Diệc Phàm, bảo bối của cậu quả là một báu vật nha. Hại tôi muốn chơi cậu ta mãi, Lộc Hàm ban đầu giả quân tử cuối cùng cũng không nhịn được làm cậu ta hết lần này đến lần khác. Diệc Phàm, nếu cậu đã không cần bảo bối này vậy thì tặng cho tôi đi." Phác Xán Liệt và Lộc Hàm sau khi hành hạ Nghệ Hưng xong, cả hai xuống lầu giờ đây đang ngồi trên bàn ăn cùng Ngô Diệc Phàm. Hắn nhớ đến dáng vẻ xinh đẹp khổ sở của Nghệ Hưng, còn có tiểu huyệt mê hồn của cậu cắn chặt lấy côn thịt của hắn làm hắn si mê ko thôi. Một bảo vật như vậy mà để nhiều người chiếm lấy hắn không muốn chút nào, hắn muốn cậu chỉ là của hắn để đến lúc hắn chơi chán rồi cậu muốn hầu hạ ai cũng được.

"Nó là của tôi, có mơ cậu cũng đừng có mơ tôi sẽ tặng nó cho cậu." Ngô Diệc Phàm buông lời lạnh lùng trừng mắt với Phác Xán Liệt, hắn muốn hủy hoại Nghệ Hưng, muốn cho cậu nếm mùi vị bị nhiều người đàn ông chơi cùng một lúc. Vì hắn ghét cậu nên mới hành hạ cậu như vậy? Nhưng tại sao trong lòng hắn lại rất khó chịu khi nghĩ về dáng vẻ cậu nằm dưới thân những người đàn ông khác. Càng nghĩ lại càng cảm thấy tức điên lên.

"Cậu đã không cần cậu ta vậy còn giữ cậu ta bên mình làm gì? Hành hạ cậu ta như vậy cậu cảm thấy rất vui sao? Diệc Phàm, trước đây cậu đâu hề có sở thích hành hạ người khác. Tại sao bây giờ cậu lại tàn nhẫn hủy hoại đi một đứa trẻ chưa trưởng thành, cậu làm vậy không cảm thấy rất quá đáng sao? Rốt cuộc cậu bé đó đã đắc tội gì với cậu." Trong số ba người Lộc Hàm là người có tính cách ôn hòa nhất, tuy rằng y cũng có phần xâm hại Nghệ Hưng. Nhưng là y không phải cố tình chỉ là nhịn không được thôi, thân thể trắng nõn trần truồng của cậu ngay trước mặt y. Gương mặt xinh đẹp cam chịu đau đớn làm y chỉ muốn hung hăng chà đạp, chính vì vậy mà y đã cùng Phác Xán Liệt thay phiên nhau chà đạp cậu. Không chỉ một lần mà rất nhiều lần muốn cậu đến khi cậu ngất đi rồi cũng không chịu buông tha.

"Phải đó, hành hạ cậu ta tôi rất vui. Tôi có chán ghét cậu ta đến mấy các người cũng đừng có mơ tưởng tôi sẽ đem cậu ta cho các người. Trương Nghệ Hưng suốt đời này là người của Ngô Diệc Phàm, một khi tôi đã không còn muốn nhìn thấy cậu ta nữa tôi sẽ chính tay giết chết cậu ta. Đừng có ai mơ tưởng sẽ cướp cậu ta được." Ngô Diệc Phàm nổi điên lên hắn hất hết thức ăn trên bàn xuống, những người giúp việc nhìn thấy đều trốn hết không ai dại mà đến gần hắn.

"Hai người cút về đi." Lạnh lùng phun ra một câu, Ngô Diệc Phàm xoay người rời khỏi phòng ăn đi lên lầu.

"Rốt cuộc cậu ta đã chịu cú sốc gì mà tính cách lại thay đổi đến thế, trước đây cậu ta tuy rất lạnh lùng nhưng chưa bao giờ có sở thích hành hạ người khác. Cậu xem bây giờ cậu ta có khác gì ác quỷ đâu." Lộc Hàm nhìn bóng dáng Ngô Diệc Phàm rời đi, y nhàn nhạt nói với Phác Xán Liệt đang ở bên cạnh.

"Chẳng lẽ cậu ta thay đổi là do thằng nhóc kia sao? Lộc Hàm, cậu đừng nói với tôi rằng cậu không muốn thằng nhóc đó thuộc vật sở hữu riêng của cậu nha." Câu hỏi của Phác Xán Liệt làm Lộc Hàm cứng họng, hắn nói không sai! Thân thể và gương mặt xinh đẹp của Nghệ Hưng làm y say mê, y cũng giống như Phác Xán Liệt ham muốn thân thể của cậu chứ chẳng tốt lành gì. Nói cái gì mà tội nghiệp cho cậu thật chất chỉ là một cái cớ mà thôi.

Lộc Hàm liếc Phác Xán Liệt một cái lạnh lùng rời khỏi biệt thự của Ngô Diệc Phàm, Phác Xán Liệt biết Ngô Diệc Phàm đang nổi giận nên hắn cũng không dại gì ở lại đây.

Phòng khách bề bộn, vừa mở cửa mùi tinh dịch đàn ông nồng đậm quanh quẩn khắp căn phòng rộng lớn. Nghệ Hưng nằm trên chiếc giường rộng lớn nhưng rất dơ bẩn, máu và tinh dịch dính đầy trên chăn lẫn trên cơ thể cậu. Trên người cậu hoàn toàn trần truồng cậu cuộn tròn người lại nằm đưa lưng về phía cửa! Cơ thể không ngừng run rẩy.

Bất ngờ bị Ngô Diệc Phàm túm lấy tóc kéo cậu ngồi dậy, Nghệ Hưng run rẩy hoảng sợ khi nhìn thấy gương mặt ác quỷ của Ngô Diệc Phàm.

"Sao hả, hai thằng bạn của tao chắc chơi mấy sướng lắm có phải không?" Ngô Diệc Phàm kéo tóc Nghệ Hưng ép cậu phải nhìn thẳng vào mặt hắn.

Nghệ Hưng im lặng không gật đầu cũng không lắc đầu, cậu chỉ cuối đầu cố gắng tránh đi không nhìn vào Ngô Diệc Phàm.

"Tại sao mày không trả lời, có phải tao nói đúng rồi không?" Ko nhận được cái lắc đầu của Nghệ Hưng, Ngô Diệc Phàm tức điên lên hắn thô bạo kéo Nghệ Hưng vào phòng tắm.

Đẩy mạnh cơ thể trần truồng đầy vết thương của cậu xuống nền gạch lạnh lẽo trong phòng tắm, Nghệ Hưng bị đẩy mạnh toàn thân không một chỗ nào là không đau đơn. Cậu sợ hãi cuộn tròn cả cơ thể lại, cậu sợ những trận đánh đập những lời mắng chửi của Ngô Diệc Phàm.

"Toàn thân mày thật là dơ bẩn, hôm nay tao sẽ tẩy sạch cơ thể dơ bẩn ko biết đã chất chứa bao nhiêu tinh dịch của đàn ông." Nhìn thấy cơ thể của Nghệ Hưng chi chít dấu hôn cùng với tinh dịch đầy người, Ngô Diệc Phàm càng nhìn càng cảm thấy khó chịu. Hắn không muốn nhìn thấy những thứ này của thằng đàn ông khác dính trên cơ thể cậu, nếu để lại cũng phải là của hắn....

Ngô Diệc Phàm mở vòi nước nóng, dòng nước nóng cứ như vậy mà xối thẳng lên cơ thể gầy yếu của Nghệ Hưng. Nước nóng làm toàn thân Nghệ Hưng đau rát, cậu thống khổ ngồi trên sàn gạch lạnh băng cơ thể không ngừng run rẩy vì những cơn đau đớn trên cơ thể truyền đến.

Ngô Diệc Phàm đưa ba ngón tay vào tiểu huyệt cậu, hắn muốn lấy thứ dơ bẩn của những tên đàn ông khác ra khỏi cơ thể cậu. Dòng nước nóng chảy vào tiểu huyệt cậu cùng ngón tay thô bạo của hắn, làm Nghệ Hưng càng đau đớn hơn! Nước mắt trên gương mặt trắng bệch không ngừng chảy xuống.

Nhìn cơ thể trần truồng của cậu không ngừng run rẩy, Thân dưới Ngô Diệc Phàm liền có phản ứng.

"Thằng đê tiện, mày dùng cơ thể dâm đãng này của mày không biết quyến rũ bao nhiêu thằng đàn ông. Giờ ngay cả cháu trai mày, mày cũng muốn quyến rũ luôn sao?" Ngô Diệc Phàm đổ lỗi cho Nghệ Hưng làm hắn có phản ứng, hắn cho là cậu giống như mẹ cậu thích quyến rũ đàn ông. Vậy nên trong mắt hắn cậu là một con hồ ly là một thằng trai bao.

"Được, nếu mày đã muốn đàn ông chơi mày như vậy? Vậy thì tao sẽ toại nguyện cho mày." Ngô Diệc Phàm cởi hết quần áo của chính mình ra, đè Nghệ Hưng dưới nền gạch lạnh băng giữ chặt cậu dưới thân hắn. Hắn không quan tâm cậu là chú ruột của hắn nữa, loạn luân thì đã sao? Giờ hắn chỉ biết phải làm cho người dưới thân rên rỉ dâm đãng gọi tên hắn.

Ngô Diệc Phàm có ép cậu lên giường với bao nhiêu người đàn ông, cậu cũng mặc kệ chỉ biết im lặng cam chịu. Nhưng Ngô Diệc Phàm muốn làm chuyện này với cậu tuyệt đối là không được, dù sao hắn cũng là cháu trai của cậu như vậy là loạn luân.

"Đừng,....làm...ơn...đừng...làm...vậy..." Nghệ Hưng ko muốn mở miệng nói chuyện nhưng lần này cậu không thể im lặng cam chịu được. Ngô Diệc Phàm đang vùi đầu vào ngực cậu liếm mút, côn thịt thô to của hắn không ngừng cọ xát vào phân thân nhỏ bé của Nghệ Hưng. Nhưng khi nghe được lời nói đứt quảng yếu ớt của cậu, hắn liền ngừng mọi động tác ngẩng vẻ mặt đầy tình dục ham muốn nhìn vào gương mặt thống khổ của Nghệ Hưng.

Lần đầu tiên cậu mở miệng nói chuyện với hắn, giọng nói yếu ớt lại vô cùng ngọt ngào dễ nghe. Nhưng lại là bảo hắn dừng lại mà không phải gọi tên hắn.

"Chú út, chẳng phải chú muốn tôi làm vậy với chú sao? Giờ lại bảo tôi dừng lại là sao?" Dứt câu, côn thịt cứng như sắc của hắn liền thúc mạnh vào tiểu huyệt cậu. Nghệ Hưng nhắm mắt lại nước mắt chảy dài hai bên má, tại sao lại đối xử với cậu như vậy? Giá như cậu không sinh ra trên đời này thì hay biết mấy, như vậy cậu sẽ không cần phải chịu những trận đánh đập dã man, những lời mắng chửi độc ác....