Lão thái gia Lũng Tây Lý thị muốn làm thọ yến, người lui tới không phải là quan lớn quyền quý thì là thanh lưu sĩ gia, trong bụng của người nào cũng không có thiếu mỡ, đương nhiên không thể triển khai tiệc như người thông thường, cung cấp thịt các cho người ta ăn uống.
Người đến dự tiệc mục đích chính là đây, ngoại trừ muốn thể hiện thiện ý với Lý gia, những người đến dự tiệc chủ yếu là muốn nhân cơ hội lần này để kết thêm một số bạn bè trong giới thượng lưu, quen biết thêm được một người đó là một mạng lưới quan hệ, đây chính là điều tiền vàng không thể mua đấy.
Bởi vậy toàn bộ tiền sảnh và phòng giữa bao gồm hai bên sân nhỏ đều không có bày các bàn tiệc rượu, chỉ có điều ở nơi không có gì đáng ngại đặt lên vài mẫu giấy, mặt trên để vài ly rượu, dưa và trái cây, sữa đã qua pha chế và một chút hạt điều, nếu thật sự có người đang đói khát thì có thể lấy dùng ngay tại chỗ để lấp đầy bao tử.
Bởi vậy bước chậm từ trong phòng ra ngoài phòng, dưới tàng cây bụi hoa, nơi có thể thấy được những người tụm năm tụm ba ngồi trên ghế, nói cười vui vẻ ôn hoà nhã nhặn với nhau, không khí tao nhã, vô cùng lịch sự.
Dương Phàm đi vòng vo nửa ngày trong đám người, không ít người đã đi qua đi lại quanh người hắn, đều là các quý công tử muốn tìm người quen bắt chuyện, hoặc là bất mãn với thân phận địa vị hiện nay của mình, muốn cùng các con cháu quý tộc để có thể leo lên chức quan viên hay cao hơn nữa.
Vì những mục đích khác nhau thì Dương Phàm có biểu hiện rất khác với những người này, những người này có mắt không vòng, một khi tìm được mục tiêu hoặc là mỉm cười nghênh đón nói chuyện phiếm, hoặc là chỉnh chu lại quần áo trên người rồi chào, tự giới thiệu. Chỉ có Dương Phàm ai cũng không biết, hắn không cố tình đến giao kết với ai, cho nên đã rất thong dong hết nhìn đông lại nhìn tây.
Biểu hiện như vậy đã bị tiểu quản sự trong Lý phủ âm thầm theo dõi, đương nhiên cảm thấy được ánh mắt của lão quản gia không tầm thường, tiểu tử này quả rất khả nghi. Chẳng qua cho đến bây giờ, chưa từng thấy hắn mượn gió bẻ măng vờ đến làm quen với một vị quý công tử nào, cũng không thấy hắn lừa được các thế gia công tử tiến tới gần. Nhưng thật ra dưa, trái cây, điểm tâm, thịt nguội và một số thực phẩm bị hắn từng ngụm to ăn hết không ít…
Dương Phàm đi vòng vo một hồi bèn ngừng lại phía mảnh vườn bên trái. Ở đây có một vườn hoa lớn, các bông hoa đua nhau nở, hương thơm xông lên tận mũi, các vị khách ở đây tương đối ít cho nên có vẻ rất u tĩnh.
Trong bụi hoa có một cái hành lang dài, chữ nhân ở đỉnh núi bị ngói nhà che phủ, từng cây xà nhà đều có vẽ rừng Tu Trúc, chim hoa tôm cá, sơn thuỷ vân hà rất là rực rỡ. Hai đầu hành lang dài và ở giữa xây dựng bốn cái đình mái hiên bát giác, đa số đều được người ngồi nói chuyện vui vẻ bàn luận viễn vông.
Trên ghế dài rào chắn của các toà đình gần đây đều được đặt rất nhiều rượu, nước và thực phẩm. Dương Phàm thuận tay lấy một ly “Tam Lặc Tương”, đến bên cạnh dựa vào một cây cột hoa văn trong đình và ngồi xuống, vừa bắt chéo đôi chân vừa nhếch rượu thản nhiên với mọi việc xung quanh.
Gửi thân cho bụi hoa hành lang dài đa số là một số con cháu quý tộc, những người này có lạ có quen, có khi còn là lão bằng hữu. Có người mới quen hơn nữa trong đó còn có cả con gái.
Bởi vì hôm nay đến Lý phủ chúc thọ đều là sĩ tộc Sơn Đông, còn có những nhà quyền quý bản địa ở Trường An. Quan Lũng thế phiệt rất nhiều nên chuyện nữ quyến xuất đầu lộ diện là chuyện thường.
Nếu có người dẫn theo nữ quyến đến. Nữ quyến này và chủ nhà nữ quyến lại không quen, như vậy có thể sắp xếp cho nữ quyến nữ này ở hậu trạch, nơi có thể tuỳ thích đi dạo quanh vườn, có thể bắt chuyện với người khác một cách tự nhiên, đây cũng không phải là hành vi thất lễ gì.
Bởi vì có bằng hữu mới quen, hơn nữa còn là phụ nữ. Các quý công tử đều cố gắng rèn luyện và thể hiện phong độ của mình trước mặt các con cháu quý tộc, kể từ đó đương nhiên chỉ có thể nói chuyện nhã nhặn. Bên trong phong nhã gồm có cầm kỳ thư hoạ, thi từ ca phong phú, rất thích hợp cho việc đàm luận thi từ rồi.
Dương Phàm vừa uống rượu vừa nghe các quý công tử bên cạnh tiểu đình nói chuyện o o giống như một đám ruồi bọ vậy, không bệnh cũng phải rên, rất là nhàm chán.
Hôm nay hắn tới chỉ bởi vì Lý gia mời, nếu không hắn dự định sẽ không chủ động đến đây. Nhất là sau khi đã nói chuyện với Độc Cô Vũ, trong lòng hắn đã có một ý định mới về việc hợp tác với Thế gia, càng không vội chủ động tiếp xúc với Thế gia.
Tuy nhiên hắn biết, nếu Lý gia có thể nhớ rõ tiểu nhân vật như hắn, còn cố ý mời hắn thì chắc chắn sẽ có dụng ý, tuyệt đối sẽ không đối đãi với hắn như một người bình thường.
Dương Phàm nhấp miệng uống một ngụm rượu, âm thầm suy nghĩ:
- Lý lão thái công có chuyện gì muốn nói với ta sao? Không đúng, nếu là như vậy thì đâu cần đợi đến hôm nay, hôm nay là ngày sinh nhật của ông ta, ông ta nào có rảnh rỗi nói chuyện với ta. Hay là muốn nhân bữa tiệc hôm nay dẫn ta đi gặp người nào, hoặc là giới thiệu ta với ai…
Người có thể tới Lý gia nhất định phải có địa vị và quyền thế, mạng lưới quan hệ cũng rộng, không thể không có một người bạn, cho nên ít khi có ai đó ngồi chơi. Một người trong số mười mấy người đang nói chuyện phiếm trong đình quay đầu lại, thấy Dương Phàm đang ngồi một mình không khỏi có chút tò mò.
Con cháu Thế gia rất ít người khi ăn mặc mang nhiều châu báu giống như những người nhà giàu, từ quần áo của Dương Phàm không thể biết được lai lịch của Dương Phàm. Nhưng cảm thấy người này thản nhiên uống rượu, khí độ bất phàm nên đứng dậy bước tới.
Người này họ Vương, gọi là Vương Tư Viễn, xuất thân Vương thị Thái Nguyên. Bên trong Thất tông Ngũ tính, từ thời Đường cho tới nay Thái Nguyên Vương thị xuống dốc lợi hại, đương nhiên việc xuống dốc này chỉ là đối với mấy đại thế gia mà thôi, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, trong mắt những người khác thì Vương thị Thái Nguyên vẫn như trước là người cao không thể với tới được.
Nhưng mà vì thế con cháu Vương gia càng thêm khiêm tốn, hơn nữa thái độ bớt ngạo mạn, cố gắng kết giao nhiều chút với nhà quyền quý để củng cố địa vị Vương gia. Gã thấy có người ngồi một mình, thần thái thản nhiên, trong đám người Thế gia không câu nệ thần thái, nghĩ rằng đây là con cháu một vị Thế gia đại tộc, nên muốn kết giao một phen.
Vương Tư Viễn đến bên cạnh Dương Phàm, mỉm cười chắp tay nói:
- Xin thỉnh giáo cao tính đại danh của vị huynh đài này?
Dương Phàm đang suy tư về vấn đề này, âm thầm phân tích dụng ý của Lý Mộ Bạch, chợt thấy có người nho nhã lễ độ đến bắt chuyện, vội đứng dậy đáp lễ nói:
- Tại hạ họ Dương, tên là Phàm, không biết huynh đài là…
Vương tư Viễn vừa nghe họ Dương thì bỗng giật mình:
- Chẳng lẽ là Dương thị Hoằng Nông?
Nhưng mà Dương Phàm vẫn chưa nói xuất thân của hắn, theo lý mà nói gia đình nào có quận vọng đều đã tự giới thiệu, đây cũng không phải là tính thích khoe của con cháu quý tộc, mà bởi vì đây là niềm tự hào và tôn trọng đối với gia tộc mình. Dương Phàm chỉ nói tên họ, chưa báo quận vọng, Vương Tư Viễn thấy kì quái nên đã suy nghĩ một chút tên Dương Phàm, rồi đột nhiên nhớ tới đã từng nghe qua tên người này, không khỏi thất thanh kêu lên:
- A! Có phải là… Hình Bộ Dương lang trung?
Dương Phàm có chút không ngờ, không ngờ người này lại nghe qua tên mình, vội nói:
- Đúng vậy!
- A.. A, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!
Vương Tư Viễn vốn nghĩ rằng Dương Phàm là một con cháu Thế gia, lại không nghĩ rằng Dương Phàm lại đắc tội với Lư Thị Phạm Dương , thất vọng trong lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo vài câu khách khí, liền chắp tay cáo từ, thể hiện phong độ đương nhiên là không thể chê, tuy nhiên Dương Phàm đã nhìn ra vẻ mặt xấu hổ của người này, giống như đã nhìn lầm người không khỏi âm thầm buồn cười.
Vương Tư Viễn trở về đình lặng lẽ nói ra thân phận của Dương Phàm, mọi người trong đình đều hướng Dương Phàm đánh giá. Toàn bộ gia tộc Lư thị lui về Phạm Dương, loại chuyện lớn bậc này, bọn họ là Thế gia này đó sao có thể không biết. Tuy rằng lần xung đột kia giữa Lư Khách Chi và Dương Phàm có vẻ bí mật, hơn nữa có người cố ý che lấp, nhưng vẫn chầm chậm được truyền ra, một số con cháu Thế gia nhà cao cửa rộng đều đã biết chuyện này, hơn nữa không phải bên ngoài đã truyền cái gì tranh giành tình nhân, bọn họ biết được chính là chân tướng sự tình.
Do Lư thị rời khỏi, các đại Thế gia càng được nhiều ưu đãi, trong đáy lòng không dễ gạt bỏ Dương Phàm, hơn nữa đối với “tổn thất nho nhỏ” mà Lưu gia nhận được, bọn họ còn có ý niệm vui sướng trong đầu khi người khác gặp nạn, nhưng chuyện đó không bao gồm các hậu sinh vãn bối không quản lý việc nhà, không biết củi gạo đắt tiền. Họ cùng Lư Khách Chi đều là Thế gia tử, đương nhiên sẽ có một loại cảm giác cùng chung mối thù.
Dương Phàm là con cháu thứ tộc hàn môn, không ngờ lại có thể làm cho con trai Lư thị Phạm Dương “đầu tóc dính đầy bụi”, ngay cả Lư lão thái công cũng phải thề trước hắn, bị ép trở về Phạm Dương, việc này làm con cháu của sĩ tộc Sơn Đông cũng cảm thấy Lư gia đã đánh mất mặt mũi, nên ánh mắt nhìn Dương Phàm càng không chút thiện cảm.
Lúc đến Dương Phàm cũng có nghĩ đến Lý gia sẽ có thịt cá để chiêu đãi tiệc rượu, cho nên để bụng đói mới tới, kết quả toàn bộ mọi chuyện đều không phải vậy. Lúc còn trẻ hắn khoẻ mạnh cường tráng, lại là người tập võ, lượng cơm ăn vốn rất nhiều, một vài thứ vụn vụn vặt vặt như thế căn bản là không no bụng.
Hiện giờ thấy trên ghế dài bày biện rất nhiều đồ ăn, có một chỗ còn được bày giống như biệt thự Lâm Viên phong cảnh sơn thuỷ, hình thức rất thu hút người, các loại thức ăn phía trên cũng rất hợp với khẩu vị của mình, các nhóm Thế gia công tử đúng là ba hoa khoác lác đấy, căn bản không ai lấy dùng, nên đã không khách khí bỏ qua, vậy là hắn ung dung bắt đầu ăn, vừa ăn đồ vừa tiếp tục suy nghĩ vấn đề.
Mấy Thế tử gia thấy phong thái như vậy của Dương Phàm, thần sắc càng thêm khinh miệt, cúi đầu thì thầm một phen, vài người liền đứng lên đi tới chỗ của Dương Phàm.
- Xin mời Dương lang trung!
Mấy người mặt mày hớn hở đi về phía Dương Phàm chào hỏi, ý nghĩ của Dương Phàm lại bị cắt đứt lần nữa, có chút không vui bèn nhíu mày. Mấy người làm như không thấy, nhao nhao tự giới thiệu, một thiếu niên trẻ tuồi nói:
- Vương Tư Nguyên Thái Nguyên!
Dương Phàm cố gắng nuốt xuống một miếng thịt hun khói cực ngon, nhướn mày liếc nhìn người này một cái, thầm nghĩ:
- Người này chắc là huynh đệ của Vương Tư Viễn.
Một người trẻ tuổi có cái đầu lớn, thật thà cường tráng chắp tay nói:
- Trịnh Vũ Huỳnh Dương!
Lại có bốn huynh đệ có độ tuổi khoảng từ ba mươi đến mười lăm sáu tuổi, ngọc thụ lâm phong, dung nhan tuấn mỹ chắp tay nói:
- Thôi Thực, Thôi Lỵ, Thôi Dịch, Thôi Địch - Bác Lăng!
Mọi người cùng tới, khí thế kia rõ ràng là không có ý tốt, tuy rằng họ mỉm cười một cách êm dịu không chê vào đâu được, nhưng cuối cùng cũng là một đám người trẻ tuổi, lòng dạ không sâu, mặc dù ý đối địch kia giấu được sâu, nhưng với sự từng trải thì Dương Phàm lập tức cảm nhận được.
Dương Phàm đã biết những người này không có ý tốt, ngay cả đứng lên chào cũng miễn đi. Hắn lười biếng đến nỗi buông cái bàn “Lâm Viên” đã bị hắn ăn gần hết, thản nhiên nói:
- Sao đây?
Người tự xưng là Thôi Thực cười nói:
- Hôm nay ta cùng ngươi đến thọ yến của Lý thái công cũng được coi là duyên phận. Ta thấy Dương huynh cô đơn uống một mình, chắc là rất buồn bã. Bởi vì vui một mình không bằng vui chung, nếu không ngại chúng ta hãy lấy nhất tình, nhất cảnh, nhất vật trong Lâm Viên Lý phủ này hoặc là cảnh thọ yến để làm đề tài ngâm thơ đối đáp, như thế nào?
Lúc đầu Dương Phàm hơi sửng sốt, lập tức nhướn mày thản nhiên cười nói:
- Đám “Thiên chi kiêu tử” các ngươi không cảm thấy nhàm chán hay sao?