Tạ Tắc Nghiêu đi đến mép giường, cúi đầu chăm chú nhìn chằm chằm Mục Nhiên.
Nhóc con đang cắn răng, gương mặt chẳng khác nào bị táo bón nhưng trong ánh mắt lại không có tình cảm dư thừa.
Diễn.
Tạ Tắc Nghiêu nhếch miệng, cúi người nhìn thẳng vào mắt Mục Nhiên: “Muốn con thì sẽ có con.”
“Chàng trai, em thỏa mãn rồi chứ?”
Mục Nhiên trầm mặc, cốt truyện vốn không phải là thế này.
“Em là đàn ông.”
Tạ Tắc Nghiêu: “Ừ, anh biết.”
Mục Nhiên: “Sao anh không hỏi tại sao em có con và tại sao con em lại không còn?”
Tạ Tắc Nghiêu bình tĩnh đáp: “Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
“Sinh mười cũng có.”
Mục Nhiên: “…………”
Tạ Tắc Nghiêu sờ bụng cậu: “Còn lý do mất con có thể là do đi quay gameshow quá vất vả.”
“Chủ mưu chuyện này là Vương Hoắc.”
“Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi.”
Mục Nhiên: “…………..”
Cậu chậm rì rì bảo: “Không phải tại Vương Hoắc.”
Tạ Tắc Nghiêu: “Anh biết em lương thiện, mất đứa con này cũng chả phải chuyện lớn gì, đều là do thằng Vương Hoắc kia mơ tưởng vị trí Tạ phu nhân của em nên mới cố ý làm ra chuyện này.”
Mục Nhiên: “……..”
Mặt gỗ nhìn Tạ Tắc Nghiêu.
Sao cậu cứ cảm thấy gần đây chồng mình sắp đi làm biên kịch được rồi nhỉ?
Mắt Tạ Tắc Nghiêu híp thành một đường chỉ: “Không chỉ có Vương Hoắc, còn cả Bỉnh Ương.”
“Cậu ta làm hại con anh.”
“Độc nhất là lòng dạ đàn ông, loại người thích hãm hại người khác như hai bọn họ, sau này anh sẽ không gặp nữa.”
“Trong lòng anh chỉ còn lại một người.”
Mục Nhiên: “………….”
Tạ Tắc Nghiêu nâng cằm cậu lên, khẽ vuốt ve: “Chuyện cấp bách bây giờ là kiếm thêm cho em một thằng con kháu khỉnh.”
Thêm con trai? Bây giờ?
Mục Nhiên nhíu mày: “Đừng gọi em là bố, em không có đam mê này.”
Tạ Tắc Nghiêu: “……………”
“Không, ý anh là cho em một thằng con thật.”
“Đêm nay.”
Mục Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, mở miệng phổ cập khoa học: “Lượng tinh dịch của đàn ông trong một lần bắn có thể chứa ba đến bốn trăm ngàn con t*nh tr*ng, nếu đậm có thể lên đến khoảng ba đến bốn triệu con.”
Tạ Tắc Nghiêu: “……….”
Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Tắc Nghiêu mím môi mỏi mệt nói: “Em…đúng là một con mèo thèm ăn.”
“Được, anh sẽ cho em.”
Mục Nhiên: “……………..”
Tạ Tắc Nghiêu: “Ăn ba bốn triệu con.”
Mục Nhiên: “…………….”
Tạ Tắc Nghiêu nói được làm được, không đợi Mục Nhiên đồng ý đã bắt đầu vận động mạnh.
Thể lực Mục Nhiên không tốt lại còn ngồi xe cả ngày, cậu mới ăn được một nửa đã không thể ăn thể nào ăn tiếp, mơ mơ hồ hồ bảo: “Em đi ngủ đây.”
Tạ Tắc Nghiêu hạ một nụ hôn lên trán cậu, trầm thấp ừ một tiếng.
Mục Nhiên miễn cưỡng ăn xong đống con cháu Tạ gia rồi lăn đùng ra gáy.
Tạ Tắc Nghiêu ôm người vào phòng tắm lau qua rồi đi rửa mặt.
Xong xuôi hắn cầm cái máy tính bảng dưới chân giường lên mở xem báo cáo kiểm tra của Mục Nhiên.
Giống hệt với kết quả nửa tháng trước, không có bất kỳ biến hóa nào.
Tạ Tắc Nghiêu nhìn màn hình, rũ mắt trầm tư.
Sau khi sinh non sẽ là đổi thận, cuối cùng đến cái kết BE.
.
Mục Nhiên ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau.
Cậu không tỉnh tự nhiên mà là bị mùi thức ăn đánh thức.
Nửa tỉnh nửa mơ bò xuống giường đánh răng rửa mặt, sau đó nhìn được đống đồ ăn trên bàn Mục Nhiên mới dần dần tỉnh táo.
Dì Trương ép cho cậu một bát cơm đầy, đau lòng nói: “Ai ui, sao đi có ba ngày mà gầy cả ra thế.”
“Tôi lên mạng xem qua cái chương trình đó rồi, ăn không đủ no, uống không hết khát thì đi quay làm gì?”
Mục Nhiên nhận bát cơm: “Có ăn uống đủ mà dì.”
Nói xong cậu cầm đũa gắp đồ ăn như bay.
Dì Trương thở dài ngó Tạ Tắc Nghiêu: “Tại sao lại cho Tiểu Mục đi quay vậy?”
Lông mày Tạ Tắc Nghiêu nhăn đến mức kẹp chết được ruồi, đang muốn mở miệng gọi bác sĩ thì đột nhiên có hai người một béo một gầy lăn tới: “Anh! Sao nay anh tới sớm quá vậy?”
Bỉnh Ương hỏi xong thấy Mục Nhiên khác thường, vội vàng hỏi: “Mục Nhiên, xảy ra chuyện gì?”
Vương Hoắc đẩy cậu ta ra nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Mục Nhiên.
Chết rồi, mẹ ơi con xuân này vắng nhà rồi!
Vương Hoắc ngồi xổm xuống bên cạnh Mục Nhiên, sốt ruột quan tâm: “Anh dâu, anh không thoải mái chỗ nào?”
“Bác sĩ, bác sĩ!”
Bỉnh Ương dùng chân đạp cậu ta: “Im mồm, bác sĩ đứng trước mặt cậu đây này!”
Hai người kia cứ eo éo bên tai, hơn nữa người Bỉnh Ương nồng nặc mùi thuốc sát trùng kết hợp với nước hoa đậm đặc trên người Vương Hoắc…
Mục Nhiên càng ớn hơn, cổ họng cậu khẽ nhúc nhích không nhịn được che miệng nôn khan.
Vương Hoắc ngồi thẳng xuống chân Tạ Tắc Nghiêu ôm đùi hắn: “Mau, mau lên, mau đưa lên cáng!”
“Đưa vào ICU đi!!!”
Bỉnh Ương phiền tới mức muốn chôn sống Vương Hoắc luôn cho rảnh nợ, thấy Mục Nhiên không nói nên lời, cậu ta nhanh chóng rút điện thoại ra gọi người.
Mục Nhiên lại nôn khan thêm hai lần, tuy không phun ra được gì nhưng cậu cảm thấy thoải mái nhiều.
Đưa tay lên ngăn Bỉnh Ương lại, Mục Nhiên chậm rì rì bảo: “Tôi không sao.”
Vương Hoắc khóc không thành tiếng: “Gì chứ, vừa nãy tí thì anh phun ra rồi.”
“Bỉnh Ương, xem đây là bệnh gì, cần thì mang cáng ra đỡ đi.”
Mục Nhiên trầm mặc một lúc rồi bảo: “Chắc không có chuyện gì đâu.”
“Khéo tôi…lại có.”
“Ờm thì là…nôn nghén.”
Bỉnh Ương: “???”
Vương Hoắc: “???”
Tạ Tắc Nghiêu: “……………..”
Mục Nhiên xán tới vỗ vai Tạ Tắc Nghiêu, dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe thấy: “Anh đỉnh thật, tối qua một phát ăn ngay.”
Tạ Tắc Nghiêu: “…………..”
Cảm ơn.
Vương Hoắc ngửa đầu, nhìn chằm chằm gương mặt đen thui lủi của hắn.
Ba phần lạnh lùng, ba phần tàn nhẫn, bốn phần táo bón.
Mắt Vương Hoắc tối sầm, đôi tay không chịu được run nhè nhẹ.
Xong rồi.
Tới công chuyện…
Cậu ta run rẩy hỏi: “Anh, anh dâu bị ung thư hả?”
Tạ Tắc Nghiêu: “……………..”
Trầm mặc một lát, hắn ghét bò lùi về phía sau kéo căng khoảng cách với hai người Vương, Bỉnh.
“Ăn nhiều quá nên đầy bụng.”
Vương Hoắc vội vàng nói: “Không được, anh phải kiểm tra kỹ.”
Tạ Tắc Nghiêu: “Hôm nay phá kỷ lục.”
Vương Hoắc ngộ ra, cậu ta hiểu Tạ Tắc Nghiêu đang nói đến cái gì, chắc chắn là kỷ lục ăn hết ba phần cơm của Mục Nhiên.
Vương Hoắc thả lỏng, há mồm thở ra một hơi dài sau đó bò lên từ mặt đất, vênh mặt với Bỉnh Ương.
“Đứng đấy tế thần à, mau đi lấy thuốc tiêu hóa cho anh dâu đi!”
.
Bỉnh Ương vội vàng về văn phòng lấy thuốc tiêu hóa.
Đại khái là vì mùi vị quá ớn, Mục Nhiên nhai ba viên thuốc xong cảm thấy như bừng tỉnh sức sống, hoàn toàn có thể ăn thêm hai bát cơm nữa.
Tạ Tắc Nghiêu giúp cậu xoa bụng một lát cho đỡ khó chịu rồi mới đưa người đến phòng trị liệu vật lý.
Vương Hoắc đi theo đoàn người nhưng không dám mở miệng, đành rút điện thoại ra nhắn Wechat cho Bỉnh Ương:
Vương Hoắc: [Ê, tôi phải làm gì đây?]
Bỉnh Ương: [Ai biết, chắc tại đến cái gameshow quái quỷ kia hại anh dâu ăn không đủ no.]
Vương Hoắc: [Huhuhuh, cứu tôi, tôi không biết nó lại khổ đến thế!]
Bỉnh Ương: [Xin lỗi nha người anh em ruột thừa, tôi chẳng cứu nổi cậu đâu.]
Vương Hoắc: [Không, không, không!]
Bỉnh Ương: [Mổ bụng tự sát đi, khi nào Mục Nhiên khỏe thì cậu khâu bụng lại.]
Vương Hoắc: [Cứu tôi!!!]
Bỉnh Ương: [Đã bảo không cứu được rồi, tôi chỉ sợ giờ có ngọn gió nào làm đổ Mục Nhiên, Tạ Tắc Nghiêu chắc chắn sẽ tính sổ với cậu.]
Vương Hoắc: [Hay giờ tôi bảo anh dâu hủy hợp đồng rồi ký với Diệu Tinh nhể?]
Bỉnh Ương: [Thử xem.]
Mặt Vương Hoắc trông cứ như đưa đám, lúc Mục Nhiên nói muốn vào giới giải trí cậu ta thò cái mặt ra tự tiến cử mình, vốn dĩ nói chơi chơi thôi ai dè Mục Nhiên thực sự chọn Tất Hỏa thật.
Mấy năm nay nhờ phúc Mục Nhiên đem lại, Tạ Tắc Nghiêu hợp tác với Tất Hỏa rất nhiều lần.
Nghĩ đến đây Vương Hoắc mới ngộ ra đạo lý, tham thì thâm.
Bị đánh đã là gì, Vương Hoắc này một thân thịt mỡ lớn lên không phải chỉ để làm cảnh.
Cậu ra ngẩng đầu ưỡn ngực, chờ Mục Nhiên vào phòng trị liệu vật lý mới dám đi đến trước mặt Tạ Tắc Nghiêu: “Anh, anh đánh em đi.”
“Đều do em không tốt, không điều tra cái chương trình hôm nọ.”
“Em đáng tội chết, mong anh phân xử.”
Tạ Tắc Nghiêu lười nghe cậu ta nói nhảm: “Bình thường cậu cũng làm việc như này à?”
Vương Hoắc buột miệng đáp: “Tất nhiên là không.”
Giây tiếp theo cậu ta biết mình xong đời rồi.
Nói như thế chẳng khác nào tự nhận mình không quan tâm đến chuyện của Mục Nhiên.
Vương Hoắc hãi đến độ đổ mồ hôi hột, vội vàng giải thích: “Em, em không có ý đó, chỉ là em bị mấy account marketing lừa, họ bảo đây là show du lịch nghỉ ngơi…”
Tạ Tắc Nghiêu lạnh lùng: “Rồi?”
“Rồi, rồi…” Vương Hoắc cắn chặt răng, nhắm mắt: “Anh, anh đánh chết em đi!”
“Chỉ cần có thể khiến cho anh và anh dâu nguôi giận, em cam tâm nhảy vào nước sâu biển lửa.”
Tạ Tắc Nghiêu thừa biết tính tình của Vương Hoắc, biết cậu ta không phải cố ý.
Nhưng lần này đã là lần thứ hai Mục Nhiên xảy ra chuyện ở chỗ Vương Hoắc, nếu không cho cậu ta một bài học thì Tạ Tắc Nghiêu không cam lòng.
Hắn nhìn lướt qua rồi bảo: “Nửa tháng giảm mười cân, không giảm được thì không cho phép bước vào Diệu Tinh.”
Vương Hoắc sững sờ: “Giảm, giảm cân?”
Cậu ta sống trên đời bao nhiêu năm, số cân chỉ có tăng chứ không có giảm.
“Anh, anh đánh em đi! Đám thịt trên người em tùy anh đánh.”
Vương Hoắc đang gào dở thì cửa phòng vật lý trị liệu mở ra.
Giáo sư Thompson đứng bên trong gọi vào: “Ngài Tạ, chúng ta nói chuyện được chứ?”
Tạ Tắc Nghiêu gật đầu rồi đi theo Thompson.
Sau khi hai người vào văn phòng, Tạ Tắc Nghiêu mở miệng trước: “Nhiên Nhiên có vấn đề?”
Thompson bảo hắn ngồi xuống ghế: “Không có gì, chỉ là tôi bỗng hiểu ra tình trạng của bệnh nhân.”
“Dạo gần đây cậu ấy có biểu hiện gì lạ không?’
Tạ Tắc Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, đáp: “Có.”
“Đêm qua bắt đầu nhập vai.” Hắn dừng lại một lát rồi giải thích: “Không phải diễn theo cốt truyện mà là bắt đầu chú tâm hơn đến tình tiết cốt truyện.”
Thompson thử hỏi: “Có nghĩa là cậu ấy diễn lại cốt truyện?”
“Vâng.” Tạ Tắc Nghiêu gật đầu: “Tôi còn tưởng em ấy đã khôi phục.”
Thompson lại hỏi: “Trước đó cậu có hướng dẫn người bệnh làm theo cốt truyện không?”
Tạ Tắc Nghiêu suy nghĩ một lát: “Hàng ngày đều có…à, hôm trước em ấy mới tham gia một chương trình thực tế.”
Thompson vừa ghi chép vừa đặt câu hỏi: “Lần đầu?”
“Theo tôi biết cậu ấy đã vào giới giải trí được bốn năm có phải không?”
“Một phần vì Nhiên Nhiên không thích làm việc, một phần là do tôi.” Tạ Tắc Nghiêu thuật lại bằng hai câu đơn giản, sau đó hỏi ngược lại ông: “Có vấn đề gì sao?”
“Có.” Thompson rót cho hắn chén nước: “Lúc quay gameshow đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Tắc Nghiêu không uống mà cầm nó trên tay vuốt ve: “Em ấy phải làm việc nhà nông, nấu cơm, giặt đồ,…”
Thompson: “Nấu cơm? Chẳng nhẽ bình thường người bệnh không nấu cơm sao?”
Tạ Tắc Nghiêu ừ một tiếng: “Lần đầu tôi thấy em ấy nấu.”
Thompson: “Ngài không biết?”
Tạ Tắc Nghiêu gật đầu.
Thompson: “Trừ chuyện đó ra, ngài còn phát hiện gì ở người bệnh không?”
Tạ Tắc Nghiêu mím môi, chậm rãi nói: “Thích đóng phim, không bài xích chuyện kết bạn mới…”
Vừa nói, Tạ Tắc Nghiêu vừa trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Thompson lại mở miệng lần nữa: “Ngài Tạ, bình thường ngài nói chuyện với bệnh nhân thế nào?”
“Tại sao ngài chắc chắn rằng cậu ấy không biết nấu cơm?”
Tạ Tắc Nghiêu há miệng thở dốc, nhưng có vẻ Thompson cũng chẳng muốn biết câu trả lời, ông ta liên tục tung vấn đề: “Chẳng nhẽ ngài cho rằng người bệnh không thích nấu cơm là do cậu ấy tự nguyện?”
Tạ Tắc Nghiêu rũ mắt nhìn chằm chằm hơi nước bốc lên từ cái ly.
Hắn chưa từng hỏi, tất cả chỉ là lập luận đơn phương.
Tạ Tắc Nghiêu là người rạch ròi giữa lợi ích và tình cảm, những chuyện hắn làm đều lấy hiệu quả làm nền móng cho nên khi nói chuyện với Mục Nhiên, hầu hết hắn đều nói chuyện ăn nhậu chơi bời.
Hai người sống với nhau rất hòa hợp, một bên gọn gàng ngăn nắp một bên thế nào cũng được.
Dần dần Tạ Tắc Nghiêu bắt đầu tự làm theo ý mình mà không dò hỏi ý kiến của Mục Nhiên.
[Em ký hợp đồng với Tất Hỏa.]
[Được, để anh bảo Vương Hoắc chuẩn bị.]
Thompson lẳng lặng đợi hắn một lúc, thấy Tạ Tắc Nghiêu trầm tư, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn ông.”
-Phòng trị liệu vật lý-
Mục Nhiên nằm trên ghế mát xa, thoải mái mơ màng sắp ngủ thì đột nhiên máy móc dừng lại.