Nghệ Hưng đang cuộn tròn thân mình say giấc nồng thì bị Ngô Diệc Phàm túm lấy tóc kéo cậu dậy, Nghệ Hưng đau đớn mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt ác quỷ của Ngô Diệc Phàm. Cậu sợ hãi muốn tránh đi nhưng càng muốn tránh lại càng bị hắn giữ chặt hơn.

"Hôm này hai người bạn của tao mới từ nước ngoài trở về, tao sẽ cho mày hậu hạ bọn họ chắc mày thích lắm phải không thắng điếm..." Vẻ mặt gian ác đáng sợ của Ngô Diệc Phàm quả thật là một con ác quỷ, Nghệ Hưng ko muốn cậu không muốn hậu hạ đàn ông chút nào.

Tại sao ông trời lại đối xử với cậu như vậy, cậu nghĩ mình còn có người thân nhưng không ngờ đây lại chính là địa ngục đáng sợ...

Thấy Nghệ Hưng im lặng không lên tiếng cậu chỉ một mực cuối đầu, cơn giận của Ngô Diệc Phàm càng tăng thêm.

"Trương Nghệ Hưng, mày là một con tiện nhân. Nghe tao nói muốn cho đàn ông chơi mày có phải mày mừng lắm không hả? Cơ thể dâm đãng của mày không có đàn ông mày sẽ chết phải không. Đồ tiện nhân dâm đãng chỉ biết dang chân cho đàn ông chơi." Ngô Diệc Phàm giận dữ vừa mắng Nghệ Hưng vừa tát lên mặt cậu liên tục, gương mặt trắng bệch của cậu sưng đỏ khóe miệng máu chảy ra rất nhiều. Nhưng cậu vẫn không hề lên tiếng cầu xin thi thoảng cổ họng chỉ phát ra vài tiếng đau đớn.

Rõ ràng là Ngô Diệc Phàm muốn cậu hậu hạ bạn của hắn, nhưng khi nhìn thấy cậu im lặng không phản ứng hắn lại vô cùng tức giận. Hắn muốn cậu lên tiếng nói cậu không muốn, muốn cậu mở miệng cầu xin hắn nhưng cậu lại không làm vậy? Nếu cậu thật sự mở miệng cầu xin, hắn nhất định sẽ bỏ qua cho cậu không cho cậu hậu hạ đàn ông nữa.

Nhưng Nghệ Hưng làm sao biết được suy nghĩ của Ngô Diệc Phàm, trong mắt cậu hắn là một con ác quỷ biến thái chỉ thích hành hạ người khác.

"Tiện nhân, giỏi lắm không mở miệng cầu xin tao? Được, tao sẽ cho mày thoả mãn bản tính dâm đãng của mày..." Ngô Diệc Phàm mất đi lý trí hắn thô bạo kéo Nghệ Hưng xuống lầu, hắn kéo Nghệ Hưng đến phòng khách nơi hai người bạn của hắn là Phác Xán Liệt và Lộc Hàm đang ngồi uống rượu.

Ba người bọn họ là bạn cùng tuổi với nhau chơi với nhau từ nhỏ cho đến lớn, tình cảm thân thiết như anh em ruột.

"Hai cậu xem, hôm nay tôi đem món đồ chơi này cho hai cậu chơi. Thân thể dâm đãng của nó đảm bảo hai cậu sẽ rất thích, chỉ cần không chơi chết nó là được rồi..."Ngô Diệc Phàm đẩy Nghệ Hưng về phía Lộc Hàm, Nghệ Hưng ngoài sợ hãi ra thì cậu căn bản không thể nào chống cự lại được.

"Ôi nhóc con này xinh đẹp thật đó Diệc Phàm, cậu từ đâu mà tìm được món đồ chơi hấp dẫn như thế này? Nhìn nó thôi tôi đã cương lên rồi..." Phác Xán Liệt mang theo gương mặt đẹp trai dâm tà nhìn chằm chằm vào Nghệ Hưng, tay hắn vuốt ve đùi cậu miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ham muốn.

"Nhóc con này vẫn chưa trưởng thành, nhìn cũng tầm 14/15 tuổi thôi làm vậy có phần hơi quá đáng..." Khác với Phác Xán Liệt, Lộc Hàm nhìn thấy Nghệ Hưng run rẩy sợ hãi trong lòng gã có phần thương cảm. Nhưng phải nói quả thật gã vừa nhìn thấy cậu dục vọng trong cơ thể liền kìm chế không được.

"Cậu không muốn chơi thằng nhóc này vậy để một mình tôi chơi, cậu cứ ngồi đây nói chuyện với Diệc Phàm đi." Phác Xán Liệt đứng lên hắn nắm lấy tay Nghệ Hưng kéo cậu vào lòng hắn.

"Vật nhỏ, chút nửa tôi sẽ cho em thật sung sướng nha hahaha." Nói rồi hắn nhịn không được nữa ôm cậu hướng tới trên lầu

Lộc Hàm thật sự không muốn làm vậy với một đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng nhìn Nghệ Hưng quả thật không khác gì yêu nghiệt. Gã ko suy nghĩ gì nữa liền đứng lên đi về phía trên lầu...

Ngô Diệc Phàm nhìn hai người bọn họ và Nghệ Hưng đã lên lầu, gương mặt của hắn lạnh lẽo đến đáng sợ. Ly rượu trong tay bị hắn bóp bể nát

"Đồ đê tiện, tiện nhân dâm đãng..."

.

.

.

Đẩy Nghệ Hưng ngã xuống giường, Phác Xán Liệt liền nắm đè lên người cậu. Hắn nắm chặt lấy cằm cậu ép buộc Nghệ Hưng nhìn vào hắn.

"Cưng thật sự rất xinh đẹp, Diệc Phàm thật không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào. Nhìn xem sao cậu ta nở lòng hành hạ em đến vậy?" Bàn tay Phác Xán Liệt lướt trên gương mặt có rất nhiều vết thương của cậu, rồi trượt xuống cổ sau đó vuốt ve khắp cơ thể hầu như là toàn vết thương. Hắn rất mạnh tay làm cơ thể Nghệ Hưng đau đến run rẩy trên trán cậu lấm tấm mồ hôi.

"Nhưng cưng không cần phải sợ, Phác Xán Liệt nhất định sẽ đối xử với cưng thật dịu dàng." Vừa dứt lời hắn liền thô bạo xé nát áo sơ mi trắng cậu đang mặc trên người, tay đưa xuống cởi quần lót của cậu ra. Cả người Nghệ Hưng hoàn toàn trần truồng trên cơ thể trắng nõn chi chít vết thương do roi đánh để lại.

Lộc Hàm đứng bên cạnh nhíu mày nhìn, gã với Ngô Diệc Phàm chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nên gã rất hiểu tính tình của hắn. Mặt dù hắn luôn lạnh lùng nhưng không hề có sở thích ngược đãi người khác, những kẻ hắn không thích hắn sẽ một súng bắn chết họ. Gã thật sự không hiểu Nghệ Hưng đã đắc tội gì với Ngô Diệc Phàm mà lại bị hắn hành hạ đến vậy

Nhìn thấy Nghệ Hưng tuổi còn nhỏ mà lại bị đổi xử tàn nhẫn, Lộc Hàm trong lòng vô cùng khó chịu gã muốn bảo Phác Xán Liệt ngừng lại. Nhưng nhìn thấy cơ thể trần truồng của cậu thêm vẻ mặt đau đớn của cậu, hắn liền quên đi ý nghĩ thương xót

Giống như dã thú cởi bỏ quần áo trên người tiến về phía giường nhập cuộc cùng Phác Xán Liệt.

Nghệ Hưng bị Phác Xán Liệt tách hai chân dang rộng ra, hắn không hề báo trước trực tiếp đem côn thịt thô to đâm vào tiểu huyệt Nghệ Hưng. Nghệ Hưng đau đớn nắm chặt hai tay lại miệng phát ra tiếng rên rỉ, nhưng không phải là tiếng rên sung sướng mà là tiếng rên rỉ đầy thê lương thống khổ.

Lộc Hàm ko còn một chút ôn nhu nào nữa, gã cuối đầu xuống hôn lên môi Nghệ Hưng, nụ hôn vô cùng thô bạo gã mút lấy lưỡi cậu liếm hết các ngóc ngách trong miệng cậu. Môi cậu ngọt ngào vô cùng khiến hắn mê luyến thật muốn hôn cậu mãi, nuốt cậu vào trong bụng.

Miệng dưới bị Phác Xán Liệt thô bạo đâm vào rút ra, miệng trên lại bị Lộc Hàm gặm cắn đến bật máu. Toán thân Nghệ Hưng đau đớn như muốn chết cậu hy vọng mau chóng chấm dứt cơn ác mộng này...

"Miệng dưới của cưng thật chặt, mút lấy côn thịt của tôi không ngừng...mẹ nó sướng thật. Cưng đúng là quá tuyệt đúng là sinh ra để cho đàn ông chơi....

" Phác Xán Liệt chưa bao giờ sung sướng mất khống chế đến vậy, Nghệ Hưng là người đầu tiên làm cho hắn kiềm chế không được suýt chút nửa bị tiểu huyệt cậu mút đến bắn tinh. Làm hắn muốn chơi cậu hết lần này đến lần khác...

Nước mắt Nghệ Hưng chảy dài trên má, nhục nhã, đau đớn, tuyệt vọng. Liệu có ai có thể cứu cậu thoát khỏi địa ngục ma quỷ này. Cậu khao khát có một cuộc sống bình thường như những đứa con trai cùng tuổi khác khác, có gia đình yêu thương được đi học và có những người bạn. Nhưng đối với cậu những thứ đó nó thật sự quá xa xỉ...

Lộc Hàm vừa dứt khỏi môi cậu, gã liền đem côn thịt thô to trướng đau nhét vào trong miệng Nghệ Hưng. Côn thịt của gã quá to miệng Nghệ Hưng lại nhỏ, nên miệng của cậu bị rách ra máu nước bọt lẫn tinh dịch theo khóe miệng đang bị ép ngậm lấy côn thịt của gã chảy xuống cổ Nghệ Hưng. Cảnh sắc vô cùng dâm mỹ....

Hai người bọn họ như thế nào cũng không thoả mãn, hết người này đến người khác thay phiên nhau dùng côn thịt đáng sợ đâm vào cơ thể Nghệ Hưng. Không những thế cả hai còn cùng nhau đem côn thịt nhét vào tiểu huyệt cậu, tiểu huyệt bé nhỏ cùng lúc chứa hai côn thịt dữ tợn. Nghệ Hưng đau đớn thống khổ hét lên nghe cậu hét bọn họ càng hưng phấn hơn, tầng xuất ra vào càng mạnh mẽ.

Tiểu huyệt Nghệ Hưng bắt đầu chảy máu, loại đau đớn xé rách thân thể này cả đời cậu cũng không bao giờ quên được...

Cậu không biết Phác Xán Liệt và Lộc Hàm làm cậu đến khi nào mới ngừng lại, cho đến khi cậu rơi vào hôn mê cơn ác mộng kinh khủng đó mới chấm dứt...