Thấy Khâm Mặc đang dùng trà ăn điểm tâm, tầm mắt đánh giá của Mộc Nhai, mới luyến tiếc thu hồi lại.

– Làm sao vậy, chưa ăn cơm sao?

Hắn là đang hỏi Khâm Mặc.

Người sau lắc đầu, cầm lấy điểm tâm để vào miệng, nhìn Mộc Nhai khoa tay múa chân hai cái, ý bảo cái này chính là ‘cơm’ của hắn.

Mộc Nhai thấy thế, không nói hai lời liền đi đến cửa, hắn gọi tiểu tư.

Mộc Nhai  đang ngoài cửa, cho nên giọng nói không phải nghe quá rõ ràng, vang vọng ở trong phòng nghe có chút nặng nề, nhưng mà Mộc Nhai đang nói cái gì, Ly Hận Thiên vẫn biết rõ.

Hắn kêu tiểu tư đi đến tửu lâu lớn nhất ở Đế Đô này, chuẩn bị một bàn tiệc chay, trước khi tiểu tư đi còn không quên dặn, kêu tửu lâu chuẩn bị cả một bộ các đồ vật dụng mới để làm bếp, chưa từng dính qua thức ăn mặn.

Ly Hận Thiên nghe thấy rất rõ. Đây là Mộc Nhai thật sự đã xem y trở thành người xuất gia mà tỏ ra sự tôn kính, đến loại chi tiết này, cũng đều được chú ý tới …

Y nên cao hứng mới đúng, cũng nên nhẹ nhàng mà thở ra, đến Mộc Nhai quấn quýt đến khó bỏ nhất, cũng đều đã có thể làm được đến như vậy…

Nhưng mà…

Hiện tại, nói không nên lời, đây là cái cảm giác gì nữa, tay đang vân vê vạt áo khựng lại một chút, lập tức nệm ghế nằm ở dưới mông liền trầm xuống, phía sau liền có thêm hơn một phần ấm nóng vốn không có ở bên đầu.

Mộc Nhai đang ngồi xuống ở phía sau y.

Trong phòng này chỉ có này hai cái ghế dài để nằm, Mộc Nhai không ngồi ở đây cũng không có chỗ nào để ngồi. Đây là ghế nằm gấp khúc, nên chỗ ngồi được cũng không phải là rất lớn. Nhưng mà Mộc Nhai vẫn ngồi cách Ly Hận Thiên một khoảng nhỏ, không có đụng tới y….

Thời gian ba tháng, không phải rất dài, nhưng đối với Mộc Nhai mà nói, cũng đủ để cho sự tưởng niệm nhớ nhung tràn ra. Nhưng hiện tại, hắn cũng giống với Khâm Mặc, chưa từng làm ra một hành vi kích động nào, thậm chí là một câu tưởng niệm cũng không từng nhắc qua. Ngoại trừ hành vi vừa nãy ra, thì hai người bọn hắn vẫn giống như cũ, tuyệt đối không hề xa lạ với y, mà tự nhiên hòa hợp ở chung.

Khâm Mặc hỏi han về chuyện đại hôn của Hoàng Thượng, nghe giọng điệu của Mộc Nhai, tất cả mọi việc đều diễn ra thực thuận lợi. Nhiều ngày nay, luôn thường xuyên có thể nhìn thấy các quan viên Đông Vạn đi sứ đặc biệt mang theo phát quan hoa mỹ đi tới đi lui ở trong thành Đế Đô, có thể nhìn ra được biểu hiện của Đông Vạn đối với việc hôn sự này, thực vừa lòng, cũng thực nhiệt tình.

Hai người bàn luận từ chuyện quan trường cho tới việc làm ăn của Khâm Mặc, ngay cả nơi nào mở ra hàng quán có cái trò giải trí tiêu khiển gì cũng đều hoàn toàn đồng loạt nói hết ra. Hai người bọn hắn luôn miệng câu được câu không mà nói xong, đề tài cũng không quá nhiều. Nhưng lại cũng không có lúc nào rảnh rỗi. Trong lúc này, Ly Hận Thiên ngồi yên xuống một chỗ nhỏ ở trên chiếc ghế nằm này, lẳng lặng, vừa nghe vừa chờ thời gian trôi qua.

Ly Hận Thiên cảm thấy, y không nên tới nơi này. Sự tồn tại của y, có chút dư thừa, vài lần y muốn mở miệng muốn rời đi, lại đều không thể nói ra.

Y nhất thời hé miệng, hai người trước mặt lại luôn tiếp tục mà bàn luận nhiệt tình hơn trước, chờ bọn hắn nói xong đề tài này, chờ lời của Ly Hận Thiên định nói ra, lại nuốt xuống.

Liền giống như chờ đợi cùng dày vò, nhưng khoảng thời gian này lại đi phá lệ trôi quá rất mau. Vài lần, Ly Hận Thiên muốn nói lại thôi sau. Người của tửu lâu cũng đã bưng đồ ăn đưa tới.

Một chiếc bàn tròn nhỏ đã được đổi thành bàn tròn lớn, tiểu tư thay bọn họ bới cơm dọn sẵn, tiếp theo lại đi ra bên ngoài chờ hầu hạ Ly Hận Thiên nhìn một bàn đầy thức ăn chay. Trong lúc nhất thời, y lại không biết phải nói ra sao nữa, đành nâng đôi đũa gắp xuống…

Thức ăn này còn phong phú lại ngon hơn so với trong hoạt động cầu phúc rất nhiều. Nói, đây là một bàn ‘tiệc’, cũng không quá phô trương.

Trái lại, Khâm Mặc cũng không khách khí, tay bưng chén cơm bắt đầu ăn. Tuy rằng đều hoàn toàn là đồ ăn chay, nhưng hắn lại ăn đến rất ngon. Mấy tên nhi tử của Ly Hận Thiên, liền chỉ có điểm này là tốt nhất, ăn uống không kén chọn, cái gì cũng đều ăn được.

Mộc Nhai nếm qua chút ít thứ này nọ, liền chỉ ngồi yên ở một bên nâng chân lên, bắt chéo lại, nhìn hai người họ, miệng lại rầm rì ‘hừ’ lên tiểu khúc vừa rồi khi bọn họ vào cửa, con hát kia cũng đã xướng xong. Lần đầu tiên Ly Hận Thiên nghe thấy tiếng hát của Mộc Nhai. Tuy rằng chỉ là ngâm nga, nhưng là lại đúng nhịp điệu, giọng điệu hoàn toàn mang theo một phen hương vị khác.

Khâm Mặc rất nhanh liền đã ăn xong hai chén cơm. Nhưng cùng một chén cơm ở trong tay của Ly Hận Thiên, đến nửa chén cơm cũng vẫn còn chưa có ăn xong nữa. Khâm Mặc giương mắt nhìn y một cái, cũng chưa nói cái gì, lấy khăn lụa tao nhã chùi đi khóe miệng. Khi hắn đang tiếp tục nâng lên chén cơm tiếp theo, thì có một kẻ mặc đồ như chưởng quầy chạy tới, lão ở bên tai của Khâm Mặc nói nhỏ cái gì đó, người sau lại hơi hơi gật đầu, để cho người nọ lui xuống.

– Ta có chút chuyện muốn đi xử lí. Ngươi ở chỗ này chờ ta. Trễ một chút, hai ta cùng nhau trở về.

Khâm Mặc vừa nói xong, cũng không quay đầu liền đã rời đi khỏi rồi. Ly Hận Thiên bưng chén cơm, vốn định nói y sẽ một mình đi về trước, nhưng vừa nhấc đầu lên, lại chỉ nhìn thấy ván cửa vừa đóng lại vẫn còn đang hơi hơi rung rinh do lực tác động.

Chỉ còn, y và Mộc Nhai.

Có chút không quá được tự nhiên.

Ly Hận Thiên cúi đầu xuống thấp nhất, bắt đầu chuyên tâm gắp cơm có ở trong chén bỏ vào miệng, một bàn tròn đầy đồ ăn, y chỉ ăn một dĩa đồ ăn ở trước mắt mình. Y ăn rất nhiều cơm, đồ ăn lại ăn rất ít, cũng rất nhanh cơm trong chén liền sạch sẽ.

Cơm vào bụng, lại không biết có phải nên nói là no hay không. Cả một ngày này, Ly Hận Thiên cũng không có ở trong một trạng thái ổn định. Y cẩn thận đặt chén không lên trên bàn, tầm mắt trực tiếp muốn tìm khăn để chùi miệng, ở trước mắt lại nhiều ra hai cánh tay…

Chống lên trên hai bên mép bàn, bao bọc lấy cả thân thể y vào chính giữa.

Tay này là của Mộc Nhai.

Mộc Nhai cúi thấp thân người xuống, đầu của Ly Hận Thiên, vừa vặn dán ở trên ngực của Mộc Nhai…

– Sao vậy, vì sao lại ăn ít đến vậy không ăn nhiều thêm một chút nữa đi?

Thấy phần lớn đồ ăn cũng chưa có người động đũa quaá, Mộc Nhai tựa hồ như có chút bất mãn. Hắn cảm thấy nam nhân ăn quá ít. Hơn nữa, một bàn thức ăn này đều là đồ chay, không có thức ăn mặn, cái loại thức ăn toàn thực vật này, khẳng định ở trong chốc lát sẽ lại mau đói.

– Không phải là rất đói bụng.

Ngay ở trước mắt là lồng ngực quen thuộc, bây giờ lại cách gần đến vậy. Trái lại, Ly Hận Thiên có chút không được tự nhiên. Y xê dịch lui lại về phía sau ghế dựa, thân thể giữa hai khuỷu tay của Mộc Nhai muốn đứng lên. Y nghĩ rằng, y đứng dậy thì Mộc Nhai sẽ né ra, cũng không nghĩ ra, khi y hoàn toàn đã đứng thẳng lên, Mộc Nhai cũng không buông tay ra.

Thân thể của Mộc Nhai liền nghiêng hẳn về phía trước, không gian ở giữa hai cánh tay vốn không lớn. Nay, Ly Hận Thiên vừa mới đứng thẳng lên, khoảng cách giữa hai người cơ hồ như là không có…

Mộc Nhai không có bao nhiêu biểu tình dư thừa, chỉ là nhìn chăm chú cũng giống như là khi nãy, như là cần phải từ trên người của y tìm ra cái manh mối gì vậy.

Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm vào, Ly Hận Thiên có chút chân tay luống cuống. Y vừa định nghiêng đầu sang một bên, Mộc Nhai đột ngột tiến sát lại đây…

Trong nháy mắt, hơi thở của Mộc Nhai phả lại đây, Ly Hận Thiên còn chưa kịp làm ra phản ứng, người sau liền nhắm hai mắt lại, vươn ra đầu lưỡi, ở trên cánh môi của y, liếm qua vài cái…

Lưu lại một mạt ẩm ướt, cùng ấm áp.

Hành động của Mộc Nhai cũng khiến cho nam nhân run lên, nếu bây giờ ở trong tay đang cầm cái gì mà nói, đã sớm bị rơi xuống đất rồi đi. Mộc Nhai liếm lên trên phần nước sốt còn sót lại ở trên cánh môi của y, sau đó liền bứt ra rời đi. Nhưng hắn cũng không cách quá xa, đôi mắt cũng không để yên mà đã hoàn toàn mở ra rồi…

Đôi con ngươi đen láy chỉ lộ ra một nửa giữa hai hàng lông mi dày đậm, hắn dùng hai tay ôm lấy cái đầu trơn nhẵn của nam nhân, chiếc trán của hắn dựa vào trên đỉnh đầu của y…

Tiếp theo, Ly Hận Thiên nghe thấy Mộc Nhai thở dài nói ra một câu…

– Đừng làm cho ta quá lo lắng.

Khiến cho bầu không khí hít thở không thông.

……

Bên ngoài quán trà, hai người vừa bước ra khỏi trà lâu, liền đúng lúc gặp được Khâm Mặc trở về.

– Chúng ta đi thôi.

Khâm Mặc vừa định cùng nam nhân rời đi, cũng không nghĩ tới, Mộc Nhai lập tức ôm lấy bả vai của Ly Hận Thiên, kéo thân thể y đang định nhấc chân bước đi, lại bị cứng rắn đình lại ở tại chỗ.

– Sách, cái việc này, cứ đi như vậy, thật con mẹ nó không thoải mái,

Lời này là hướng về phía Khâm Mặc mà nói ra. Mộc Nhai cũng không quản, người mà hắn đang ôm, hiện tại là đang có thân phận ra sao, liền giơ cằm hướng về phía Khâm Mặc,

– Dựa vào cái gì, chỉ có ngươi là được ôm ôn hương noãn ngọc. Còn bọn ta lại phải ở nơi này, cô đơn lẻ loi chiếc bóng, còn cô chẩm nan miên.

Đối với sự bất mãn của Mộc Nhai, Khâm Mặc cũng không thèm lưu tâm. Hắn lạnh lùng ‘hừ’ lên một tiếng, chủ động tiến lên, hất tay của Mộc Nhai từ trên bả vai của Ly Hận Thiên rớt xuống dưới, tiếp theo kéo thân thể của y về phía sau lưng của hắn,

– Là do chính ngươi chọn.

Vừa dứt lời, lại lần nữa đổi lấy Mộc Nhai một tiếng mắng. Bất quá, trái lại, lần này Mộc Nhai cũng không có làm ra cái gì khác nữa, chỉ là luôn nhìn chằm chằm vào nam nhân ở phía sau lưng của Khâm Mặc không ngừng.

Khâm Mặc biết Mộc Nhai đang suy nghĩ cái gì. Hắn không chuẩn bị tiếp tục dây dưa với Mộc Nhai, lôi kéo nam nhân bước đi ra khỏi thành. Đôi mắt của Mộc Nhai tựa hồ như luôn muốn dõi theo trên thân nam nhân không rời. Bất quá ở khoảnh khắc cuối cùng vẫn là phải thu hồi phẫn nộ, nhưng Mộc Nhai vẫn chưa từ bỏ ý định…

Nhìn thấy Ly Hận Thiên chuyển thân cũng không quay đầu nhìn nhìn lại, dùng cái ót đối diện với bộ dáng của hắn. Đầu óc của Mộc Nhai liền nóng lên, lại lập tức đuổi theo tới…

Hắn chạy tới vài bước liền lẻn đến phía sau lưng của hai người họ. Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy ở sau lưng sinh ra gió. Y vừa muốn quay đầu lại, thì cái đầu của y đã bị người nâng lên, trong nháy mắt tiếp theo, theo cường độ quay đầu, y trực tiếp bị kéo lại chuyển thân…

Đối diện với Mộc Nhai.

Tiếp theo, Mộc Nhai hung hăng hôn lên trên trán của y một cái, âm thanh thanh thúy, vang vọng ở tại đầu đường…

– Sớm hay muộn gì thì ta cũng sẽ đòi lại hết tất cả việc này a!

Mộc Nhai vừa nói xong, liền buông nam nhân ra, lần này không hề nề hà níu kéo nữa, tiêu sái chuyển thân, để lại một Ly Hận Thiên vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần…

Y đã không còn có tâm tư để suy nghĩ gì nữa rồi. Cũng không để ý đến việc, bị người qua đường thấy thế nào khi mà nhìn thấy hòa thượng bị kẻ khác hôn môi. Mà y chỉ ngây ngốc nhìn theo bóng dáng rời đi của Mộc Nhai, trong lồng ngực không biết có cái gì, lại lần nữa quay cuồng…

Sau đó y cùng với Khâm Mặc về tới vườn rau.

Qua mấy ngày tiếp xúc, cảm giác xa lạ cùng khoảng cách chưa bao giờ lặp lại nữa. Kể cả cái loại giấc ngủ bất an cùng tư thế cứng ngc ở buổi tối đầu tiên cũng không còn dính dáng đến trên người của nam nhân nữa. Cứ như vậy, cuộc sống của Ly Hận Thiên, lại lần nữa thuận theo quy luật vốn có.

Chỉ là, cùng với mấy người kia, lại lần lượt ùn ùn kéo đến, lại lần nữa nối lại mối liên quan.

Mỗi ngày, Khâm Mặc đều phải ở bên ngoài ăn một bữa rồi mới trở về. Ly Hận Thiên không lay chuyển được hắn. Mỗi lần đều là ỡm ờ cùng hắn đi, trong những khoảnh khắc cuối cùng sẽ vô ý gặp phải Mộc Nhai đến tiếp khách, nhìn thấy vị Nhị gia mặc kệ là dù y có đi đâu cũng đều có thể ‘ngẫu ngộ’ được này, Ly Hận Thiên không khỏi phát ra buồn bực. Hiện tại, Mộc Nhai làm sao mà lại nhàn hạ đến vậy, cái gì cũng không làm, đi ra bên ngoài khắp nơi mà chạy loạn, giống như loại công tử con nhà giàu có, không chịu làm việc đàng hoàng …

Cứ như vậy, qua non nửa tháng, một lần nữa Mộc Nhai và Khâm Mặc quay trở về, đi vào thế giới của Ly Hận Thiên. Dù bọn hắn đã rời đi, bây giờ lại đột ngột, lại thần không biết quỷ không hay, lần nữa dung  vào tròn cuộc sống của y.

Ly Hận Thiên không ngu ngốc. Nhưng đối với chuyện này, hắn cũng không muốn suy nghĩ sâu xa lại tự hỏi, là đúng hay sai, y cũng đã mất năng lực để phán đoán…

Cứ như vậy, cũng không tệ.

Mặc dù biết, khoảng thời gian này cũng chỉ là ảo ảnh trong nước mà thôi. Nhưng Ly Hận Thiên đã không còn dũng khí nào, để vươn tay ra chạm vào mặt nước bình lặng kia, khiến cho ảo ảnh tốt đẹp này, lại bị phá tan thành từng mảnh nhỏ được nữa…

Khoảng cách đến ngày đại hôn của Hoàng Thượng, càng ngày càng gần, Ly Hận Thiên ngoại trừ nhiệm vụ đi mua đồ ăn, có đôi khi còn phải đi mua chút thứ đồ vật này nọ khác nữa. Cứ như vậy,  thời gian y đi lại ở trong Đế Đô thành, càng ngày càng dài, vườn rau kia, tựa hồ như chỉ có buổi tối mới có thể về nơi đó mà nghỉ ngơi vậy. Nhưng mà rau dưa do y chăm sóc lại phát triển rất tốt, cũng không có bởi vì quản lí sơ sài, mà có gì thay đổi…

Ngày này, Ly Hận Thiên cần phải vội vàng đi mua chút đồ vật dạng này dạng nọ, đi có chút nóng vội. Đã tới gần tháng sáu, thời tiết cũng đang nóng lên, chưa kịp ăn điểm tâm, y chỉ cảm thấy từng đợt uể oải choáng váng. Khâm Mặc thấy sắc mặt của y vốn không được tốt lắm, nên kêu người thay y đem đống đồ vật này nọ đưa trở về. Tiếp theo, khuyên y nên nghỉ một lát, rồi hãy chậm rãi lại trở về.

Thân thể vốn thật sự không thoải mái, Ly Hận Thiên cũng không có từ chối. Do Khâm Mặc đi an bài, nhưng y lại không nghĩ tới Khâm Mặc không đưa y tới quán trà hay là khách điếm, mà là dẫn y đi tới trước một tòa phủ đệ …

Nhìn toà phủ trạch xa lạ này, lại nhìn tấm biển  được treo cao ở trên cửa, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy hai mắt trắng bệch, bên trong màng nhĩ liền nổ ‘oang’ một tiếng ong ong vang vọng…

Trên biển kia, viết rõ ràng ba chữ cái to — Văn Thừa Phủ.

Tòa văn thừa phủ này không phải là nhà của Ly Lạc, thì sẽ còn dám là của người nào khác nữa đây…

Khâm Mặc cư nhiên, đưa y đến nơi này của Ly Lạc.