Danh Môn

Chương 202: Sự tình quan trọng ( 3 )

Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 198 : Sự tình quan trọng ( 3 )

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Tạ ...”

Lời còn chưa dứt thì hàn quang trước mắt chợt lóe, hai cái đầu mỹ nhân đồng thời chui vào trong chậu rửa chân, hai đôi mắt đẹp trợn tròn vẫn còn mang theo nỗi mừng như điên được chủ nhân tha thứ.

Chu Thử đứng lên nhìn hai đôi mắt không nhắm nổi mà lạnh lùng bảo: “ Ta giữ tín với các ngươi, ai có thể giữ chữ tín với ta?”

Hắn đút đao trở vào bao, lập tức lớn tiếng quát: “ Chuẩn bị ngựa! Đi quận Nam Sung.”

Bên ngoài huyện thành của quận Nam Sung, sáu vạn đại quân của Chu Thao đang bao vây quanh huyện thành nhỏ bé này. Huyện thành này là thành trì cho tới nay đã chống cự mãnh liệt nhất. Sáu ngàn quân dân cùng lên mặt thành chiến đấu để giữ thành. Có ông già tóc trắng xoá, có trẻ em chưa cao ngang bánh xe, đây là huyện xung yếu của quận Nam Sung có ba nghìn quân đóng giữ, thành trì cũng được xây cực kỳ cao lớn chắc chắn.

Quân đội của Chu Thao tấn công đã ba ngày, tử thương gần vạn người. Cửa nam đã vài lần thay chủ, nhưng vẫn không hạ nổi tòa thành nhỏ này.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng, Chu Thao đứng ở một chỗ trên gò cao mà mặt mày nhăn nhó. Chống cự kịch liệt như vậy thì từ lúc bọn hắn khởi sự tới nay chưa bao giờ gặp, chẳng lẽ bọn họ còn chưa đủ nhân từ. Ngoại trừ chiếm giữ kho thóc của quan cùng với thay đổi quan viên thì dân chúng gần như đều không hề bị xâm phạm. Thậm chí chính Chu Thao còn đi tế bái miếu Thánh nhân.

Vì sao nơi này lại không thể thực hiện được? Hắn nghi hoặc nhìn toàn thành trì xa xa bị sương mù dày đặc bao phủ mà không làm sao nghĩ ra nguyên nhân trong đó.

“ Đại Tướng quân đến!” Vài tên binh lính lên tiếng nhắc nhở suy nghĩ của Chu Thao, hắn quay đầu nhìn lại chỉ thấy đại ca Chu Thử ghìm ngựa xông lên gò đất.

“ Ngươi biết vì sao bọn họ không chịu đầu hang không?” Chu Thử đi tới bên cạnh em mình nhìn về phía thành trì ở xa mà lạnh lùng hỏi.

Chu Thao ngẩn ra liền vội vàng hỏi: “ Đại ca biết nguyên nhân sao?”

“ Đương nhiên!” Chu Thử hừ một tiếng “ Đó là bởi vì triều đình đã xác định chúng ta là phỉ. Mấy chục vạn đại quân đã tụ tập ở Hán Trung chuẩn bị chinh phạt chúng ta. Thứ Sử quận Nam Sung nhận được tin tức nên tự nhiên không chịu đầu hàng .”

Nói xong, hắn không hề để ý tới em mình nữa mà quả quyết hạ lệnh: “ Tất cả đại quân đồng loạt xông lên, trong vòng nửa ngày phải chiếm đoạt thành trì. Nếu không được, tất cả tướng quân đã là Giáo úy sẽ bị trảm.”

Chu Thử ngừng một lát lại gằn từng chữ: “ Sau khi chiếm được, bao nhiêu nam nữ trẻ tuổi bên trong thành đem ra giết sạch, chó gà không tha!”

“ Đại ca không thể!” Chu Thao khẩn trương “ Như vậy ca sẽ mất lòng dân.”

“ Lão Tử cần quái gì lòng dân, Lão Tử chỉ tin ông trời” Chu Thử thô bạo cắt đứt lời người em, hắn rống lớn: “ Truyền mệnh lệnh của ta. Bắt đầu từ hôm nay, bất cứ thành trì nào dám chống cự, một khi công phá được thì tàn sát hàng loạt dân trong thành ba ngày cho ta!”

Tiếng trống ầm ầm đột nhiên nổi lên, tiếng trống vang vọng đến tận chân trời, quân Chu Thử đen ngòm như tấm màn đen che kín trời đất, lại giống như đám mây đen trong bão táp phủ xuống quét qua tòa huyện thành nhỏ bé này. Sự hung dữ của bọn họ quả thực đã khiến cho tòa thành này tan thành bột mịn.

Chu Thử lạnh lùng nhìn đại quân công thành, khóe miệng của hắn bất giác hiện lên một nụ cười tàn khốc mà vui vẻ, hắn lẩm bẩm: “ Thôi Viên, ngươi đã muốn dồn ta vào chỗ chết. Vậy chúng ta cùng chờ xem!”

Lũng Hữu. Vòng đàm phán thứ nhất với Đoạn Tú Thực đã kết thúc, theo như yêu cầu Đoạn Tú Thực đưa ra, sau này hàng năm triều đình đều cung cấp cho quận Linh Vũ ba mươi vạn thạch lương thực. Đồng thời, Vi gia hủy bỏ phong tỏa đối với quận Linh Vũ cũng như chánh thức thừa nhận Đoạn Tú Thực có quyền chiếm giữ đối với quận Linh Vũ.

Dựa theo điều kiện cốt yếu trên, Đoạn Tú Thực hứa hẹn vĩnh viễn không tiến quân về phía nam. Hắn cùng với Vi Ngạc ký tên đóng triện trên hiệp ước tin tưởng lẫn nhau. Đồng thời, Bùi Tuấn cùng với Thôi Hiền đại diện cho Hữu Tể Tướng Thôi Viên, Lý Phiên Vân đại diện cho Thái Hậu Thôi Tiểu Phù đều ký tên đóng triện ở trên hiệp ước.

Vòng tiếp theo chính là Vi Ngạc đàm phán cùng đô đốc quận Vũ Uy Trương Hoán. Thời gian đàm phán được ấn định vào buổi sáng ngày hôm sau.

Lúc giữa trưa, Trương Hoán có ba trăm thân binh hộ vệ đi tới quán rượu Tịch Gia nổi danh trong quận Khai Dương. Quán rượu Tịch Gia nằm cạnh khu chợ lớn nhất quận Khai Dương nên làm ăn hết sức thịnh vượng. Nhưng mà hôm nay quán rượu Tịch Gia tửu đã biết tin sớm nên trước hai canh giờ liền đóng cửa không tiếp tục kinh doanh để đặc biệt phục vụ khách quý tới.

Mấy trăm binh lính dùng cơm tại đại sảnh đường, Trương Hoán cùng Đỗ Mai thì có chưởng quỹ dẫn đường đi vào phòng trong. Chưởng quỹ họ Vương ước hơn bốn mươi tuổi. Khi vào phòng trong thì Vương chưởng quỹ lập tức đóng cửa lại, hắn khom người thi lễ thật thấp với Trương Hoán “ Thuộc hạ tham kiến đô đốc!”

“ Không cần đa lễ.” Trương Hoán khoát tay áo cười nói: “ Các ngươi mỗi lần đều dùng chim bồ câu đưa tin cho ta, nhưng làm sao mà ta lại không thấy có chim bồ câu ở quanh quán rượu?”

Lúc này, Đỗ Mai đứng bên cạnh cười nói: “ Đô đốc không biết rồi, nuôi chim bồ câu ở trong thành rất dễ dàng bị phát hiện. Cho nên thuộc hạ liền lệnh bọn họ đem chim bồ câu nuôi ở vùng quê, nơi đó không có người chú ý.”

Trương Hoán khen ngợi gật đầu Đỗ Mai suy nghĩ vấn đề cũng cẩn thận. Hắn cười cười liền trực tiếp đi vào chủ đề hôm nay mà hỏi Vương chưởng quỹ: “ Ta nghe nói Vi Ngạc triệu tập tám vạn đại quân, hiện đang đóng quân tại phụ cận quận Khai Dương. Các ngươi có khả năng thăm dò được những đội quân này là điều đến từ đâu không?”

Xét việc lần này Thôi Viên xuất binh khẩn cấp thì một khi Vi Ngạc cùng mình đạt được thoả thuận, ông ta sẽ lập tức xuất binh. Ông ta sẽ không lại thay đổi việc điều binh, rất có thể cứ từ trong tám vạn đại quân hiện tại tụ tập tại quận Khai Dương để phát binh. Cho nên chỉ cần biết rằng tình hình ông ta điều binh từ nơi nào ở Lũng Hữu thì cũng sẽ biết bố trí phòng ngự sau này của ông ta.

Chưởng quỹ lấy từ trong ngực ra một cuốn vở nhỏ, lật xem một lượt liền nói: “ Tin tức từ các nơi Lũng Hữu còn chưa đưa tất cả đến chỗ thuộc hạ. Hiện tại thuộc hạ chỉ biết là từ quận Kim Thành điều đến ba vạn quân.”

Quận Kim Thành có quân thường trú gồm bốn vạn người, điều đến ba vạn thì bây giờ chỉ còn lại một vạn người. Trương Hoán do dự một lúc liền nói với Đỗ Mai và Vương chưởng quỹ: “ Chuyện này rất quan trọng, các ngươi cần cho tất cả huynh đệ lúc nào cũng chú ý. Không chỉ có phải lưu ý tình hình điều binh hiện tại mà còn phải chú ý sự điều động quân đội sau này của hắn. Cần đem tin tức mới nhất cho ta.”

“ Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh.”

Lúc này, bên ngoài đại sảnh đường đám binh lính đã bắt đầu ăn uống thả cửa náo nhiệt vô cùng. Còn trên bàn trước mặt Trương Hoán vẫn trống không chẳng có gì cả. Hắn không khỏi mỉm cười bảo: “ Chuyện đã nói xong, có thể mang thức ăn lên cho ta!”

Vương chưởng quỹ chợt bừng tỉnh, hắn bối rối căng thẳng chạy đi ra ngoài. Chỉ chốc lát các loại rượu và thức ăn bắt đầu đưa lên tới tấp, Trương Hoán mời Đỗ Mai một tiếng “ Hàn sinh. Cùng ăn đi!”

Hắn cầm lấy đôi đũa nhưng cũng không thấy Đỗ Mai động tĩnh thì không khỏi kinh ngạc quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy hắn đứng ở cửa sổ đang chăm chú nhìn cái gì đó.

Trương Hoán để đũa xuống, từ từ đi tới “ Ngươi lại phát hiện ra gì vậy?”

“ Đô đốc, ngài nhìn kìa!” Đỗ Mai chỉ tay vào con đường trước cổng chính của chợ ở phía đối diện. Trương Hoán theo hướng ngón tay của hắn nhìn, chỉ thấy mười mấy nam nhân đang đuổi một nhóm ngựa lớn đi tới. Mà ở cách hơn một trăm bộ lại có mấy người khác cũng đang lùa đàn ngựa lớn đến.

“ Điều này có ý nghĩa như thế nào?” Trương Hoán biết Đỗ Mai suy nghĩ vấn đề không giống người thường, hắn tất nhiên phát hiện có điều gì đó khác thường.

“ Đô đốc có thấy không, những con ngựa này phần lớn màu lông hổn tạp, đều là ngựa tồi. Làm gì có lái buôn ngựa nào mà bán loại ngựa thế này? Thuộc hạ nghi rằng những đám ngựa này đều là ngựa để làm ruộng và việc nhà nông.”

“ Đi! Đi xem qua nào.” Trương Hoán đột nhiên có hứng thú mãnh liệt, hắn bất chấp chưa ăn cơm liền kéo Đỗ Mai đi ra ngoài.

Khu chợ chiếm đất gần trăm mẫu, kẻ đến người đi cực kỳ náo nhiệt. Tất cả các loại hàng hóa chính đều có ranh giới phân chia. Đám người của Trương Hoán ở một góc nhỏ phía cực đông của chợ mới tìm thấy nơi giao dịch ngựa. Đúng lúc nhìn thấy hai đàn ngựa vừa rồi bị lùa vào chuồng ngựa.

“ Đô đốc, chờ một chút.” Đỗ Mai ngăn cản Trương Hoán, hắn chỉ chỉ bộ quân phục trên người Trương Hoán cười nói: “ Để thuộc hạ đi hỏi! Tránh khỏi rút dây động rừng.”

Trương Hoán hiểu ý, hắn gật đầu cùng mười mấy binh lính né sang một bên. Chỉ thấy Đỗ Mai chắp tay đằng sau giống như một người khách mua bình thường, đông hỏi một câu, tây nhìn một cái. Chả mấy chốc hắn liền đi vòng quay trở về hơi đắc ý cười nói với Trương Hoán: “ Cũng không ngoài dự liệu của thuộc hạ. Từ sáng sớm hôm nay bắt đầu đã có người thu mua ngựa số lượng lớn, vốn những con ngựa tồi này nhiều nhất chỉ đáng mười quan tiền một con. Hiện tại lại bán được hai mươi lăm quan. Đô đốc thử nói xem, đây là ai đang thu mua số lớn ngựa?”

(¯`·.º†Boy†º.·´¯)

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt