Say Mộng Giang Sơn

Chương 591-2: Lưu manh hết ăn lại uống (2)

Kết quả người thanh niên trẻ tuổi kia cười rạng ngời, trên mặt còn xuất hiện hai má lúm đồng tiền thở phào nhẹ nhõm “A” một tiếng. Giống như nhớ ra chuyện gì, vội từ trong ngực lấy ra một phần thiệp mời, rất khách khí đưa vào tay ông ta.

Lão quản gia nhận thiệp mời nheo mắt liếc Dương Phàm một cái, mở thiệp mời ra nhìn nhìn, răng nghiến đau đến két một tiếng, lại nheo mắt liếc nhìn Dương Phàm một cái, lại trợn to đôi mắt, cầm thiệp mời đưa qua đưa lại coi mấy lần:

- Không sai, đúng là thiệp mời Lý gia chúng ta phát!

- Oách… mời quý khách vào!

Cuối cùng lão quản gia cũng dè dặt, ngoài cười nhưng trong không cười nói một tiếng, thấy Dương Phàm ngông nghênh tiến vào cửa phủ, lập tức ngoắc hai tiểu quản sự thấp giọng giao phó nói:

- Ngươi theo dõi hắn!

Rồi nói với người quản sự còn lại:

- Đến hỏi Lâm Tử Hùng, rốt cuộc người này có phải là khách của chúng ta không, hắc! Nếu Lý gia ta bị người khác đến tận cửa lừa bịp, ăn uống miễn phí thì mặt mũi này có thể ném đi được rồi!

- Vâng!

Hai tiểu quản sự vội vàng rời đi.

Lão quản gia nhìn gói điểm trâm và nến trong tay, miệng nhếch lên. Thuận tay tạm thời ném vào một giỏ rác rưởi bên cạnh cửa phủ, xoay người đứng ra ngoài cửa. Lại là một nụ cười khiêm tốn đến cung kiệm.

*****

Một gian phòng yên tĩnh, sàn nhà gỗ thô xuất hiện dầu thực vật, từng cái gian phòng không có một hạt bụi, xem ra không được bài trí xa hoa xanh vàng rực rỡ, nhưng bình phong, án kỷ, khí cụ mỗi một vật đều mang phong cách cổ xưa.

Mỗi một vật trong phòng này đều có từ hồi xa xưa, trong đó xưa nhất là thanh đồng khí đến từ thời Ân Thương. Các bảo vật này hội tụ trong một phòng, chẳng may không để ý mà bước vào căn phòng này sẽ cảm thấy được gian phòng tràn ngập phong cách cổ kính, không cách nào xứng với thân phân đứng đầu của Lũng Tây Lý thị.

Còn người biết nhìn hàng xịn vào căn phòng kia thì sẽ phát hiện chính đốt hương trầm kia chính là lư hương thời Tần Đại đấy, mấy án trương trước người là ở đời Hán, tấm bồ đoàn phía dưới mông và cái bình lớn họa tranh bên cạnh án là triều Tấn đấy, nói không chừng bồ đoàn đã được Kê Khang ngồi qua, cái bình kia đã từng là đồ uống rượu của Lưu Linh.

Bất kể đồ vật lớn nhỏ trong phòng, mỗi một món đều là độc nhất vô nhị, bảo vật vô giá…

Quyển nhĩ thanh ngọc của đời Hán được đặt trên bàn nhỏ, một cây đàn cổ được đặt ngay đó, một thước hai thước ba thước, “mặt giữa một mét một thước hai tấc, cầm diện lược kiến bàn bác, có thể thấy được ba tầng nước sơn, tầng thấp nhất làm bằng sừng hươu bụi thai, tầng trung là nước sơn cứng màu đen, tầng ngoài là nước sơn mầu rất mỏng, tiểu “Bụng rắn đoạn”, tử ngọc huy, ngạch khảm quân sứ, long trì hình chữ nhật và phượng chiểu. Gáy lưng cầm có khắc chữ triện “Lục khỉ”, dưới khắc bốn chữ “Tư mã Trường Khanh”.

Hôm nay là đại thọ tám mươi tám tuổi của Lý Mộ Bạch. Lý Mộ Bạch chắp hai tay sau lưng, giả vờ đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng trộm liếc mắt nhìn Ninh Kha đang ngồi ngay ngắn trước án mà tự đắc. Ninh Kha một thân áo trắng như tuyết, sáng như mây và trăng sáng ngày rằm, lại như hoa sen nổi trên mặt nước.

Ánh mắt của nàng đang tập trung trên đàn, từ cầm lưng long trì, gỗ bên trong của cầm phượng chiểu làm bằng gỗ đã biến chất, hiện lên sắc hoàng kim mềm mại, dây đàn còn lưu lại một số dấu tay của người không cùng thời đại, phần đuôi nạp âm của phượng chiểu có chỗ lõm rất rõ, thai chất tinh xảo, nước sơn màu thuần khiết, hoả khí tận thốn.

Một luồng ánh mặt trời chiếu vào cây cầm, có thể thấy được trong nước sơn loé lên sương và ánh kim, ngân, đồng và bột phấn của sừng huơu. Ninh Kha hơi hơi nhắm hai mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng đẩy dây đàn, trông cây đàn rất yên bình, dịu dàng và đôn hậu. Ninh Kha thở một hơi thật dài, mở hai mắt ra vui vẻ nói:

- Đúng là Lục Khỉ của Tư Mã Tương Như.

- Ha ha!

Lý Mộ Bạch đắc ý cười, lập tức liền kiềm chế tươi cười, ra vẻ âm trầm nói:

- Nếu là đồ dỏm làm sao giấu được đôi mắt này của lão phu. Ha ha, cả đời lão phu vui nhất khi có được cầm này và cành trúc tiêu của Tần Tương Hàn Phi.

Ninh Kha thản nhiên nói:

- Cầm và tiêu trong nhạc cụ đều là dật sĩ quân tử của di thế độc lập, các nhạc khí khác dùng để thưởng thức âm thanh, còn tiêu và cầm nghe chính là vận. Hoài cổ ưu tư, là món đồ gửi gắm tốt nhất!

- Tri kỷ ơi là tri kỷ!

Lý Mộ Bạch hưng phấn không thôi:

- Đây mới là tri kỷ của lão phu, không giống như con cháu vụng về của lão phu, một đám rung đùi đắc ý vuốt mông ngựa, chưa một ai có thể nói ra bản chất của cầm!

Ninh Kha nhìn cái mặt quỷ giả của ông ta, nghịch ngợm nói:

- Đã là tri kỷ, không bằng cho Kha Nhi mượn cầm này thưởng thức vài ngày, như thế nào?

- Không được không được!

Lý Mộ Bạch biến sắc, vội phủi phủi tay nói:

- Nếu cho con mượn thử cầm thì giống như Lưu Bị mượn Kinh Châu, lão phu còn muốn nhìn lại nó e rằng có vẻ khó đây! Ha ha, lão phu có nói qua ngắm cảnh một năm, sang năm sẽ làm lễ mừng thọ tặng con, cô bé như con, có chút thời gian cũng đợi không được sao.

Vừa dứt đời, Lâm Tử Hùng đứng ngoài cửa kêu:

- Lão Thái Công.

Lý Mộ Bạch nói:

- Mời vào!

Đợi Lâm Tử Hùng mở xong cánh cửa bước vào, Lý Mộ Bạch mới nói:

- Như thế nào đã tới giờ rồi sao?

Lâm Tử Hùng nói:

- Thời gian chưa tới, chỉ có điều mới vừa rồi lão quản gia phái người tới hỏi chút việc chính là lão thái công có mời khách quý Hình Bộ Dương lang trung không.

Lý Mộ Bạch nói:

- Lão quản gia này già nên hồ đồ thật rồi, khách quý của lão phu đều có thiệp mời, nếu những tấm thiệp mời đó do lão phu mời thì còn cố ý kêu người ta tới hỏi sao.

Ninh Kha đang cúi đầu đùa nghịch “Lục khỉ”, bộ dạng có vẻ rất yêu thích không muốn buông tay, chợt nghe tên Dương Phàm không kìm nổi ngẩng đầu lên.

Mặt của Lâm Tử Hùng tràn đầy vẻ cổ quái nói:

- Vâng! Chỉ là do thọ lễ mà Dương lang trung cầm đến thật sự hơi keo kiệt, cho nên lão quản gia nghi ngờ hắn là một tên lưu manh vô tình có thiệp mời đến ăn uống no say miễn phí.

Lý Mộ Bạch giật mình ngạc nhiên nói:

- Dương Phàm tặng thọ lễ gì cho lão phu?

Lâm Tử Cường cười gượng hai tiếng nói:

- Một đôi thọ nến, một hộp bánh ngọt.

Đầu tiên Lý Mộ Bạch ngạc nhiên sau đó lập tức ngửa lên trời cười to:

- Ha ha ha! Hậu sinh này đúng là thú vị, lão phu từ khi tròn một tuổi cho đến nay, đã qua tám mươi tám cái sinh nhật, đây là lần đầu tiên nhận được thọ lễ là đôi thọ nến và bánh ngọt, ha ha ha…

Lâm Tử Hùng cười khan nói:

- Lão quản gia nghi ngờ hắn là tên lừa đảo nên đã cho người theo dõi hắn.

Tính trẻ con của Lý Mộ Bạch nổi lên, nói với Ninh Kha:

- Nha đầu, có muốn đi xem một cái tên lưu manh đến quý phủ lừa ăn lừa uống không?

Ninh Kha che miệng cười nói:

- Hôm nay lão thái công là thọ tinh rồi, lần này ra ngoài cũng không mặc thọ bào, còn không làm cho mọi người trong nhà kinh sợ sao.

Lý Mộ Bạch khoát tay nói:

- Ai! Dương Phàm là vãn bối, đương nhiên sẽ đứng đợi ở giữa phòng hoặc là đại sảnh, nhưng ông quản gia kia ở bên trong, bên ngoài có bao nhiêu khách biết được lão phu? Kêu Tử Hùng dẫn đường, tránh người trong phủ hô to gọi nhỏ là được.

Lý thái công nói như thế Ninh Kha cũng có hứng thú, tràn đầy thích thú nói;

- Cũng được! Vậy Kha nhi sẽ theo lão thái công đi coi trộm một chút tên tiểu lưu manh hết ăn lại uống kia!