Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 266: Hoàn toàn đã ngã bệnh

Ly Lạc là văn thần văn thừa sử đệ nhất của Nam Triều.

Hắn chưa thành gia, vẫn luôn sinh sống ở trong Ly phủ, sau lại lập thành hôn ước cùng công chúa Đông Vạn, liền tìm mua chỗ phủ trạch này. Hắn tự lập môn hộ, biển trên cửa phủ kia, tự nhiên sẽ đề lên tên văn thừa phủ.

Nơi này, chính là phủ trạch của hắn.

Bất quá, đại hôn cũng không có tổ chức, hắn cũng vốn không có rời đi khỏi Ly phủ, tòa nhà này vẫn vật để trang trí bỏ không.

Dựa theo ý định lúc trước của Ly Lạc, hắn vì ích lợi mà đồng ý cưới công chúa Đông Vạn, xem đối phương chỉ là một lợi thế rất tốt để giúp ích được hắn thăng tiến mà thôi. Tâm tư của hắn cũng không có đặt lên trên người của nàng. Người mà hắn để ý cũng chỉ có một, chính là Ly Hận Thiên. Cho nên mặc dù có thành thân đi nữa, thì văn thừa phủ này cũng chỉ là muốn xây ra để cho người ngoài nhìn thấy mà thôi. Công chúa Đông Vạn sẽ ở nơi này, còn hắn vẫn sẽ sống ở trong Ly phủ.

Giữ chặt lấy nam nhân này.

Nhưng mà, nam nhân này thật là quật cường. Cả một kế hoạch hoàn mĩ của Ly Lạc, lại ở trước mặt của Ly Hận Thiên, cũng vì y mà bị chia năm xẻ bảy, cuối cùng vô tật mà chết.

Bất quá, qua chuyện này cũng khiến cho Ly Lạc tự nhận định rõ tâm tư của chính hắn, thứ hắn cần và muốn nhất, rốt cuộc là cái gì.

So với quyền lợi và địa vị, người này, mới càng thêm quan trọng hơn tất cả.

Con đường đi này, tuy lúc trước vốn là thuận buồm xuôi gió. Nhưng sau đó, do hắn không hiểu được cách quý trọng người này, cho nên mới phải gập ghềnh khó khăn như vậy. Tuy rằng có ngoan độc khốn khổ một chút, nhưng Ly Lạc đối với phân tình cảm này, thực chấp nhất, cũng thực quý trọng.

Hắn sẽ không buông tay.

Có một loại người, cả đời đều vô tình lạnh lùng sẽ không yêu được ai cả. Nhưng một khi đã yêu, chính là đời đời kiếp kiếp, sinh sinh tử tử. Dây dưa không rõ, tay cũng nắm chặt lấy, sẽ không buông ra.

Ly Lạc, chính là như thế.

……

Nhìn thấy tấm biển kia, Ly Hận Thiên liền biết thân phận chủ nhân của phủ trạch.

Chuyện Ly Lạc muốn kết hôn với công chúa Đông Vạn, Ly Hận Thiên biết, cũng không ngăn cản được.

Chuyện Ly Lạc bị hối hôn, Ly Hận Thiên càng biết đến rành mạch. Y cũng không khuyên can. Y tự biết bản thân mình không hề có nổi cái dũng khí này, cũng không có phong độ lại rộng lượng đến lớn như vậy.

Nay, công chúa Đông Vạn đã được gả cho đương kim Thánh Thượng, thành toàn một hôn sự mĩ mãn, cũng khiến cho Ly Lạc giảm bớt phiền toái, trở về trạng thái thoải mái.

Nhưng mà Ly Hận Thiên đã không còn cần, bởi việc này đã không liên quan gì đến y nữa.

Chuyện của Ly Lạc, Ly Hận Thiên cũng không hỏi tới, nhưng lại biết rất rõ. Vì sao hắn lại mua tòa phủ trạch này, trong lòng của y cũng hiểu rõ.

Sự kiện kia, vẫn luôn là một cái gai nhọn ở trong lòng của Ly Hận Thiên, cho nên y chưa từng muốn đến nơi này, nhất thời nhớ đến công dụng cùng lí do ban đầu của tòa nhà này, liền cảm thấy cả người không được tự nhiên…

Y luôn luôn đang nghĩ về chuyện phủ trạch này, bất tri bất giác đã bước đi qua sân nhà. Tuy cửa ra vào của phủ trạch này không lớn như của Ly phủ. Nhưng ở trong thành Đế Đô này, chỉ sợ là không đứng nhất cũng là đứng nhì đi. Bất quá, tòa nhà này vẫn đang bị bỏ không, bởi vừa nhìn qua trên sân nhà, liền biết, chính là do không mướn bất kì kẻ hạ nhân nào, cho nên mới không có ai quét dọn.

Tuy rằng rộng lớn, nhưng bao quát ở trong tầm mắt đều là từng mảng cỏ dại cây cối sinh trưởng cao lớn, hình thành nên bộ dạng đã lâu năm lâu thiếu tu sửa quét tước…

Có chút suy sụp.

Không ai xử lý, chỗ ban đầu để làm hoa viên, ngoại trừ một đám hoa cỏ dại không biết tên ra, cũng đã nhìn không ra bộ dáng gì nữa. Xưa nay, Ly Lạc luôn thích hoa viên thanh tịnh, nhưng nơi này thật sự là sẽ khiến cho hắn không nhấc dậy nổi sự hứng thú đi. Khi Ly Hận Thiên và Khâm Mặc đến, hắn đang khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn chim yến bố mẹ đang đi tới đi lui đút cho đám chim non ăn, chiếc tổ đang ở dưới mái hiên phía đối diện dưới mái hiên…

Nghe thấy tiếng bước chân, vẻ mặt đạm mạc của Ly Lạc xoay lại đây. Hắn trước hết nhìn thấy là Khâm Mặc, Khâm Mặc ăn mặc không khoa trương, nhưng lại hết sức hoa quý, so với với bộ dạng này của hắn vừa tiến vào, thì người phía sau, liền mộc mạc hơn rất nhiều…

Chỉ có một thân áo xám, nhưng lại hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Ly Lạc khiến hắn nhìn không chớp mắt…

Tầm mắt từ phía dưới tăng bào, chuyển tới trên mặt của nam nhân, sau khi đã thấy rõ được đây là nam nhân này, Ly Lạc cũng vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần…

Nhìn xong rồi, vừa định thần lại, liền lập tức quay mặt trở về, không phải là thờ ơ, bàn tay khi đột ngột nhanh nhẹn chặn lại giữa mũi…

Ánh mắt lộ ra ở bên ngoài, càng mau chóng giương lên lướt nhanh qua…

Hô hấp cùng nhịp tim đập đến hỗn loạn phiền nhiễu, lại nhanh hơn rất nhiều.

Đồng dạng, đều là tăng nhân, những tăng nhân khác ở trong mắt của hắn, ngoại trừ hiện lên vẻ tôn kính thì đó là sự thần thánh. Nhưng, hắn còn có thể thấy được bên trong dáng vẻ cấm dục này của Ly Hận Thiên này, chỉ là hiện lên cảm giác tràn ngập dụ hoặc, thậm chí là yêu dị…

Giống như là một yêu tinh chuyên câu dẫn hồn phách của người khác, bị biến ảo thành tăng lữ, từng cái cử chỉ đến dáng vẻ từ đầu đến chân, cho dù chỉ là nhìn lướt qua thôi, cũng đều có thể khiến cho người ta tâm ngứa ngáy đến khó nhịn…

Đây là vẻ đẹp của sự cấm dục, khiêu chiến đến tận cùng giới hạn chịu đựng ở trong lòng của người khác….

Ngắm nhìn lâu hơn một chút, liền không thể khống chế nổi mà,  xé rách tăng bào, khiến cho người nhìn như thánh khiết này, phải lộ ra vẻ mặt dâm đãng, ở dưới người của hắn, đong đưa vòng eo, thở dốc liên tục…

Không chỉ có nhiêu đó, mà còn muốn…

Ly Lạc cũng không phải là người nhiệt tình ham muốn quá độ, nhưng chỉ mới vừa liếc mắt một cái, lại khiến hắn phải miên man bất định, ngay cả ở dưới bụng cũng đã hoàn toàn vừa nóng lên lại ngứa ngáy, tiểu Ly Lạc ở giữa hai chân, càng có ý định bồng bột…

Nhìn thấy bộ dáng này của Ly Lạc, Khâm Mặc đã biết Ly Lạc đang suy nghĩ đến cái gì rồi. Nhớ tới ngày đó, tầm mắt đầu tiên của hắn khi nhìn thấy dáng vẻ Ly Hận Thiên cấm dục này, cũng thiếu chút nữa không thể cầm giữ nổi, mà suýt nữa nổi lên thú tính, trực tiếp ở ngay tại chỗ mà tử hình nam nhân này…

Hắn theo đuôi cả một đường, mới áp chế nổi một phần tao dương này. Lúc này mới dám xuất hiện ở trước mặt của Ly Hận Thiên, mà giả ra một bộ dạng đứng đắn này nọ.

Bằng không, nam nhân này khẳng định là sẽ bị hắn dọa chạy.

Nhưng khoảnh khắc cuối cùng, hắn cũng không dám quá mức thân cận. Hắn lại cảm thấy nam nhân này, không có lúc nào mà chưa từng ngừng câu dẫn hắn, khiến hắn kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ…

Bất quá, may mà Khâm Mặc giỏi về ngụy trang. Tuy là ở trong lòng đã sóng ngầm cuồn cuộn gào thét liên tục, thì thân thể cũng lại không có biểu hiện ra bất cứ cái gì khác thường, ngoại trừ khi y đã ngủ, mượn cớ ôm ấp chiếm chút tiện nghi ở bên ngoài ra, thì cái khác, đến tơ tưởng cũng không dám nghĩ tới nữa là.

Hắn không thể kiếm củi ba năm mà thiêu trong một giờ được.

Khâm Mặc đi tìm Ly Hận Thiên. Được cùng ở chung, ngủ chung, đúng là có phần ngon ngọt hơn bình thường, nhưng đồng thời, có bấy nhiêu nỗi dày vò khổ sở nặng nề, chỉ có chính hắn mới tự biết rõ ràng được.

Lúc này, Ly Lạc cũng đã hồi phục lại trạng thái bình ổn, lại nhìn đến Khâm Mặc, nhất thời đồng tình cộng thêm vạn phần lý giải. Đây đều là, do bọn hắn đều đang phập phồng mà ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng mà thật đồng cảm cho nhau a…

– Bận việc sáng giờ, vừa xong xuôi hết thì cũng ngay lúc đến đúng giờ ngọ, lại chưa kịp ăn gì. Nên người này đang bị choáng váng, ta đưa đến nơi này của ngươi, nghỉ một lát nhi.

Khâm Mặc chỉ chỉ người đang đứng phía sau đang sợ đầu sợ đuôi mà không dám lộ diện. So với hắn và Mộc Nhai, thì Ly Hận Thiên tựa hồ như e ngại với việc nhìn thấy Ly Lạc hơn nhiều. Đối diện với hai người bọn hắn chỉ là mất tự nhiên, còn y đối mặt Ly Lạc, còn có chút cảm xúc ẩn ý hoang mang hỗn loạn.

Y vẫn thực để ý Ly Lạc.

– Ân, đi theo ta.

Ly Lạc cũng không có quá nhiều biểu hiện, hướng đến lời ít ý nhiều. Hắn chỉ liếc mắt một cái nhìn đến nam nhân này, sau cặp mắt đạm mạc kia, lại không dừng lại trên thân của Ly Hận Thiên một lát nào nữa cả.

Thực xa lạ.

Y không biết, đó là do Ly Lạc không dám nhìn nữa…

Khí chất xung quanh của Ly Lạc khiến cho người ta cảm giác được sự cự nhân ngàn dặm, nhưng hắn lại không hề đối xử với y như thế.

Ở trước mặt y, trong sự lạnh lùng của Ly Lạc, vĩnh viễn luôn sẽ lẫn lộn sự nhu tình vào đó, cái loại ôn nhu này, chỉ có Ly Hận Thiên mới có thể cảm nhận được, mới có thể hiểu rõ…

Nhưng mà hiện tại, Ly Lạc lại đối xử với y bình đẳng.

Sự đối đãi này, cũng khác gì với những kẻ khác vậy.

Y không tìm thấy, sự đặc biệt của hắn chỉ dành riêng cho y nữa rồi.

Ly Lạc làm việc quyết đoán, lại là người cầm lên được thì cũng sẽ buông được. Nay, hắn không hề vương vấn chuyện cũ bị trói buộc nữa, sống tiêu sái, cũng đã được giải thoát rồi…

Lúc trước cũng không có gì, xuất gia liền xuất gia, tuyệt tình liền tuyệt tình, nhìn thấy hắn đứng ở trước cửa Phật môn níu giữ  cùng không muốn buông tay. Nhưng y lại làm ra được cả việc ân đoạn nghĩa tuyệt, y cảm thấy không còn có gì để phải lưu luyến nữa.

Sau ba tháng, Ly Hận Thiên đã hoàn toàn bình tĩnh, mỗi ngày trôi qua cũng bình thản như nước, không có bất cứ sự thay đổi quá nhanh, một người luôn ở một mình, cũng không suy nghĩ quá nhiều…

Dù sao, y vẫn có thể tự giữ vững được suy nghĩ của bản thân mình.

Nhưng mà hiện tại, cảm nhận được nỗi vắng vẻ, như là bị mất đi cái gì vậy…

Sau khi gặp lại, y đã bị dao động rối loạn.

Chỉ là bắt đầu từ tâm mình.

Ly Lạc đưa hai người họ đến phòng chủ để ngủ. Nơi này, ban đầu là tân phòng của hắn cùng công chúa Đông Vạn. Phủ trạch này đã mua vào trong tay đã liền bắt đầu được trang trí, nhưng nhóm nhân công đang trên đường làm việc đều đã bị Ly Lạc phân phát đi hết. Nhìn quanh toàn bộ phủ đệ, tùy ý đều có thể thấy được công cụ lúc trước vẫn còn để lại. Còn có, dáng vẻ vừa mới bố trí được một nửa, cũng chỉ có tân phòng này, lại được trang trí thỏa đáng nhất mà thôi. Dù không ai ở lại, cũng không có vẻ cũ kĩ…

Màu sắc đỏ tươi này, tượng trưng cho bầu không khí vui mừng, an tường, hòa hợp…

Chiếc giường ban đầu để cho Ly Lạc cùng vị công chúa Đông Vạn động phòng hoa chúc ở trên đó. Nay, cũng là lần đầu nghênh đón vị khách đầu tiên của nó. Ly Hận Thiên nằm ở trên màu sắc trải đầy một màu đỏ này, thật là có chút không quá quen thuộc. Nhưng, bất đắc dĩ, đầu lại bị choáng đến nặng nề, đặc biệt vừa rồi lại suy nghĩ quá nhiều, nên nhất thời vừa nằm xuống, liền dậy không nổi nữa…

Như là đang ngồi trên thuyền, cả người đều dập dềnh bấp bênh không dừng.

– Nhìn bộ dạng này của ngươi, ta phải nên đi hốt thuốc cho ngươi là vừa rồi đi.

Sắc mặt của Ly Hận Thiên càng ngày càng khó coi. Khâm Mặc thấy thế chỉ là lắc đầu. Ban đầu, hắn chỉ nghĩ rằng do Ly Hận Thiên đi quá vội vã lại ở dưới trời nắng nên mệt mỏi đôi chút, nhưng xem tình huống này, thì đã phải nghiêm trọng hơn nhiều rồi.

Hắn bắt đầu chẩn đoán viết ra một đơn thuốc tư âm hàng hỏa. Bộ dáng này của Ly Hận Thiên, là hư hỏa quá vượng, lại quá mức lo âu, cho nên mới bị ngã gục…

Không phải bị bệnh gì quá nặng.

Nghỉ một lát nữa thì liền tốt rồi.

Y bị như vậy, chỉ sợ là do trong lòng chồng chất quá nhiều tâm sự…

– Thật là, có cái gì không thể nói nên lời được chứ, càng không nên để nghẹn trong lòng, đều đã tự tích tụ nhiều đến vậy, nghẹn đến ra bệnh luôn rồi đi.

Sờ sờ cái trán đã thoáng nóng lên của nam nhân, vẻ mặt của Khâm Mặc hiện lên vẻ đau lòng. Chỉ là hiện tại, ý thức của nam nhân không phải đang trong lúc thực thanh tỉnh, dù hắn có nói cái gì, Ly Hận Thiên cũng đều nghe không rõ được.

Khâm Mặc vô lực cười cười. Cũng chỉ có ở trong lúc này, mới liền dám nói ra mấy lời thật lòng, bày tỏ cảm xúc chân chính của biểu hiện ra ngoài. Nếu là lúc Ly Hận Thiên đang thanh tỉnh, chỉ cần hắn nói mấy lời như vậy, hắn nhìn y đến chăm chú như vậy, thì nam nhân này lại sẽ lùi về một góc, sau đó liền bỏ chạy trối chết.

– Ngươi không thể thẳng thắn thành khẩn một lần sao. Chỉ cần đơn giản là vừa nghĩ ra bản thân muốn cái gì, thì liền nói đi ra miệng mà thôi. Cần gì phải tự gây khó xử bản thân mình như vậy. Rõ ràng còn muốn giữ lấy, lại thà rằng cố suc vất vả chịu đựng, cũng không chịu thừa nhận. Ngươi khó chịu, người khác nhìn vào cũng không thoải mái.

Nói xong, Khâm Mặc lại đứng dậy, nhưng trước khi đứng lên hẳn, vẫn là nhịn không được, hôn lên trán của nam nhân một cái. Hắn sờ sờ đỉnh đầu trơn nhẵn của nam nhân, thương tiếc mà dùng mặt mình dựa sát vào, dụi dụi y,

– Bọn ta sẽ không lại bức ngươi nữa. Như vậy, thì ngươi sẽ cao hứng, liền cứ để vậy mà trải qua hết đời này đi. Ngươi cũng, đừng tự bức bản thân mình nữa…

Khi Khâm Mặc nói những lời này, Ly Lạc liền đang ở phía sau hắn, động tác của hắn, Ly Lạc cũng xem đến nhất thanh nhị sở.

Sau đó Khâm Mặc đứng lên, hiện lên nét mỏi mệt, vân vê vò loạn tóc mình,

– Ngươi chiếu cố y trong chốc lát. Nếu phát sốt, liền cho y uống vào chút nước lạnh để hạ nhiệt độ. Ta đi bốc chút thuốc cho y, thuận tiện mang chút đồ ăn trở về.

Nơi này của Ly Lạc chính là một tòa nhà bị bỏ trống, có phòng bếp, nhưng lại không có đầu bếp, càng không có một dụng cụ nấu nướng nào, cho nên bữa cơm này, vẫn phảiđi ra bên ngoài mua về.

Ly Lạc gật gật đầu, cũng chưa nói tiếp cái gì. Ngay trước khi Khâm Mặc đi ngang sát bên người Ly Lạc, đột ngột dừng lại, tiếp theo tỏ vẻ ý vị thâm trường mà vỗ vỗ lên vai của Ly Lạc, liền trực tiếp bước đi…

Loại hành động thân mật này, giữa huynh đệ của bọn hắn, là chưa từng có …

Thậm chí, bọn hắn còn chưa từng tiếp xúc qua thân thể của đối phương.

Ly Lạc vẫn giữ thái độ cái gì cũng chưa nói. Cùng với Khâm Mặc, từ một khắc bốn mắt giao nhau kia, đều đã sáng tỏ trong lòng lẫn nhau, sau khi nhìn theo bóng dáng của Khâm Mặc đã rời đi, tầm mắt đạm mạc, liền chuyển hướng về  phía người nằm ở trên giường….

Chờ đến khi Khâm Mặc lại trở về, cũng là đi cùng Mộc Nhai đến đây.