Bóng đêm bắt đầu dần dần sẫm lại, trên trời lất phất mưa phùn. Lúc này đã là đầu tháng ba, mưa xuân đã mang theo một ít ấm áp làm say lòng người. Trận mưa xuân này làm cho màu xanh càng thêm dày đặc, làm cho tiếng rao bán mơ trong buổi sáng sớm càng thêm rõ ràng.
Ở trong đêm mưa âm thầm này, cánh cổng lớn của Đồng Quan cũng chậm rãi mở ra. Đại Soái Lý Bão Chân cùng Trưởng Sử Bùi Vĩ tự mình đi ra nghênh đón. Bùi Vĩ cũng là Giám quân do Bùi gia sắp xếp ở tại Đồng Quan, lúc này hắn đã nhận được tin từ Nghiệp Quận do bồ câu đưa. Bùi gia đã cùng Trương Hoán đạt được thỏa hiệp. Quân đội ở phía tây Đồng Quan tùy ý để Trương Hoán điều hành. Nói cách khác, toàn bộ Thiên Ngưu Vệ ở Quan Trung đầu hàng Trương Hoán, nhưng không hàng thì làm được gì? Lý Bão Chân đã công khai thay áo giáp đen của quân Lũng Hữu.
Trong ánh lửa bập bùng, một đội kỵ binh bắt đầu xếp thành hàng tiến vào cổng chính Đồng Quan. Quân dung chỉnh tề, khí thế uy nghiêm, toàn thân mặc giáp đen bóng cùng giáp của Lý Bão Chân tôn lên vẻ rực rỡ.
Đây là năm nghìn thân vệ Trương Hoán, năm ngày trước bọn họ quay về từ Nghiệp Quận. Nhờ vào loại chiến mã tốt nhất mà bọn họ cưỡi, ngàn dặm đường xa cũng chỉ thời gian ngắn đã tới nơi. Đúng như Thôi Viên nói, Trương Hoán đi Hà Bắc không phải vì đánh giặc mà là để vừa thu vừa phóng. Thu là thu nhận quân của Bùi gia, mà phóng cũng là buông tay để bè đảng của Thôi Tiểu Phù, Lý Miễn được ung dung bố trí. Bây giờ chính là lúc hắn quay về cất mẻ lưới.
Đại đội kỵ binh đi vào được một nửa, năm trăm tên thiết thân hộ vệ giơ lên cao tấm chắn xuất hiện cửa thành trong ánh lửa sáng rực. Lý Bão Chân ra nghênh đón, cao giọng nói: “ Tướng trấn thủ Đồng Quan Lý Bão Chân tham kiến Đô Đốc!”
“ Lý Tướng quân miễn lễ!” Trận tấm chắn mở ra, Trương Hoán từ trong đám hộ vệ giục ngựa chạy nhanh ra, nhưng thân vệ vẫn cực kỳ cảnh giác nhìn kỹ tình hình chung quanh. Trương Hoán đi đến trước mặt Lý Bão Chân, trước tiên hắn quay sang thăm hỏi Bùi Vĩ theo đúng lễ tiết. Hắn lập tức liền khẽ cười nói với Lý Bão Chân: “ Nghe nói hai đứa con trai của Thôi Khánh Công đều ở trong tay ngươi?”
Lý Bão Chân cũng cười “ Không chỉ có hai đứa con trai của Thôi Khánh Công, tất cả văn thư thư tín của hắn đều ở trong tay mạt tướng, là mạt tướng muốn hiến lễ cho Đô Đốc.”
Lý Bão Chân quay đầu lại vung tay lên, một đội kỵ binh áp giải hai huynh đệ Thôi Hùng và Thôi Minh tiến lên. Mặc dù Thôi Minh cuối cùng cũng đầu hàng đại quân triều đình, nhưng hắn không thể hưởng thụ đãi ngộ tương ứng. Sở Hành Thủy liền bảo Lý Bão Chân đưa huynh đệ bọn họ tạm giữ ở Đồng Quan, chờ đợi Trương Hoán trở về xử lý.
Hai huynh đệ ủ rũ bị dẫn tới, Thôi Minh sắc mặt trắng bệch, nghĩ là tới lúc chết nên chân hắn bắt đầu không ngừng run lẩy bẩy, Thôi Hùng thì cúi đầu không nói một tiếng.
Trương Hoán nhìn qua bọn họ, lập tức lạnh lùng cười nói với Thôi Hùng: “ Nói về chúng ta thì coi như là quen biết đã lâu. Năm đó từ biệt ở Đại Minh Cung, không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp nhau hôm nay!”
Có lẽ chí anh hùng dù thế nào thì cũng có liên quan đến cái ở phía dưới kia. Sau khi Thôi Hùng thành hoạn quan thì nói chuyện tự nhiên cũng hụt hơi. Hắn chắp tay với Trương Hoán mà nói eo éo: “ Thôi Hùng chỉ như hạt gạo, sao dám tranh cùng Trương Thượng thư như trăng rằm. Năm đó thật sự là tại hạ giả mạo công trạng, là tại hạ có mắt như mù.”
Lúc này, đệ đệ Thôi Minh của hắn cũng cầu khẩn: “ Tại hạ chỉ làm chủ tướng mấy ngày, không có giết hại dân chúng, cũng chưa gây ra tội lỗi khác, mong Trương Thượng thư tha cho tại hạ một mạng.”
Trương Hoán thản nhiên nói: “ Giết các ngươi đối với ta mà nói cũng như giết hai con kiến. Các ngươi muốn sống thì cũng rất đơn giản, ta bảo các ngươi làm gì thì làm cái đó. Tâm tình ta mà tốt nói không chừng sẽ cho các ngươi một tòa nhà cùng vài mẫu điền sản để các ngươi dưỡng lão suốt một đời.”
Hai huynh đệ nhìn nhau, đột nhiên trăm miệng một lời thề thốt: “ Chúng tại hạ nhất định vâng theo lời của Trương Thượng thư mà hành sự!”
“ Tốt lắm, mang bọn họ đi.”
Trương Hoán khoát tay ra hiệu, thân binh lập tức dẫn hai huynh đệ đi xuống. Hắn lập tức chắp tay nói với Lý Bão Chân: “ Công lao của Lý Tướng quân ta đã nhớ kỹ, đợi sau này cùng nhau phong thưởng.”
Đại quân tiếp tục đi về phía trước, cả đêm nhằm hướng Trường An phi nhanh đi.
Từ Đồng Quan đến Trường An chỉ có mấy trăm dặm lộ trình, đường đi cũng trở nên rộng rãi bằng phẳng. Nhưng sau khi qua huyện Vị Nam thì tốc độ hành quân ngược lại trở nên chậm hơn, đoạn đường hơn một trăm dặm lúc đi lúc dừng dường như đang chờ đợi điều gì đó. Đến tối hôm ấy, đại quân đến địa bàn huyện Tân Phong, đóng quân hạ trại cách huyện thành hơn năm dặm.
Vào lúc trời sắp sửa tối đen thì có mấy con khoái mã từ Trường An phi nhanh đến, chỉ chốc lát liền vọt tới trước đại doanh. Người đi đầu liền báo tình hình cho quân canh, lập tức được dẫn vào đại doanh. Mấy người này chính là người mang tin tức của Ty Nội Vụ mà Trương Hoán vẫn đang chờ đợi. Bọn họ mang đến tin tức cho những bước hành động mấu chốt tiếp theo. Hai người mang tin tức được dẫn vào, tiếp theo nửa quỳ thi lễ với Trương Hoán mà báo: “ Bẩm báo Đô Đốc, Lý Ty Chánh lệnh chúng thuộc hạ đến đây đưa tin.”
Vừa nói, một người trong đó trình lên một phong thơ. Thân binh tiếp nhận đưa cho Trương Hoán, thư rất dầy. Sau khi mở ra đúng là một tập danh sách thật dầy, Trương Hoán lật xem từng tờ những danh sách này. Toàn bộ đều là người trong tôn thất, Tể Âm Vương Lý Phủ, Bắc Bình vương Lý Giai, Đan Dương Quận vương Lý Ngưỡng, ước chừng có hơn ba mươi người. Những người này đều là kiên quyết phản đối hắn lên ngôi. Lý Phiên Vân xử lý tin tức bọn họ vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ đến xuất thân mỗi người, địa vị trong tôn thất , từng nhậm chức quan gì, gia đình con cái thậm chí bọn họ có tài sản và ruộng đất có gì đều viết rất rõ ràng
Trương Hoán lật xem từng tờ, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại ở Nghiễm Vũ Vương Lý Thừa Hoành. Nghiễm Vũ Vương Lý Thừa Hoành chính là vị Vương gia từng bị hắn hung hăng trừng trị trong vụ án Nguyên Tái bị ám sát. Không nghĩ tới hôm nay lão ta lại nhảy xông ra, đồ không biết sống chết! Trong ánh mắt Trương Hoán toát ra luồng sát khí sắc bén, hắn gập danh sách lại, lập tức hạ lệnh cho thân binh: “ Đi mời Lý đạo trưởng tới đây.”
Chỉ chốc lát, Lý Bí vội vã đi vào thi lễ với Trương Hoán: “ Đô Đốc tìm ta có chuyện gì?”
Trương Hoán đem danh sách đưa cho lão rồi lạnh lùng bảo: “ Ở đây đều là đám tôn thất ngoan cố cuối cùng, cho tới hôm nay còn không chịu nhượng bộ. Ta tính toán mượn bọn họ để khai đao lập uy. Tiên sinh có thể có đề nghị gì cho tốt?”
Lý Bí không vội vã trả lời, lão chậm rãi lật xem một lần, cuối cùng đặt danh sách xuống khẽ lắc đầu bảo: “ Ngoại trừ một đạo Sơn Đông, Thiên Hạ hùng quan hầu như đều bị Đô Đốc khống chế. Bên trong thành Trường An chỉ có vài vạn tinh binh, không ai, cũng không có bất cứ thế lực nào có thể ngăn cản Đô Đốc lên ngôi. Chẳng lẽ bọn họ không hiểu điểm này sao? Trong mắt của ta, ba mươi vị tôn thất này đơn giản là trong chính biến cung đình năm đó đã phụ lòng của Thái Tử Dự. Họ sợ sau khi Đô Đốc lên ngôi sẽ thanh toán nợ cũ thôi. Lại bị Lý Miễn hù dọa nên nghi ngờ. Cho nên mới cùng nhau phản đối Đô Đốc. Để đối phó bọn họ chỉ cần Đô Đốc viết một phong thơ là đủ rồi. Cần gì phải động tới việc binh đao? Hiện tại Đô Đốc lên ngôi đã là xu thế tất yếu, lệnh cho vài tên lực sĩ trực tiếp tiến cung bức Thôi Tiểu Phù thoái vị là có khả năng. Dấy lên một trận gió tanh mưa máu để đoạt vị thì thứ nhất là không cần thiết, thứ hai lại thể hiện ra Đô Đốc kém khoan dung.”
Trương Hoán chắp tay đằng sau từ từ bước đi thong thả trong trướng, sắc mặt cực kỳ u ám. Sau khi bình loạn Lạc Dương hắn không vội quay về kinh, chính là muốn để những kẻ phản đối hắn nhất loạt nhảy ra để hắn tung một lưới bắt hết, nhổ cỏ trừ tận gốc. Hắn mời Lý Bí lại đây vốn là thương lượng biện pháp ra tay, không ngờ Lý Bí lại phản đối hắn ra tay giết người khiến cho tức thời hắn không có lời nào để nói .
Lý Bí thấy Trương Hoán trầm mặc không nói thì biết hắn không hề cam lòng liền khuyên hắn một lần nữa: “ Đô Đốc cũng không cần nghĩ đến quá xa, bởi vì trên trường chính trị không có kẻ địch vĩnh viễn. Hôm nay bọn họ phản đối Đô Đốc, sau một hai năm biết đâu bọn họ lại thành người ủng hộ kiên định của đô đốc. Lui một bước mà nói, sau này cho dù Đô Đốc muốn nhổ cỏ tận gốc cũng hoàn toàn có thể dùng đại nghĩa để từng bước diệt trừ. Còn hiện tại là lúc lên ngôi mà đại khai sát giới thì ngược lại sẽ đưa tới càng nhiều người dòng họ Lý thị bất mãn, đối với thanh danh của Đô Đốc cũng không lợi. Tốt nhất có lẽ là tạo ra cục diện muôn người quy thuận mới là đạo lâu dài.”
Có lẽ là câu nói sau cùng đã thức tỉnh Trương Hoán. Hắn trầm tư một lúc lâu rốt cục tiếp nhận sự khuyên can của Lý Bí, gật đầu bảo: “ Được rồi! Cứ theo lời tiên sinh nói. Trước hết ta viết cho ba mươi người này mỗi người một phong thơ, sau đó lại làm một lần thử dò xét. Nếu như còn có người phản đối thì ta lại từ từ trừng trị bọn họ.”