Bố Tạ lắc đầu, đánh giá Mục Nhiên từ trên xuống dưới: “Sức khỏe sao rồi?”
Mục Nhiên vội vàng trả lời: “Con ổn ạ.”
Động tác Tạ Tắc Nghiêu hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn bố Tạ: “Hai người biết rồi à?”
Tạ tổng già đắc ý hừ một tiếng: “Trông kìa, chữ bố trả cho bố.”
Tạ Tắc Nghiêu: “…………..”
Tạ tổng già: “Trứng mà đòi khôn hơn vịt, dám giấu cả bố mày.”
Mẹ Tạ cười nhạt: “Nhiên Nhiên không sao là tốt rồi.”
“Đi ăn cơm đã, không được để Nhiên Nhiên đói.”
Cơm nước xong xuôi, Tạ Tắc Nghiêu đưa cả nhà về nhà chính Tạ gia ở ngoại ô thành phố.
Hai người đang tính đánh bài chuồn thì đột nhiên mẹ Tạ nở nụ cười thân thiết: “Muộn rồi, ở lại một đêm rồi mai hãy về, dù sao phòng ốc cũng chẳng có ai ở.”
Mục Nhiên ăn uống no say, hơi buồn ngủ ngáp một cái, mông lung nhìn Tạ Tắc Nghiêu.
Tạ Tắc Nghiêu dạ một tiếng, mở miệng nói: “Mai về cũng được.”
Nhà chính Tạ gia có tổng cộng ba tầng, bố mẹ Tạ ở tầng ba còn đôi Tạ Mục thì ở tầng hai.
Vừa đi vào phòng, Tạ Tắc Nghiêu đã cảm nhận được thế nào là ‘chẳng có ai ở’.
Sàn nhà, bàn ghế đều bám đầy tro bụi, khăn trải giường từ trắng chuyển thành màu cháo lòng, góc giường còn có thi thế của một số sinh vật lạ.
Mục Nhiên im lặng lùi về sau hai bước.
Rõ ràng các phòng khác kể cả phòng cho khách hôm nào cũng có người dọn dẹp, tại sao chỉ mỗi cái căn phòng này lại bẩn ác đến thế.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười dịu dàng của mẹ Tạ: “Ui, bẩn quá.”
“Tắc Nghiêu, con nhớ quét sạch vào, Nhiên Nhiên bị bệnh, không dùng được phòng bẩn.”
Tạ Tắc Nghiêu: “…………..”
Mẹ ghét con thì mẹ cứ nói thẳng.
Căn phòng này ít nhất phải đến hai tháng rồi không có ai dọn, Mục Nhiên hiểu ra mẹ Tạ đang cố tình làm khó Tạ Tắc Nghiêu.
“Giờ mệt một chút đỡ cho đêm nay lại mất ngủ, Tắc Nghiêu nhỉ?”
Tạ Tắc Nghiêu: “…………….Máy hút bụi đâu mẹ?”
“Con tự tìm đi.” Mẹ Tạ vui vẻ lôi Mục Nhiên xuống tầng, xua tay với thằng con trai ruột: “Mẹ với Nhiên Nhiên đi xem TV.”
“Gần đây mẹ nghe nói có cái show gì đang hot, ‘Happy life’ đúng không, con xem chưa?”
“Con có quay một tập ạ.”
“Thật hả? Thế đi xem đi.”
.
Buổi tối Mục Nhiên đang ở cùng với mẹ Tạ xem gameshow tự nhiên nhận được tin nhắn Wechat từ Tịch Đồng.
Tịch Đồng: [Đang ở đâu, trà xanh con muốn mời cậu ăn khuya.]
Tịch Đồng: [Không muốn đi thì tôi từ chối cậu ta hộ.]
Mục Nhiên lập tức bấm chữ trả lời: [Muốn đi…]
Tịch Đồng: […… Ăn ăn ăn, lúc nào cũng chỉ biết đến ăn.]
Tịch Đồng: [Ở Vạn Hân Hoa Phủ à? Giờ tôi đến đón cậu.]
Mục Nhiên: [Không.]
Mục Nhiên: [Chia sẻ vị trí.]
Tịch Đồng: [Sao lại ở nhà cũ?]
Mục Nhiên: [Cô chú về rồi.]
Tịch Đồng: [Giờ tôi qua đón.]
Mục Nhiên: [Ok.]
Mục Nhiên vừa đặt di động xuống bàn đã nghe thấy mẹ Tạ hỏi: “Bỉnh Ương à con?”
Mục Nhiên lắc đầu: “Đồng Đồng ạ, cậu ấy hẹn con ra ngoài đi ăn khuya.”
Mẹ Tạ cười cười nghiêng đầu nhìn về phía cầu thang: “Tuổi trẻ nên đi ra ngoài chơi nhiều.”
“Tắc Nghiêu, con nói có đúng không?”
Mục Nhiên quay người lại đã thấy Tạ Tắc Nghiêu tắm rửa xong, hắn mặc một bộ quần áo ở nhà, mái tóc ướt rũ xuống, toàn thân đều là mùi dầu gội.
Tạ Tắc Nghiêu ngồi xuống cạnh Mục Nhiên rồi hỏi cậu: “Em đi ăn ở đâu?”
Mục Nhiên ăn ngay nói thật: “Lục Liên Trà mời chúng ta đi ăn khuya.”
Nghe thấy ba chữ ‘Lục Liên Trà’, Tạ Tắc Nghiêu mím môi, đang định nói là cho anh đi với thì bắt gặp ánh mắt tươi cười như hoa nở của mẹ Tạ.
Lời đến bên miệng đổi thành một câu hỏi: “Anh có thể đi cùng không?”
Mẹ Tạ gật đầu hài lòng.
Mục Nhiên lắc đầu: “Anh là ông chủ của cậu ấy, đến đó chỉ khiến hai bên xấu hổ.”
Hơn nữa cậu lại phải giải thích mối quan hệ giữa mình với Tạ Tắc Nghiêu thêm lần nữa, có Tạ Tắc Nghiêu ở đấy cậu ta lại nghĩ vớ nghĩ vẩn.
Tạ Tắc Nghiêu gật đầu: “Vậy anh không đi nữa.”
Nói xong, hắn nhìn mẹ Tạ: “Sao mẹ không bảo con ra ngoài chơi nhiều hơn?”
Mẹ Tạ chớp mắt: “Mẹ bảo người trẻ tuổi chứ có bảo con đâu.”
“Ba mươi tuổi đến nơi rồi mà còn nói mình trẻ hả?”
Tạ Tắc Nghiêu: “………….Con mẹ mới hai mươi tám tuổi.”
“Thế cơ à?” Mẹ Tạ uống ngụm trà, vô tội nói: “Chết, mẹ nhớ nhầm, chắc tại con với bố con giống nhau, già trước tuổi đấy.”
Tạ Tắc Nghiêu: “……………”
Tạ tổng già nằm không cũng bị cà khịa: “………………”
“Haiz, chỉ tiếc con không giống mẹ….”
Mục Nhiên cảm thấy chỉ cần cậu còn ở nhà của Tạ Tắc Nghiêu, cậu sẽ không bao giờ ngừng cười.
Lúc Tịch Đồng đến đón thấy thằng nhóc này còn đang mải hớn ha hớn hở, buồn bực hỏi: “Sao cười như được mùa thế?”
Mục Nhiên vui vẻ đáp: “Cô chú về rồi.”
Tịch Đồng khó hiểu: “Về thì làm sao? Có phụ huynh ở nhà tốt lắm hả? Tôi thấy cứ lấn cấn làm sao ấy, hai bên không được tự nhiên.”
Mục Nhiên: “Trước kia tôi giống cậu nhưng giờ khác rồi, tôi thích họ ở nhà hơn.”
Tịch Đồng há miệng nhưng không nói chuyện, cậu ta nhớ đến chuyện cha mẹ Mục Nhiên, tát nhẹ vào miệng coi như lỡ lời.
Bên trong xe im lặng khác thường.
Mục Nhiên là người đầu tiên lên tiếng: “Ăn ở chỗ nào vậy?”
Tịch Đồng vội vàng đáp: “Phố ăn vặt gần trường đại học của cậu.”
Mục Nhiên ngạc nhiên: “Phố ăn vặt? Chỗ đó đông người lắm.”
Tịch Đồng: “Làm sao tôi biết não Lục Liên Trà nhăn hay phẳng?”
Mục Nhiên: “Chắc là đồ nướng ở đó ngon.”
Lúc bọn họ đến phố ăn vặt thời gian đã vào đêm, các trường đại học xung quanh đều có giờ giới nghiêm cho nên không có nhiều người lắm. Thậm chí đến cả quán nướng nổi tiếng nhất phố cũng chỉ còn hai bàn khách mời.
Bàn thứ nhất có người đàn ông đeo kính bịt khẩu trang, trên bàn có rất nhiều xiên que, cà tím.
Thấy Mục Nhiên với Tịch Đồng không để ý gì ngồi xuống, Lục Liên Trà ài một tiếng lập tức hỏi: “Mục Nhiên, sao anh không đeo khẩu trang? Bị người ta nhận ra thì phải làm sao?”
Mục Nhiên bình tĩnh trả lời: “Tôi không hot, không ai nhận ra đâu.”
“Hơn nữa ăn nướng BBQ mà khẩu trang thì ăn thế quái nào được.”
Nói xong cậu cầm cái xiên nướng lên bắt đầu ăn.
Lục Liên Trà nhìn quanh một vòng thấy khách hàng khác thực sự không quen biết Mục Nhiên, lúc này mới buông lỏng cảnh giác.
Cậu ta hạ giọng thủ thỉ: “Hôm nay hẹn các cậu là có chuyện quan trọng cần nói.”
Mục Nhiên ăn thêm miếng thịt, miễn cưỡng gật đầu.
Tịch Đồng khó hiểu: “Cậu thì có chuyện quan trọng gì?”
Lục Liên Trà bĩu môi: “Thì là chuyện của Mục Nhiên với Tạ tổng ấy.”
“Hai hôm nay tôi đi hỏi thăm khắp nơi rồi, các cậu biết không? Người trong lòng Tạ tổng là thanh mai trúc mã cũng tốt nghiệp đại học 985!”
“Hệt như Mục Nhiên luôn, học y, giờ đang làm bác sĩ!”
Lục Liên Trà nhìn chằm chằm cái má ăn phồng cả lên của Mục Nhiên: “Em thề với trời là em nói thật.”
“Nếu anh thích cái mặt Tạ tổng thì chúng ta từ từ tìm người tốt hơn.”
Mục Nhiên đặt cái xiên không xuống, chuyển qua đánh chén đám cà tím.
Tịch Đồng đỡ trán, nếu biết trà xanh con gọi bọn họ đến đây để nói mấy chuyện này, chắc chắn cậu ta sẽ từ chối thẳng!
Chỉ cần còn ngồi trong bữa ăn, Mục Nhiên sẽ không bao giờ mở miệng!
Tịch Đồng uống ngụm nước ngọt rồi nói với Lục Liên Trà: “Chuyện cậu kể tôi biết, người đó không phải người trong lòng Tạ tổng.”
“Là em trai hắn.”
Lục Liên Trà ngạc nhiên: “Tịch Đồng, anh mà cũng bị mấy cái cớ ngây thơ này lừa á?”
Tịch Đồng: “………….Đã bảo là em rồi mà, em họ.”
Lục Liên Trà cười lạnh: “Em họ cái qué gì chứ, em trai mưa thì có.”
“Nhớ năm tháng tôi tung hoành ngang dọc trong giới, anh trai mưa tôi có cả rổ.”