Danh Môn

Chương 201: Sự tình quan trọng ( 2 )

Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 197 : Sự tình quan trọng ( 2 )

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Im lặng một lúc lâu, Trương Hoán đột nhiên hỏi: “ Đại tỷ thấy thế nào đối với việc Chu Thử tạo phản lần này ?”

Lý Phiên Vân dường như biết Trương Hoán muốn hỏi nàng chuyện này, nàng khe khẽ thở dài “ Khi loạn An Lộc Sơn thì ta còn nhỏ, lại ở trong hoàng cung, rất nhiều chuyện bi thảm ta cũng không biết được. Nhưng mẫu phi của ta lại không may mắn khi gặp loạn quân thì đã lưu lạc trong dân gian, từ đó không có tin tức. Mặc dù ta biết đây là một cơ hội của đệ. Nhưng ta cũng không hy vọng loạn An Lộc Sơn lại tái diễn lần nữa. Con người của Chu Thử ta đã tiếp xúc, hắn từng vô cùng trung thành đối với Thôi tướng quốc. Nhưng hiện tại hắn lại chĩa mũi nhọn nhắm ngay vào Thôi tướng quốc, đủ thấy đó là kẻ lòng lang dạ thú. Lại còn giết hại tàn nhẫn nhà giàu Thành Đô, ta liền có thể chắc chắn, nếu như người này phát triển được thì sẽ là bất hạnh cho cả Đại Đường.”

Giọng điệu Lý Phiên Vân mặc dù bình thản, nhưng trong đôi mắt nàng lại lóe ra ánh sáng rạng rỡ rất khó thấy trên mặt nàng. Đột nhiên nàng nghiêng đầu sang nhìn chăm chú vào Trương Hoán rồi dùng giọng điệu chân thật đáng tin mà bảo: “ Cho dù như thế nào thì đệ cũng phải trung với Đại Đường!”

“ Trung với Đại Đường.” Trương Hoán cười nhạt, hắn bất trung với Đại Đường từ lúc nào vậy?

Trong thư phòng Vi Ngạc ánh sáng rạng ngời , hai chậu than đang cháy vượng làm cho cả gian phòng ấm áp như mùa xuân. Từ góc tường lư hương lượn lờ tỏa ra khói xanh làm bên trong phòng tràn ngập một loại mùi thơm kỳ dị.

Trong phòng chỉ có hai người Vi Ngạc cùng Thôi Ngụ ngồi đối diện uống trà, hai người bọn họ đã trở thành thông gia. Trước năm mới Vi Thanh đã cưới con gái trưởng của Thôi Ngụ là Thôi Mẫn làm vợ.

Thôi Ngụ tuổi chưa tới năm mươi. Ông ta là em họ Thôi Viên, diện mạo cực kỳ phúc hậu, tính tình khoan dung, ở trong triều rất được ủng hộ. Bởi vì ông ta là Lại Bộ Thị Lang nắm giữ quyền cao nên trên thực tế cũng là nhân vật số hai của Thôi gia. Nhưng mà Thôi Khánh Công lại cực kỳ ghen ghét ông ta, vẫn luôn bất hòa với ông ta.

Thôi Ngụ thấy Vi Ngạc từ lúc bắt đầu yến hội vẫn luôn lo lắng, ông ta liền cười an ủi: “ Xin Vi huynh yên tâm, lúc ta gần đi thì đại ca từng nói, nếu như Trương Hoán đồng ý đến Lũng Hữu gặp gỡ thì chuyện này coi như thành công tám chín phần. Hơn nữa ta đã lại được trao quyền, chỉ cần Trương Hoán yêu cầu không quá phận thì chúng ta đồng ý hết.”

Vi Ngạc lại lắc đầu, khẽ hừ một tiếng mà bảo: “ Ta cũng vậy, vừa mới nhận được tin tức Hà Tây đã phát sinh biến động khác thường. Trương Hoán tự thân mình còn chưa lo xong, làm sao hắn còn có tâm tư đi giành Lũng Hữu. Ta không tấn công hắn là hắn phải cám ơn trời đất rồi. Thôi hiền đệ thật sự không cần nhượng bộ quá nhiều cho hắn nữa.”

Vi Ngạc nói thế làm cho Thôi Ngụ cả kinh, ông ta vội vàng đặt chén trà trong tay xuống mà hỏi: “ Hà Tây xảy ra chuyện gì? Làm sao mà ta cũng không được biết một chút gì cả.”

“ Đó là bởi vì Trương Hoán khéo che giấu chuyện.” Vi Ngạc có hơi khinh thường nói tiếp: “ Hắn rất tham, quá nóng ruột theo đuổi mục đích nên đã đem người Đảng Hạng vào Hà Tây. Kết quả là dẫn sói vào nhà. Thác Bạt gia tộc của Đảng Hạng đã nhìn trúng vùng đất màu mỡ Vũ Uy này, bọn họ muốn tạm thay Trương Hoán.”

Tin tức đột nhiên này khiến cho Thôi Ngụ vừa mừng vừa sợ. Sợ là người Đảng Hạng lại đến Hà Tây mà việc này một chút xíu ông ta cũng không biết được. Phỏng chừng Thôi Viên cũng không nhất thiết phải biết. Nhưng mà vui lại quả thật là như thế, Thôi Viên giao điểm mấu chốt cho ông ta đàm phán là phong Trương Hoán làm Vũ Uy quận vương, giờ cũng không nhất thiết phải lấy ra nữa. Mặc dù Trương Hoán thực tế là có thân phận tôn thất, nhưng triều đình tuyệt không thừa nhận. Còn trẻ như vậy mà làm được Quận vương, cái này thì Lại Bộ Thị Lang tuyệt không muốn.

“ Tin của Vi huynh có thật không, có căn cứ gì không?” Thôi Ngụ là người tương đối cẩn thận, ông ta lại muốn xác nhận một lần nữa.

“ Ta có thu xếp thám tử tại Vũ Uy nên tự nhiên biết tin tức. Hơn nữa, ta vẫn luôn chú ý hướng đi của người Đảng Hạng. Bọn họ phân chia thành hai chi, chi tây Đảng Hạng là gia tộc Thác Bạt vượt qua Hoàng Hà để đến Hà Tây. Sau đó lại được Trương Hoán dẫn vào Hà Tây, có lẽ hắn muốn bổ sung cho dân cư thưa thớt ở Hà Tây . Nhưng ta cùng với Thác Bạt gia tộc đánh nhau nhiều năm như vậy, ta đã biết Hà Tây sớm muộn sẽ bởi vì người Đảng Hạng mà phát sinh nội loạn. Cho nên khi tin tức truyền đến thì không cần nghĩ cũng biết đây là báo ứng của hắn.”

Nói tới đây, Vi Ngạc khó có thể kiềm chế niềm vui trong mắt. Thôi Ngụ lại lâm vào trầm tư. Vũ Uy cũng không phải là Vũ Uy của riêng Trương Hoán. Nếu như đánh mất vùng đất duy nhất này của Đại Đường ở Hà Tây, không chỉ có Trương Hoán mà e là Tướng Quốc cũng khó thông báo nổi cho người trong nước. Môi ông ta giật giật, nhưng thấy vẻ mặt sắc vui mừng của Vi Ngạc thì những lời này liền cũng không nói ra nữa.

Trầm mặc một lát, Thôi Ngụ trầm giọng hỏi: “ Nếu Vi huynh phán đoán việc Trương Hoán xuất binh Lũng Hữu có thể tính là không lớn, vậy thì vì sao vẫn còn luôn mặt mày cau có vậy?”

Những lời này cứ như một chậu nước lập tức liền diệt hết niềm vui vừa mới sinh ra của Vi Ngạc. Mặt Vi Ngạc sa sầm xuống mà nói cực kỳ bất mãn: “ Cái này phải hỏi Thôi Tướng quốc, tại sao Đại Nguyên soái chinh nam phải là Thôi Khánh Công. Chẳng lẽ thật sự là Đại Đường chúng ta không còn người, chả lẽ với chuyện đại sự liên quan an nguy xã tắc như vậy mà cũng phải suy nghĩ đến lợi ích của gia tộc?”

Vi Ngạc nói vậy thực sự sắc bén, Thôi Ngụ mặt lúc đỏ lúc trắng. Một lúc lâu, ông ta mới thở dài một tiếng mà bảo: “ Đây thực sự không phải là đại ca của ta muốn để cho hắn đi, mà là sự bất đắc dĩ. Đại ca cũng không có biện pháp khác.”

“ Vì sao?” Vi Ngạc thản nhiên hỏi han.

Thôi Ngụ đứng ngồi không yên, ông ta đứng lên chắp tay đi qua đi lại. Ông đang suy nghĩ liệu có nên nói cho Vi Ngạc hay không. Dù sao đây là một chuyện của Thôi gia không tiện nói rõ ra ngoài.

Bầu không khí trong thư phòng có hơi căng thẳng. Vốn Thôi Ngụ không muốn nói, nhưng ông ta lại không muốn để đại ca của mình phải chịu tiếng để người thân bêu xấu. Do dự một lúc lâu, ông ta mới chậm rãi nói: “ Thôi Khánh Công cũng là người có thể mang binh đánh trận, nhất là hắn cai quản Kim Ngô Vệ và quân Sơn Đông đã lâu, khiến cho hắn có uy vọng rất cao trong quân đội Thôi gia. Nếu như lập tức thay người khác, đại ca lo lắng trong khoảng thời gian ngắn tướng soái không cách nào phối hợp tốt, do đó quân lệnh khó có thể chấp hành. Hy vọng Vi huynh có thể hiểu được, dù sao thời gian xuất binh quá ngắn, rất nhiều chuyện chỉ có thể tùy cơ ứng biến.”

Thôi Ngụ nói xong rất hàm hồ, nhưng Vi Ngạc đã hơi hiểu. Nói cách khác nếu như không cho Thôi Khánh Công nắm giữ ấn soái thì hắn sẽ cản trở, do đó làm chuyện cho Nam chinh gặp khó khăn chồng chất. Cho nên, Thôi Viên mới bất đắc dĩ để hắn làm đại soái.

Nhưng nếu như nghĩ sâu một tầng, như vậy đằng sau việc Thôi Viên bất đắc dĩ đã nói lên ở bên trong Thôi gia thì ông ta đã thực sự không phải là một tay che trời. Quân quyền Thôi gia ở mức độ rất lớn bị Thôi Khánh Công nắm giữ, cho nên Thôi Viên bất đắc dĩ mới để hắn nắm giữ ấn soái, chắc là như vậy?

Vi Ngạc không khỏi lạnh lùng cười, nếu quả thật là như vậy thì đó cũng là do Thôi Viên tự chuốc lấy. Chỉ bởi vì Thôi Khánh Công là em ruột của Thôi Viên cho nên trong Thôi gia hắn luôn nắm giữ quân quyền gần mười lăm năm.

Nghĩ vậy, Vi Ngạc dùng giọng nói không cho thương lượng mà bảo: “ Ta mặc kệ Thôi Tướng quốc có khó xử thế nào, nhưng nếu như là Thôi Khánh Công làm chinh nam Nguyên soái thì quân của Vi gia cũng không thể giao cho hắn.”

Thôi Ngụ liền bước lên phía trước giải thích “ Điểm này xin Vi huynh yên tâm. Lần Nam chinh này Thôi Khánh Công đúng là chủ soái. Nhưng Vi, Bùi hai nhà có khả năng tự định ra một Đại tướng làm phó soái để chỉ huy quân đội của mình. Bùi Tướng quốc đã chỉ định phó soái là Đại Châu đô đốc Trương Quang Thịnh. Vi huynh cũng có thể chỉ định một viên Đại tướng làm Thống soái đạo quân phía tây. Ba quân chỉ là phối hợp tác chiến, cũng không phải do Thôi Khánh Công một mình độc tài.”

“ Được rồi, ta sẽ tự mình làm Thống soái cánh quân phía tây, ta muốn ganh đua cùng Thôi Khánh Công, xem ai diệt Chu Thử trước?” Vi Ngạc cười ngạo nghễ nói.

Trong khi ở Lũng Hữu mọi người gõ mõ khua chiêng hòa giải để cho Vi gia xuất binh thì tin tức triều đình tụ tập đại quân tới Hán Trung đã truyền đến Thành Đô. Lúc Chu Thử nhận được tin tức đó thì hắn đang rửa chân. Hai thị nữ diện mạo xinh đẹp một phải một trái cẩn thận hầu hạ cho hắn. Mặc dù Chu Thử một câu cũng không nói gì, nhưng hai người bọn họ đều cảm nhận được Chu Thử sắp sửa bùng nổ.

Hai thị nữ lại không hẹn mà cùng nhau bắt đầu run rẩy toàn thân. Chu Thử chậm rãi nhìn bọn họ, hắn híp mắt hỏi: “ Các ngươi làm sao vậy?”

Hai thị nữ đồng loạt quỳ xuống “ Cầu lão gia tha mạng!” Hàm răng bọn họ va vào nhau nên đã không nói được nữa.

“ Ta đã nói là không giết các ngươi.”

Chu Thử cười, hắn vuốt mặt hai nàng ôn nhu nói: “ Ta vẫn luôn thủ tín, làm sao các ngươi lại không tin ta?”

(¯`·.º†Boy†º.·´¯)

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt