Căn bệnh này của Ly Hận Thiên này, không kém với bệnh trạng cấp hỏa công tâm bao nhiêu cả. Nhưng lại không quá nghiêm trọng, uống xong một chén thuốc  vào bụng thì thân thể đã tốt lên hơn phân nửa rồi, tiếp theo lại ăn thêm vào chút cháo nhuyễn, liền ổn định lại không tệ lắm.

Không thể phủ nhận, thể chất của Ly Hận Thiên đã thay đổi. Lúc này,  thân thể của y đã không còn vấn đề gì như trước khi tu luyện nữa, sau đó, cũng không có bởi vì phát sinh ra quá nhiều chuyện mà y buông bỏ không tu luyện.

Quá trình tu luyện thân thể của y, liên cũng không giống như người bên ngoài. Mỗi một lần thừa nhận uy lực của công kích cường đại. Thì y sẽ tự trưởng thành một cấp thứ bậc nhỏ. Tuy rằng, thiên phạt đã được Phong Vô cản lại đôi chút, nhưng phần lớn thương tổn đều vẫn là do Ly Hận Thiên hấp thu vào, điều này khiến cho thực lực của y, xem như đột ngột tăng mạnh.

Thêm nữa là, trong lúc dưỡng thương đều đã được Khâm Mặc điều trị, cùng với chuyện sau khi đến Phục Long tự cũng không có rảnh rỗi, luôn luôn lao động tay chân làm việc của mình. Cho nên thân thể của Ly Hận Thiên, đã sớm trở nên tốt hơn rất nhiều so với ngày trước.

Ly Hận Thiên vẫn đang mê man. Trong quá trình, bọn hắn uy dược hay là uy cháo cho y, thì y đều hoàn toàn ở trong trạng thái mơ mơ màng màng. Y chỉ mơ hồ như là có chút ấn tượng, hay như là đang nằm mơ vậy. Thẳng đến khi bầu trời hoàn toàn phủ lên một màu đen, y mới chính thức thật sự tỉnh lại. Bất quá vừa mở to mắt lên, liền lại nhìn thấy ba người bọn hắn đồng loạt có mặt ở đây. Trước khi đứng lên, thì cảm giác đầu tiên chính là Ly Hận Thiên ngây ngẩn cả người.

Khâm Mặc cách y gần nhất, ngồi ở bên giường đang lật sổ sách không biết là đang xem cái gì đó. Ly Lạc tựa vào trên lan can cửa sổ, uống trà mà buổi chiều Khâm Mặc mang về. Ở nơi này đến ấm lò nấu cũng đều hoàn toàn không có, cho nên Khâm Mặc còn mang về cả một bộ dụng cụ để nấu nước pha trà sẵn có cả củi lửa để nấu cả thuốc nữa. Cho nên, nói là đi ra ngoài bốc thuốc, nhưng Khâm Mặc lại như là đi chuyển nhà vậy, đem về đây một đống đồ loạn thất bát tao này nọ về đây.

Mộc Nhai lại ở sảnh bên ngoài không biết đang bận rộn làm cái gì, mơ hồ như có thể nghe thấy tiếng va chạm của chén dĩa. Chiếc giường này được thiết kế, là dựa theo thói quen của Đông Vạn, dựa vào tường không phải thân giường, mà là đầu giường. Kiểu giường này lại rất giống với thời hiện đại, chỉ có đều nó là hình tròn, còn muốn lớn hơn rất nhiều…

Song song mà nằm xuống năm sáu người, chỉ sợ là không thành vấn đề gì đi.

Ly Hận Thiên quan sát phương hướng, đúng là ngoại thất, nối liền bởi một cổng ra vào hình vòm, mặt trên không có bức rèm che nào, cho nên Ly Hận Thiên đang mở to mắt, liền thấy được thân ảnh bận bịu của Mộc Nhai.

Đúng lúc này, Mộc Nhai quay đầu lại, thấy y đã tỉnh, liền tự giác mà buông việc trong tay xuống, xoa xoa tay, đang đi tới đây.

– U, Tam gia quả thực lợi hại, nói này canh giờ này tỉnh, liền đúng canh giờ này tỉnh lại nha.

Mộc Nhai đĩnh đạc đứng ở trước giường. Bốn phía của chiếc giường này cũng không có bất kì ngăn cách gì, hoàn cảnh ở bên trong cũng chỉ cần liếc mắt một cái liền dễ dàng nhìn thấy không sót cái gì nữa cả. Mộc Nhai khó có được tán thưởng Ly Lạc được một lần. Chiếc giường này đúng là làm ra thật không tệ, rất có tư tưởng.

Lúc này Khâm Mặc đang thử lại nhiệt độ cơ thể của nam nhân nhiệt, xem ra chén thuốc kia của hắn rất có hiệu quả. Hơn nữa, thân thể của Ly Hận Thiên đã rắn chắc rất nhiều, cho nên căn bệnh xoàng xĩnh này cũng không đáng ngại.

– Có còn chỗ nào không được thoải mái nữa hay không?

Đối với lời nói của Mộc Nhai, Khâm Mặc tự cho là hắn đang khen đi, cũng không cố ý đi đáp lại, bây giờ việc phải quan tâm hàng đầu, đó chính là thân thể của Ly Hận Thiên.

Ly Hận Thiên lung lay đầu, giống như trước khi hôn mê thì đây chỉ là ảo giác vậy. Tình trạng hiện tại của y đã thật tốt rồi. Một chút  không thoải mái hay là đau đớn gì đó cũng đều không có, tất cả đều không khác gì so với bình thường.

Chỉ là ngủ quá nhiều có chút mông lung mà thôi

Khâm Mặc vừa nghe chính là như dự kiến của hắn, liền gật gật đầu,

– Quá tốt rồi, ngủ một giấc suốt từ sau giờ ngọ đến giờ, chỉ mới ăn được chút cháo nhuyễn, nên bây giờ rất đói bụng đi. Ta đã tính ra canh giờ này ngươi vừa tỉnh dậy rồi, cũng đã đúng lúc chuẩn bị đồ ăn tốt rồi. Đi ăn một chút gì đi đã.

Chén thuốc cho y uống là dựa theo tình trạng thể chất của Ly Hận Thiên mà được nấu ra. Trong lòng của Khâm Mặc đều biết rõ, cũng đã tính ra được canh giờ mà nam nhân tỉnh lại. Cho nên trước đó, hắn đã dặn dò trước với tửu lâu, một bàn đồ ăn này cũng vừa mới đưa tới, Mộc Nhai chính mấy món ăn này nọ bày lên trên bàn, đang đặt xuống bàn, thì Ly Hận Thiên liền tỉnh.

Tính toán thực chính xác.

Ngày trước, Ly Hận Thiên rất ít khi bước ra khỏi cửa, mặc dù cũng có đi ra ngoài vài lần, nhưng cũng không phải là mọi người đều không biết đến y. Hiện tại y đã xuất gia làm hòa thượng, càng là không có ai mà không muốn biết chuyện này. Nhưng bọn hắn lại không muốn để chuyện này lan truyền đi ra ngoài, liền phong tỏa tin tức. Cho nên đến cửa phủ trạch này, cũng không thể để tiểu nhị đưa cơm tiến vào được.

Vừa nghe Khâm Mặc nhắc tới, Ly Hận Thiên thật sự cảm thấy có chút đói bụng, theo bản năng liền nhu nhu bụng. Ly Hận Thiên liền từ trên giường đi xuống, đồ ăn để ở sảnh bên ngoài, chỗ mà khi nãy Mộc Nhai đứng bận rộn. Y không cần phải vòng đi một đường xa, liền từ trên giường cúi xuống đi lướt ngang qua người của Mộc Nhai, nhưng y đang chuẩn bị xuyên giầy, eo của Mộc Nhai lại cúi thấp xuống…

Trước mắt nhất thời liền bị bóng đen bao trùm lên, Ly Hận Thiên theo bản năng định trốn. Mộc Nhai thích nhất là loại tập kích đột ngột này. Lúc trước trong khoảng thời gian hai người họ ở cùng một chỗ, Mộc Nhai nhất thời cao hứng liền ôm chầm lấy y mà hôn lên. Nhưng mà lúc này, Mộc Nhai không hôn y, đôi bàn tay kia đồng loạt đè lên trên đầu của y…

Giống như lần trước vậy, bắt đầu xoa nắn liên tục.

Thực dùng sức, giống như đang nựng mặt vậy.

Ly Hận Thiên thiếu chút nữa bị hắn ấn đến ngã xuống đất. Mộc Nhai tựa hồ như đối với cái đầu của y, là tình hữu độc chung vậy…

Không phải là ngắm nhìn chằm chằm thì liền vươn tay ra sờ lên trên đo.

Dáng vẻ trưởng thành của Ly Hận Thiên rất tuấn mỹ, cộng thêm một mái tóc dài kia, càng tôm thêm vẻ hoa quý. Ngày trước Mộc Nhai thực thích. Đặc biệt là khi nhìn y mặc một bộ y phục nữ nhân. Đó, tuyệt đối là cảnh đẹp nhân gian. Nhìn thấy nam nhân quy y, mái tóc mà hắn yêu thích nhất liền ở trước mắt hắn mà biến thành cỏ khô, Mộc Nhai thật sự là đau lòng không thôi. Ngày ấy bị đả kích quá lớn, hắn chưa kịp nhìn thấy bộ dáng đã quy y của Ly Hận Thiên.

Nhưng mà, lại thực ngoài ý muốn, y lại rất thích hợp với dáng vẻ này.

Ngày đó ở quán trà vừa nhìn thấy y, câu kia của Mộc Nhai là khen ngợi, cũng là do từ tâm phát ra…

Hắn thực sự thích chết bộ dạng của Ly Hận Thiên như bây giờ, nhìn rất đẹp mắt.

Mùi vị nam nhân mười phần.

Ở trong mắt của Mộc Nhai, ngày trước, Ly Hận Thiên chỉ là một món đồ chơi, không khác gì với nữ nhân cả, cái loại đẹp đẽ bệnh hoạn này, cũng có một tia âm nhu lẫn vào.

Nhưng mà hiện tại, Ly Hận Thiên lại lại một kẻ hảo hán, dù là tính tình hay là bản chất, đều hoàn toàn phô bày ra dáng vẻ của một người nam nhân vốn có. Cho nên tạo hình này, Mộc Nhai lại không phát hiện ra có cái gì không ổn cả, trái lại rất thích.

Huống chi, bộ dáng của y lớn lên rất đẹp mắt, dù có làm hòa thượng, cũng là một hòa thượng khiến cho tâm của thần phật cũng phải động, để cho người hay ma cũng phải điên cuồng….

Mộc Nhai tự thừa nhận bản thân hắn là tục nhân. Hắn cảm thấy, nếu trên đời này, hòa thượng đều  bày ra cái bộ dáng, thì lúc trước hắn cũng sẽ không cần đi dưỡng nhiều nữ nhân đến vậy, đã sớm đi xuất gia, không phải như vậy cũng sẽ thuận tiện mà xuống tay hay sao…

Hắn liền thích mỹ nhân.

Nhưng mà hiện tại, liền chỉ thích mỗi một mình người này mà thôi.

Mộc Nhai xoa nắn đủ rồi, liền kéo nam nhân đến trên bàn cơm, nhìn là biết tâm tình của hắn không tệ. Ly Hận Thiên lại bị hắn xoa nắn đến trực tiếp choáng váng, đầu cũng thực nóng lên luôn…

Muốn trách cứ, lại không biết nên nói cái gì, liền ngốc lăng lăng nhìn Mộc Nhai đang vừa ở một bên ‘hừ’ tiểu khúc, vừa ở một bên đưa chén cơm đến trước mặt của y…

– Ăn đi.

Chén cơm ‘cạch’ một tiếng, được đặt xuống ở trước mặt nam nhân. Mộc Nhai chống một tay ở trên bàn, vui vẻ hớn hở nhìn y nửa ngày mới ngồi xuống. Lúc trước, chỗ ngồi ở bên cạnh của Ly Hận Thiên, là bảo vật phong thuỷ, nhưng hiện tại lại không có ai đến tranh đoạt nữa, hai người cũng ngồi ở một bên, ở giữa đều chừa ra một khoảng cách rất lớn.

Tựa hồ như, y đã rất lâu rồi không cùng bọn hắn ngồi xuống cùng một bàn để ăn cơm…

Có chút hoài niệm. Khóe mắt, cư nhiên có chút phát ướt.

Bàn tay nắm chặt lấy đôi đũ, dùng sức siết vài lần, mới bình phục được cảm xúc dâng trào cuồn cuộn ở trong lòng, Ly Hận Thiên mới gục đầu xuống, ăn cơm của y…

Không thể nhớ tới cũng không nên nhớ đến nữa.

Hồi ức này, đều đã trôi qua.

Tự nhìn thấy tăng bào màu xám trên người của y, càng không thể so sánh với một thân phục sức hoa quý ở trên thân của bọn hắn, đang từng giờ từng phút nhắc nhở y, khiến cho y phân rõ ranh giới.

Y và bọn hắn không phải là cùng một loại người, từ trước đến nay cũng chưa từng đi chung một đường.

Bộ dạng này của Ly Hận Thiên, đều được thu hết vào đáy mắt của ba tên ở đây. Mỗi một tên đều liếc mắt lẫn nhau một cái, nhưng ai cũng chưa nói ra cái gì. Ngược lại là Mộc Nhai vỗ đầu, từ trong bên mép thực hạp xuất ra một hũ…

Một hũ gốm rất lớn, cần phải hai cánh tay của một nam nhân trưởng thành vây quanh, mới ôm trọn hết được, nhưng Mộc Nhai lại chỉ dùng một tay nâng lại đây.

– Đến, nếm thử một chút, ta đã phải kêu người đến đào hoa thôn thật xa mới làm ra được loại này mà mang về đây đó.

Mộc Nhai vừa nói xong, liền xốc lên lớp vải đỏ bọc kín lấy miệng hũ, một cỗ hương thơm ngọt nị liền phiêu tán vào trong không khí, hắn cúi đầu ngửi thử, lúc lắc đầu mà tán thưởng,

– Nghe nói, đây đã chôn dưới đất được bốn mươi năm rồi a, tuổi tác còn lớn hơn so với chúng ta rất nhiều, cho nên hương vị nồng đượm bay xa, quả nhiên là khác biệt đi.

Nói xong Mộc Nhai lại dùng muôi gỗ mà múc ra rót vào mấy cái chén, phân cho mọi người. Ly Hận Thiên cũng có phần. Y không biết đó là cái gì. Cúi đầu vừa thấy, dưới đáy trắng nõn của chén đang chứa một chất lỏng màu đỏ, như máu tươi vậy, hồng đến quỷ dị. Ở khoảng cách gần, mùi hương ngọt nị, càng tràn đến ập vào mặt, không chỉ là khứu giác, đến cảm giác cũng còn có loại cảm xúc lâng lâng…

Ly Hận Thiên muốn hỏi đây là cái gì, thì đã thấy tất cả mọi người nâng chén liền uống vào miệng. Y không nhúc nhích. Y là người xuất gia, uống rượu là phạm giới.

– Làm sao lại không uống?

Mộc Nhai thấy Ly Hận Thiên không nhúc nhích, động tác đang định múc ra tiếp liền ngừng lại một chút, lập tức nhìn nhìn cái chén ở trước mặt của nam nhân, Mộc Nhai liền cúi đầu,

– Không phải rượu, ngươi ngửi không thấy ngọt sao?

Không phải là rượu sao…

Y cũng không ngửi được vị rượu, nhưng cảm giác say lòng người kia, lại là cái gì đây…

Ly Hận Thiên do dự, đang bồi bồi giữa ‘uống’ hay ‘không uống’, chủ ý không thể quyết định được. Y nhìn đồ ăn bày ở trên bàn, đồng dạng, một bàn này đều thật sự đều là thức ăn chay, lại ngẩng đầu lên, thấy Khâm Mặc và Ly Lạc luôn im lặng ăn đồ ăn này, từ sau khi y xuất gia, Khâm Mặc luôn cùng y ở một chỗ, hai người họ đều luôn ăn chay.

Chưa từng có người nào phá giới qua.

Vừa nhìn thấy một màn này, lại trào ra rất nhiều ý nghĩ, Ly Hận Thiên cắn răng một cái, tâm nói không thể lại miên man suy diễn mãi được, quay đầu lại nhìn chén chất lỏng màu đỏ trước mặt, lúc này Mộc Nhai lại ngẩng đầu lên, thẳng thắn thành khẩn nhìn y, hắn lại hỏi y,

– Đã có khi nào ta từng lừa gạt ngươi chưa?

Mộc Nhai chưa từng lừa gạt y.

Thật sự là chưa từng có.

Hiện tại hắn càng không cần phải lừa y, uống rượu là phá giới, nhưng không có lý do gì phải làm như vậy. Cũng thật vớ vẩn, nếu muốn lừa y, thì hắn cần gì phải chuẩn bị bàn thức ăn chay, lần trước, còn dặn người ở tửu lâu thay đổi hết tất cả dụng cụ nấu ăn ở trong nhà bếp…

Không phải là đang làm điều thừa hay sao?

Y tin tưởng Mộc Nhai.

Hơn nữa ở trong lòng đã loạn thành một đoàn, cũng chưa kịp nghĩ đến quá nhiều, y cần, phân tán tinh lực…

Cho nên, y nhợt nhạt nhấp một ngụm.

Hương vị ngọt ngào ở trên đầu lưỡi liền lan tỏa ra khắp khoang miệng, đều không phải là cái loại mùi ngọt nị quá mức, trái lại chỉ là vị ngọt vừa đúng, vừa nuốt xuống yết hầu, còn lưu lại một chút hương thơm, tựa như uống là một loại mật hoa được chế biến qua bằng tay vậy…

Nghĩ đến mật hoa, là vì mùi hương này, có chút giống vị đào hoa, bất quá uống vào rất là ngon.

Không có vị rượu.

Quả thật, Mộc Nhai không có lừa y.

Hương vị ngọt ngào giữa khoang miệng và lưỡi, dẫn đến sự xao động của y, nam nhân nuốt nuốt nước miếng, liền đem chất lỏng ở trong chén của mình uống một hơi cạn sạch. Y không hề suy nghĩ về chuyện của bọn hắn nữa, bắt đầu chuyên chú nhấm nháp, loại hương vị mê người này…

Một người ngồi ở cùng bàn vẫn mang theo một khuôn mặt không đổi sắc. Khâm Mặc lại gắp thêm thức ăn vào chén của nam nhân để y ăn nhiều thêm một chút, dù sao cả ngày nay y cũng chưa ăn cái gì. Ly Hận Thiên không muốn nói chuyện, liền cúi đầu gắp này nọ coa sẵn ở trong chén của mình đưa vào miệng nuốt xuống. Mộc Nhai ở bên cạnh cái gì cũng chưa ăn, nhìn thấy trong cái chén của Ly Hận Thiên trống không, liền rót thêm liên tục, một đôi mắt xinh đẹp, thủy chung đều nhìn chằm chằm vào cái chén của nam nhân…

Trở thành tiểu nhị chuyên phục vụ rót rượu cho khách nhân rồi đi.

Bữa cơm này, ba người còn lại ăn cũng không ra vị gì, chỉ trì trệ vô vị. Cũng không phải là bởi vì đây là đồ ăn chay, mà là lực chú ý hoàn toàn đều được tập trung ở trên Ly Hận Thiên mà thôi. Bọn hắn không dấu vết quan sát y. Đồng thời còn muốn giả ra một bộ dạng là như không có việc gì mà vẫn bình thản đang ăn cơm…

Vài vị ở đây, đều là người ở phái hành động. Trong lòng của Ly Hận Thiên có việc vốn phải suy nghĩ, cho nên vốn cũng không có lưu ý đến. Chờ đến khi ăn cơm xong rồi, cũng uống không ít chất lỏng màu đỏ kia, Ly Hận Thiên cũng cảm giác đã ăn no rồi, tiếp theo còn bị choáng đến gục đầu xuống…

Không sai biệt lắm…

– Lại không thoải mái sao

Khuôn mặt của Ly Hận Thiên đang thực hồng, Khâm Mặc buông đôi đũa xuống, quan tâm hỏi.

Ly Hận Thiên gật gật đầu, cảm giác mông lung ở giữa trưa kia lại nổi lên. Y dùng lực lắc đầu hai cái. Nhưng lại càng không thể giúp cho bản thân mình càng tỉnh táo hơn, mà ngược lại càng thêm mê mang…

Đây là y bị làm sao vậy, làm sao mà đang êm đang đẹp, liền phát bệnh lên…

Y còn muốn quay về vườn rau tử, nhưng với bộ dạng này, thì phải đi ra sao đây….

Y đứng lên, còn chưa kịp đứng vững, chính là hai chân liền mềm nhũn, ngã về phía sau…

May mắn là Mộc Nhai nhanh tay lẹ mắt, mới không để cho đầu của y trực tiếp đập xuống mặt đất…

Hắn ôm lấy y.

Người ở trong lòng, sắc mặt như nước, hơi thở vi loạn, quanh thân còn tản ra hương thơm của hoa ngọt ngào thản nhiên….

Mộc Nhai biết, đây là y đã uống say rồi.

Hắn lừa Ly Hận Thiên.

Hắn cho y uống, là sản phẩm nổi tiếng của đào hoa thôn, đào hoa nhưỡng.

Là một loại rượu mạnh.

Đào hoa nhưỡng của đào hoa thôn khác với nơi khác, sắc hồng mà không có mùi vị rượu, hấp dẫn người càng uống càng nghiện, lại tác dụng chậm hơn mười phần, vốn mạnh hơn so với rượu bình thường rất nhiều. Ở lúc bình  thường uống vào, thì đã bị hương vị đặc biệt này hấp dẫn, khó tránh khỏi mê uống rượu này liên tục uống vào, cuối cùng liền bất tri bất giác say ngã. Ly Hận Thiên như bây giờ, là tác dụng của rượu vẫn chưa có thật sự nổi lên, mà mới chỉ là bắt đầu mà thôi…

Hiện tại, y vẫn còn có chút lý trí.

Trong chốc lát, thì lại không biết được.

Uy lực của đào hoa nhưỡng này, Mộc Nhai đã từng trải qua rồi đi.

– Cha, ngươi không thoải mái, liền ở lại nơi này qua một đêm đi. Một hồi nữa, ta sai người đi gặp Từ Ninh phương trượng xin phép một tiếng. Thân thể của ngươi không khỏe. Lão cũng sẽ thông cảm cho mà.

Mộc Nhai nghiêm trang, như là đang vì Ly Hận Thiên mà suy xét.

Ly Hận Thiên không muốn ở trong này. Bất đắc dĩ đầu óc lại càng ngày càng choáng, y đến khí lực nói chuyện, tựa hồ như hoàn toàn không có. Cái loại cảm giác mơ mơ màng màng này lúc trưa lại nổi lên nữa, chỉ là lần này nhất thời càng thêm nghiêm trọng hơn thôi.

– Kia, liền phải quấy rầy rồi vậy.

Không có cự tuyệt cái ôm của Mộc Nhai, Ly Hận Thiên không nghi ngờ có gian trá gì mà áy náy cười cười nhìn Ly Lạc.

Nhìn theo Mộc Nhai ôm Ly Hận Thiên quay vào bên trong phòng ngủ. Lúc này, Ly Lạc mới thản nhiên nói ra một câu,

– Làm sao lại sẽ phải quấy rầy đâu… Cầu còn không được nữa là.

Tiếp theo, lại cùng Khâm Mặc trao đổi ánh mắt, hai người cùng đi vào phòng ngủ.

Đêm, dài.

Một nam nhân say ngã, cùng với ba con sói đều mang theo cái bụng đói kêu vang, sẽ phát sinh ra chuyện gì…

Hiển nhiên là Ly Hận Thiên chưa từng nghĩ qua.