Trường An, một chiếc xe ngựa hùng hục chạy nhanh vào Thập Vương Trạch, nó dừng lại trước phủ Lạc vương. Lý Cầu nổi giận đùng đùng từ trên xe ngựa bước xuống đi trở về bên trong phủ “ Hỗn đản, khinh người quá đáng!” Sau khi trở lại thư phòng rốt cục Lý Cầu không nhịn được chửi ầm lên. Hắn hung hăng nện chén trà trên mặt đất “ phanh!” một tiếng vang thật lớn, mảnh vụn bay văng khắp nơi.
Hoàng Vân Khanh vừa mới chạy tới suýt nữa bị mảnh vỡ bắn trúng nên sợ đến vội nhảy ra ngoài cửa, hồi lâu mới thăm dò khuyên nhủ: “ Xin Vương gia bớt giận.”
Nghe được giọng của hắn, Lý Cầu mới nén cơn giận xuống, sai người tới thu dọn mẩu vụn chén trà. Đợi cho người hầu lui ra, Hoàng Vân Khanh mới hỏi nhỏ: “ Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà khiến cho Vương gia tức giận như thế.”
Một câu nói lại gợi lên ngọn lửa giận của Lý Cầu. Hắn oán hận bảo: “ Hôm nay Lý Miễn buộc tội ta bốn năm không tổ chức đại tế thái miếu, tấu xin Thôi Tiểu Phù miễn chức của ta. Đáng hận là năm ngoái vốn ta đã muốn cử hành đại tế thì chính tên ác tặc Lý Miễn này luôn can ngăn mới không làm được. Hiện tại thì hắn ngược lại muốn từ sau lưng đâm ta một đao.”
Hoàng Vân Khanh lúc này mới hiểu được vì sao Lý Cầu tức giận. Hắn vội vàng khuyên nhủ: “ Xin Vương gia không nên tức giận, dựa theo định chế thì bãi miễn quan viên đã là tứ phẩm phải do năm người Nội Các cùng ký tên mới có hiệu lực. Hiện tại Lý Miễn mới chỉ là đề nghị, vào lúc cực kỳ quan trọng này, Thôi Ngụ, Sở Hành Thủy bọn họ làm sao có thể đồng ý thay đổi Tông Chính Tự Khanh. Cho nên đề án này nhất định không thể được Nội Các thông qua. Vương gia chỉ cần tránh mất bò mới lo làm chuồng, cứ mau chóng đưa ra phương án đại tế cũng bịt miệng được đám người Lý Miễn.”
“ Cái này ta cũng biết, chỉ là lần đại tế tông miếu này không như bình thường, tốt nhất có thể được Trương Hoán ra chỉ thị tổ chức. Nhưng người ta lại không có mặt ở Trường An, cho nên hiện thời ta cũng không tiện quyết định. Thật sự là hơi gặp khó khăn.”
Lý Cầu thở dài, hai tay xoa nắn được huyệt Thái Dương mà bảo: “ Ta đây làm Tông Chính Tự hai mươi mấy năm qua vẫn luôn là nha môn thanh tịnh, không người hỏi thăm. Không nghĩ tới hiện tại lại thành chỗ để đấu tranh, việc đời thật khó lường!”
Hoàng Vân Khanh trầm tư một lát rồi nói: “ Nếu không thuộc hạ nghĩ biện pháp thay Vương gia tìm người của Trương Hoán tại Trường An, Vương gia cũng đi thăm hỏi qua Sở Thượng Thư. Hai bút cùng vẽ thì hẳn là có thể liên lạc được với Trương Hoán. Cứ như vậy chuyện đại tế tông miếu sẽ thành việc bắn tên có đích, Vương gia cũng có thể thong dong bố trí.”
“ Được rồi! Chuyện này liền theo chủ ý của tiên sinh mà xử lý.”
Lý Cầu vừa dứt lời. Đột nhiên thấy quản gia chạy nhanh tới, hoảng sợ bẩm báo: “ Vương gia, ở ngoài cửa phủ có vài tên kỵ binh, nói là phụng lệnh Trương Thượng thư đến đưa một phong thơ.”
Lý Cầu giật mình nhảy dựng lên, vội vàng định chạy ra ngoài. Hoàng Vân Khanh lập tức ngăn cản hắn “ Vương gia không thể đích thân tới, coi chừng có trá!”
Lý Cầu lập tức tỉnh ngộ lại. Hắn dừng bước rồi lấy ra một khối kim bài đưa cho Hoàng Vân Khanh mà bảo: “ Xin tiên sinh thay ta đi xem một lần, bảo ta đang có khách quan trọng.”
Hoàng Vân Khanh bất đắc dĩ, đành phải tiếp nhận kim bài vẻ mặt đau khổ đi ra. Lý Cầu chắp tay đằng sau đi qua đi lại bên trong phòng, sốt ruột bất an chờ đợi tin của Hoàng Vân Khanh. Chỉ chốc lát, ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân dồn dập của Hoàng Vân Khanh, Lý Cầu lập tức lao ra hỏi: “ Thật đúng là Trương Hoán phái người tới sao?”
Hoàng Vân Khanh lấy từ trong tay áo ra một phong thơ mà bảo: “ Vương gia. Dường như thật sự là thư do Trương Thượng thư tự tay viết.”
“ Mau đưa cho ta!” Lý Cầu giật lấy thư, nóng lòng khó dằn nổi mở ra đọc. Đúng là thư do Trương Hoán tự tay viết. Trong thư thông báo cho hắn vài chuyện, hắn cẩn thận đọc hai lần mà không khỏi híp mắt đôi mắt ti hí cười hắc hắc. Trương Hoán người còn chưa về kinh, nhưng trong kinh thành lại xuất hiện một bầu không khí khác thường. Đầu tiên là Huyện lệnh huyện Vũ Công cấp báo triều đình: trong dòng Vị Hà phát hiện cá chép trắng nổi lên mặt nước, to bằng con trâu, ngư dân bắt không được.
Ngay sau đó huyện Vân Dương cũng cấp báo triều đình, có người miền núi trong núi cheo leo phát hiện có vòng vàng nhô lên cao, khiến cho bách thú kêu vang, bách điểu đua hót hành lễ.
Nhưng điều khiến cho chấn động là trong lúc sửa chữa thái miếu thì thợ thủ công lại phát hiện mười hai miếng ngọc ngàn năm. Đúng là mười hai miếng kỳ ngọc đã nhô lên khỏi đất năm đó tại huyện Bảo Ứng khi Túc Tông hoàng đế lên ngôi.
Các loại điềm lành xuất hiện ở Trường An khiến cho âm thanh bàn luận vang khắp nơi. Đám sĩ phu thì biết đây là một loại ám chỉ Trương Hoán muốn đăng vị. Dân chúng bình thường thì coi điềm lành là hy vọng mới cho Đại Đường. Những năm gần đây uy tín của Trương Hoán trong dân gian đã đạt đến một độ cao trước đó chưa từng có. Đối với dân chúng mà nói thì hắn đăng cơ có ý nghĩa rằng thời kỳ Đại Đường thịnh thế lại đến, có ý nghĩa uy danh Thiên Tử Khả Hãn lại khiến cho vạn quốc lạy chầu.
Mà tiếng hô trong tôn thất đã từng ở các trường hợp đều kịch liệt phản đối Trương Hoán đăng cơ cũng đột nhiên nhỏ đi. Ba mươi vị Đại Đường Hoàng tộc từng thề son sắt tiến lui cùng Thái Hậu thì tổng cộng có mười mấy người lại không hẹn mà cùng rời khỏi kinh đi Giang Nam du xuân. Lập tức Tông Chính Tự chính thức tuyên bố, tại cựu đường của Tông Chính Tự đã phát hiện chiếu phong của Thái Tử Dự tự tay viết: ngài từng có một đứa con trai gởi nuôi tại Trương thị ở Hà Đông có tên là Hoán.
Tình thế đã bắt đầu xuất hiện một loại thay đổi tế nhị.
Bên trong Đại Minh Cung, Thôi Tiểu Phù cô đơn chưa từng có như hôm nay vậy. Bà chắp tay đứng ở trước cửa sổ ngắm nhìn một cây hoa mai cách đó không xa, hoa thơm đầy cành đã dần dần tàn phai rơi xuống phủ đỏ một vùng. Mặc dù bà vẫn còn gửi gắm hy vọng vào nhóm Hoàng tộc kiên quyết phản đối, nhưng bà cũng biết việc vãn hồi tình thế có thể tính là rất nhỏ. Ngay cả Lý Miễn cũng không may mắn bị bệnh thì còn ai có thể vì bà ta mà chống đỡ cho đại cục?
Chỉ trong một đêm, quyền lực của bà giống như bọt biển hoàn toàn tan vỡ. Ý chỉ của bà bãi miễn chức Tông Chính Khanh của Lý Cầu lại chỉ đi một vòng rồi lén lút quay về nằm trên ngự án của bà. Không chỉ có ý chỉ của bà không ra khỏi cửa cung, mà ngay cả quân đội bên ngoài bảo vệ Đại Minh Cung cũng thay toàn bộ thành quân Lũng Hữu. Thiên Ngưu Vệ của Bùi gia liền giống như đột nhiên bốc hơi, không một tiếng động biến mất khỏi Trường An.
Đây chính là điềm báo trước sự thay đổi, đó cũng là ngày diệt vong của Thôi Tiểu Phù bà sắp đến. Thôi Tiểu Phù ngắm nhìn một cánh hoa kia, bà đột nhiên nhớ ra ba mươi năm trước, khi bà vừa mới nhập cung. Bà được Tiên Đế phong làm tài nhân, phụng dưỡng bên người Tiên Đế bị ốm nặng. Ngày đó bà đột nhiên nghe nói hoa mai muốn cám ơn liền thừa dịp lúc Thái Tử Dự tấn kiến phụ hoàng thì len lén chuồn ra đi chôn hoa. Trong lúc bà đang khóc thương cho một cánh hoa thì lại nghe bên trong cung một tràng âm thanh chém giết.
Mà hôm nay, dấu vết của năm tháng giống như đã đi một vòng tròn.
Lúc này, từ phía sau vọng đến tiếng của một hoạn quan bẩm báo “ Thái Hậu, Lý Phiên Vân cầu kiến ở bên ngoài cung.”
“ Ai?” Thôi Tiểu Phù bỗng nhiên xoay người, bà quả thực không thể tin được vào tai của mình “ Lý Phiên Vân, nàng, không phải nàng đã chết rồi sao?”
“ Tỷ thật không ngờ muội còn sống à!” Lý Phiên Vân nói bình tĩnh khác thường.
Thôi Tiểu Phù ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lý Phiên Vân đứng ở trước mặt mình. Vẻ mặt kích động vừa rồi sinh ra bởi vì nàng chưa chết vào lúc này cũng đã bặt vô âm tín. Bà không nói với Lý Phiên Vân mà là quay đầu lạnh lùng hỏi Lữ Thái Nhất: “ Kẻ nào cho nàng ta vào đây? Đại Minh Cung có thể mặc cho người người ra vào sao?”
Lữ Thái Nhất hoảng sợ đáp: “ Lão nô không biết, lão nô đi hỏi việc này!”
Nói xong hắn đầy vẻ bối rối liền muốn đi, đằng sau Lý Phiên Vân lại hiện ra hai tên thị vệ ngăn cản đường đi của hắn. Lý Phiên Vân liếc mắt nhìn hắn, lấy ra một tập tin đặt ở trên bàn Thôi Tiểu Phù “ Nhìn đi! Đây là việc mà thái giám thiết thân của tỷ đã làm rất tốt. Nhất cử nhất động của tỷ, nội dung bí mật mỗi lần cùng Lý Miễn mưu đồ thì hắn đều báo cáo tất cả cho chúng ta. Đây là nguyên nhân thực sự khiến tỷ bại vong. Người trung thành với tỷ đều bị đuổi đi, Đoạn Tú Thực trung thành và tận tâm tỷ lại không cần, lại chỉ muốn đi kết giao với những hạng người hổ lang như Chu Thử và Thôi Khánh Công; Phùng Ân Đạo đi theo tỷ mấy chục năm bị tỷ đuổi đi, lại dùng kẻ khẩu Phật tâm xà như Lữ Thái Nhất. Nói thiệt cho tỷ biết, tên Lữ Thái Nhất này từ lúc ở phủ Lý Cầu đã nương nhờ Bùi Tuấn. Mắt thấy tỷ sắp bại vong lại quay qua nương nhờ vào chúng ta. Hắn vẫn còn cam đoan với muội là có khả năng giết tỷ bất cứ lúc nào bằng thuốc độc.”
Lý Phiên Vân gằn từng tiếng đều nặng nề đập vào trong lòng Thôi Tiểu Phù, bà tiện tay nhặt lên một tin mật ở trên bàn. Không ngờ lại chính là danh sách ba mươi vị tôn thất cam đoan đi theo bà. Mặt bà thoắt trở nên trắng bệch, ánh mắt như biến thành dao đâm tới Lữ Thái Nhất. Lữ Thái Nhất sợ đến toàn thân run run cuộn mình ở trong góc, sắc mặt đã biến thành tro tàn. Thôi Tiểu Phù hận đến tim ứa máu, bà giật một thanh Ngự Kiếm treo ở trên tường, từng bước từng bước đi về hướng Lữ Thái Nhất, nắm tay xiết chặt, môi run rẩy.