Nghệ Hưng bị hành hạ thê thảm lại không được chăm sóc tự tế, nửa đêm cậu liền phát sốt cả người nóng như lửa đốt. Cậu nằm co ro trên sàn nhà dơ bẩn của nhà kho, trên cơ thể chỉ đắp mỗi một chiếc chăn mỏng tiểu huyệt đau rát cơ hồ lại có máu chảy ra. Nghệ Hưng nửa mê nửa tỉnh hai mắt nhắm nghiền lại gương mặt vô cùng đau đớn, nước mắt không ngừng chảy ra nhưng hai mắt cậu vẫn như cũ không hề mở ra.

Kim Chung Nhân biết Ngô Diệc Phàm đến bar Ảo Mộng, y liền từ Ngô Bang lái xe đến biệt thự của Ngô Diệc Phàm.

Đến biệt thự y đi thẳng đến nhà kho nơi Nghệ Hưng đang bị nhốt, vừa bước vào nhìn thấy Nghệ Hưng không ngừng run rẩy đang nằm dưới sàn nhà.

Kim Chung Nhân vội vàng chạy đến đỡ cậu ngồi dậy ôm cậu vào trong ngực.

"Tiểu Hưng, tỉnh lại đi em em sao rồi?" Sờ vào cả người cậu đều nóng như lửa đốt, Kim Chung Nhân lo lắng vỗ nhẹ vào mặt Nghệ Hưng.

Cậu mơ màng mở mắt ra toàn thân cậu run rẩy muốn né tránh nhưng một chút sức lực cũng không có. Nhìn thấy Nghệ Hưng sợ hãi mình, Kim Chung Nhân ôm chặt lấy cậu hơn miệng không ngừng nói lời dịu dàng.

"Tiểu Hưng đừng sợ, anh không hại em đâu. Ngoan, anh đưa em đến bệnh viện." Vừa nhìn thấy Nghệ Hưng trong lòng Kim Chung Nhân liền sinh ra cảm giác muốn bảo vệ cậu, y muốn đưa Nghệ Hưng rời khỏi bàn tay ác ma của Ngô Diệc Phàm. Nếu không sẽ có một ngày cậu nhất định bị hắn giết chết, y biết Nghệ Hưng là chú ruột của hắn. Nếu không có hắn y chắc có lẽ không thể sống đến hôm nay, nhưng vì Nghệ Hưng cho dù có phản bội hắn hay bị hắn đánh chết y cũng cam tâm tình.

Nghệ Hưng dần dần thả lỏng cơ thể ra, cậu vùi mặt vào ngực Kim Chung Nhân một giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt ngực y. Từ nhỏ cho đến lớn Kim Chung Nhân là người đầu tiên nói chuyện dịu dàng đối xử tốt với cậu.

"Cứu....cứu tôi...." Lần đầu tiên Nghệ Hưng mở miệng nói chuyện kể từ khi sinh ra cho đến giờ, cậu không muốn ở cái địa ngục này nửa. Thà rằng ra ngoài đường làm ăn mày hay chết còn tốt hơn ở cùng với con ác quỷ Ngô Diệc Phàm.

"Em...em nói chuyện được sao?" Kim Chung Nhân ngạc nhiên thốt lên, y nghe Ngô Diệc Phàm nói cậu bị câm nên cứ nghĩ cậu không nói được, nhưng bây giờ cậu lại mở miệng nói chuyện với y. Giọng cậu tuy yếu nhưng vô cùng ngọt ngào làm y say mê.

Nghệ Hưng không còn sức để nói tiếp nữa, cậu chỉ gật gật đầu.

"Được tôi sẽ lập tức đưa em rời khỏi đây."

"Mày định đưa người của tao đi đâu?" Chưa kịp bế Nghệ Hưng lên phía sau liền nghe giọng nói lạnh lùng của Ngô Diệc Phàm.

Kim Chung Nhân cứng người sợ hãi xoay người lại liền nhìn thấy Ngô Diệc Phàm đang đứng tựa vào cửa, nhìn mặt hắn hơi đỏ có lẽ là đã uống rượu.

"Kim Chung Nhân, mày thật là to gan dám có ý đồ với người của tao. Còn muốn dẫn nó bỏ trốn nửa sao?" Ngô Diệc Phàm bước về phía Kim Chung Nhân và Nghệ Hưng, hắn đá Kim Chung Nhân một cước làm y ngã xuống đất ôm lấy bụng. Ngô Diệc Phàm từ nhỏ học võ cú đá của hắn còn dùng hết sức, Kim Chung Nhân không chết xem như là rất may mắn.

"Nếu không phải nể mặt người cha đã chết của mày có công với Ngô bang, hôm nay cái mạng chó của mày đã không giữ được rồi. Còn không mau cút khỏi đây." Gương mặt lạnh lùng của Ngô Diệc Phàm lạnh lẽo nhìn vào Kim Chung Nhân xem y không khác gì con chó.

Kim Chung Nhân nắm chặt tay lại, y nhìn chằm chằm vào Nghệ Hưng sau đó mới xoay người rời khỏi. Nhưng y thề nhất định sẽ đưa Nghệ Hưng rời khỏi Ngô Diệc Phàm.

Nghệ Hưng nằm dưới sàn nhà, cố gắng mở mắt nhìn Kim Chung Nhân rời đi cậu sợ hãi theo bản năng bò trên sàn nhà muốn giữ y lại.

"Sao hả, luyến tiếc nó sao?" Ngô Diệc Phàm nắm chặt lấy tóc Nghệ Hưng kéo lên ép cậu phải nhìn vào hắn, Nghệ Hưng toàn thân đau đớn lắc lắc đầu. Cậu yếu ớt nắm lấy cánh tay Ngô Diệc Phàm hi vọng hắn sẽ buông ra.

"Khi nãy tao còn nghe mày nói chuyện với Kim Chung Nhân, thì ra mày không hề bị câm." Ngô Diệc Phàm buông bàn tay đang nắm tóc cậu ra chuyển sang nắm chặt lấy cằm cậu.

"Chú út ngoan, mau mở miệng gọi tên tôi đi?" Ngô Diệc Phàm không biết tại sao hắn lại rất muốn nghe chính miệng Nghệ Hưng gọi tên hắn, khi nãy hắn nghe cậu nói chuyện tuy nói rất nhỏ nhưng giọng nói ngọt ngào đó giống như được rót mật vào tim hắn.

Nghệ Hưng cương quyết không chịu mở miệng gọi tên hắn, vì trong mắt cậu Ngô Diệc Phàm là một tên ác ma, biến thái bệnh hoạn.

"Mày dám không nghe lời tao sao thằng ti tiện." Bốp một cái trên mặt Nghệ Hưng liền xuất hiện năm dấu tay, khóe miệng còn tràn ra một chút máu tươi.

Nghệ Hưng đau đớn ôm lấy mặt, nhìn thấy cậu đau đớn chật vật như vậy nhưng vẫn cứng đầu không chịu mở miệng cầu xin mình. Ngô Diệc Phàm càng tức điên hơn, hắn đứng lên liên tục đá vào cơ thể gầy yếu của Nghệ Hưng. Mặc dù hắn không dùng hết sức nhưng với thân hình cao lớn của hắn đá vào cơ thể gầy yếu như cậu, Nghệ Hưng làm sao có thể chịu nổi...

Đến lúc cậu hôn mê hắn mới chịu ngừng lại

"Trương Nghệ Hưng, mày đừng có mơ tưởng có thể thoát khỏi tao. Sẽ có một ngày mày phải nguyện ý quỳ dưới chân tao cầu xin tao, nỉ non gọi tên tao xin tao yêu thương mày. Tao sẽ không cho mày chết dễ dàng như vậy đâu." Ngô Diệc Phàm ngồi xuống bên cạnh Nghệ Hưng đã ngất đi, hắn đỡ đầu cậu nằm lên đùi hắn tay vuốt ve từ mặt đến ngực cậu. Hai mắt hắn nhắm lại khóe miệng khẽ nhếch lên vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

Sau đó hắn lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ, rồi cuối người bế Nghệ Hưng về phòng hắn.

"Chú út muốn chết sao, đừng có nằm mơ không có lệnh của tôi chú nghĩ cũng đừng có nghĩ đến"

Ngô Diệc Phàm đặc Nghệ Hưng nằm ở trên giường hắn, hắn cởi quần áo của cậu ra lấy chiếc áo sơ mi trắng rộng của hắn mặc vào cơ thể nhỏ bé của Nghệ Hưng. 15 phút sau bác sĩ đến....

Khám xong cho Nghệ Hưng bác sĩ nói cậu bị tra tấn dã man lại còn bị sốt xuýt chút nữa là không giữ được tính mạng, ông kê đơn thuốc đưa cho Ngô Diệc Phàm. Còn định nói hãy chăm sóc bệnh nhân cho tốt nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng như muốn giết người của hắn! Ông lập tức im miệng rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Nghệ Hưng đang ngủ mà vẫn nhíu mày đau đớn thống khổ, khóe miệng Ngô Diệc Phàm dẫn lên một nụ cười thoải mái. Hắn bước đến tủ lấy quần áo rồi bước vào phòng tắm.

"Anh hai, anh hai anh có trong phòng không?" Ngô Thế Huân đừng ngoài cửa gõ cửa gọi Ngô Diệc Phàm nhưng không nghe người bên trong trả lời, nó thấy cửa không khóa liền mở cửa bước vào.

Ngô Thế Huân năm nay chỉ mới 14 tuổi, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã cao gần mét 8 gương mặt lại vô cùng đẹp trai có chút lạnh lùng giống anh nó.

Bước vào phòng nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, nó liền biết người bên trong là anh nó. Đang định xoay người rời đi thì nhìn thấy trên giường có người nằm.

Nó tò mò bước về phía giường xem người đó là ai, trước mặt nó là một cậu bé nhỏ gầy trên người chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi dài gần đến đầu gối. Trên cơ thể và mặt đều là vết thương xanh tím còn có cả vết máu, tuy vậy vẫn không làm mất đi bộ dạng xinh đẹp của cậu. Ngô Thế Huân nhìn Nghệ Hưng có chút ngẩn người.

Đang muốn vươn tay sờ vào mặt cậu, cửa phòng tắm liền bị mở ra.

"Em đang làm gì ở đây?' Ngô Diệc Phàm bước ra trên người chỉ quấn một cái khăn tắm ngang hông, cơ thể rắn chắc của hắn vô cùng đẹp khiến ai nhìn thấy của mê. Nhìn thấy Ngô Thế Huân đứng bên giường nhìn Nghệ Hưng hắn nhíu mày hỏi?

"Anh hai, cậu ấy là ai vậy?" Ngô Thế Huân không trả lời câu hỏi của anh nó, nó hỏi Ngô Diệc Phàm mà mắt dán chặt lên người Nghệ Hưng.

"Là chú út của chúng ta chắc em có nghe qua chuyện này. " Ngô Diệc Phàm cầm lấy ly rượu ngồi trên ghế sofa nhàn nhạt trả lời.

"Cái gì cậu ấy là chú của em sao? Sao lại nhỏ đến vậy?" Tầm mắt của Ngô Thế Huân liền chuyển sang người anh nó, như không tin những lời Ngô Diệc Phàm nói.

"Nhưng mà sao người của chú ấy bị thương nặng thế giống như là bị người ta tra tấn vậy đó." Ngô Thế Huân nhìn Ngô Diệc Phàm nghi hoặc hỏi, nó biết anh nó không hề thích người chú út này.

"Sao hỏi nhiều vậy? Mau về phòng ngủ sớm mai còn đi học." Ngô Diệc Phàm đứng lên túm lấy Ngô Thế Huân lôi ra ngoài rồi đóng cửa mạnh lại, Ngô Thế Huân còn muốn nói gì nữa nhưng anh nó đã khóa cửa rồi.