Khi Sở Hoan quay lại Sóc Tuyền, cả thành Sóc Tuyền tràn ngập niềm vui, vì sắp đến giao thừa. Nếm trải nhiều đau khổ của chiến tranh, loạn lạc, dù có nhiều người biết Bắc Sơn và Tây Quan có xung đột, nhưng tình hình cụ thể thế nào lại ít người biết rõ. Theo nhiều người, chỉ cần triều đình vẫn còn, chỉ cần người Tây Lương không đánh tới, Tây Bắc khó có thể lại loạn lên.

Bọn họ phải hưởng thụ một năm mới vui vẻ, mở đầu tốt lành cho năm sau.

Đường từ Quan nội đi Tây Quan đã bị phong tỏa. Muối mới của Sở Hoan dù không có cách nào nhập quan, vật tư trong Quan nội cũng không thể vận chuyển đến Tây Quan qua Thanh Châu, vì vậy vật chất tại thành Sóc Tuyền cũng không đầy đủ, nhưng dường như người dân rất mong ngày này sớm đến. Năm nay câu đối và đèn lồng được treo từ rất sớm, như mong muốn nhanh chóng cảm nhận được không khí vui mừng.

Đông thành Sóc Tuyền có một phủ đệ rất lớn, Sở Hoan đã sớm cho người dọn dẹp sạch sẽ, mua thêm một ít dụng cụ. Đây là Tây Bắc, không so được với đế đô, nhưng như vậy là đã rất xa hoa tại Tây Bắc. Được tin Tề Vương đến, hắn cũng không khua chiêng gõ trống, Tề Vương vào thành, người dân cũng không có cảm giác gì.

Tề Vương tiến vào Vương phủ, hắn liền điều một số binh lính Kỳ Hồng đến hộ vệ phủ Tề Vương mới.

Sắp xếp cho Tề Vương xong, hắn không về phủ ngay mà đi qua phủ đệ của Lâm Lang. Tây Quan đối mặt với hai mũi giáp công nguy hiểm, gần đây hắn bận nhiều việc nên đã lâu không đến thăm nàng. Hắn biết, gần đây tâm trạng nàng không tốt.

Nàng giúp hắn điều hành mạng lưới tiêu thụ muối, giống như quân sư đứng sau, rõ ràng, minh bạch, sau khi nhận được văn thư muối mới nhập quan, hắn liền báo cho nàng. Đương nhiên nàng vui mừng khôn xiết, bắt đầu phái người vào quan nội, mở đầu mạng lưới kinh doanh tại Quan nội.

Nhưng chuyện làm được một nửa, Bắc Sơn đột nhiên phong tỏa đường, khiến mọi nỗ lực của nàng đều đổ hết xuống biển.

Phủ của nàng rất yên tĩnh, ảm đạm. Nô bộc trước phủ đương nhiên biết hắn. Đến sân đã là hoàng hôn, đây là thư viện của nàng, từ sau khi giúp hắn lo liệu chuyện muối mới, phần lớn thời gian nàng đều ở thư phòng.

Một số sổ sách vốn rất phức tạp, rườm rà, nhưng hắn đã bỏ thời gian dạy nàng về số Ả Rập và các phép tính toán. Nàng rất thông minh, vốn giỏi về quản lý sổ sách. Sau khi được hắn truyền thụ chữ số và các phép tính liền thông thạo phương pháp thống kê bảng biểu, đến nay, nàng có thể dễ dàng sử dụng số Ả Rập, tính toán sổ sách cũng nhanh chóng. Đương thời, người biết những con số thống kê này, ngoài hắn ra, e rằng chỉ có mình nàng.

Thư phòng cũng không lớn, đốt lò sưởi, hắn nhẹ nhàng bước vào phòng.

Quả thật nàng đang ngồi bên cạnh bàn, trên bàn đặt một đống sách, cô nương xinh đẹp nhíu mày, tay cầm bút lông, đang viết gì đó.

Tuy ngoài trời rét lạnh, nhưng lò sưởi trong phòng ấm như mùa xuân. Áo khoác và áo gấm của nàng đều treo trên móc áo, nàng chỉ mặc một váy dài, rộng, màu tím, búi tóc trên đầu cài một cây trâm, bên trên đã thắp một ngòn đèn dầu. Dưới ánh đèn chiếu rọi, người yêu kiều như hoa đào, da trắng như tuyết, mịn màng, hai mắt sáng, kiều diễm động lòng người.

Hắn bước đi như con báo, không một tiếng động, đến sau lưng nàng, thấy nàng đang thống kê sổ sách. Nàng rõ ràng rất tập trung, hắn đứng sau lưng mà nàng cũng không hề hay biết.

Đứng sau lưng nàng, nhìn vai nàng tròn, cổ trắng, dài như thiên nga, lưng như đàn tỳ bà, rất đẹp, đến vòng eo, đường cong liền mở rộng ra, tạo nên hình căng tròn, mông kéo căng, tràn đầy cảm xúc.

Hắn cố ý trêu nàng, vươn tay, lặng yên đến ôm eo nàng. Ôm chặt nàng liền nghe nàng thất thanh kêu, giãy giụa, kinh ngạc:

- Là ai?

Hắn cười hì hì, nói:

- Nàng đoán là ai?

Nàng nhận ra giọng hắn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại, gắt:

- Chàng thật xấu, chàng xem xem, làm người ta sợ đến nỗi mực nhỏ vào sổ rồi này, hại người ta phải viết cả một ngày, đền đi?

Hắn cười ha ha:

- Không phải ta đến giúp nàng sao?

Nàng gắt giọng:

- Không phải bảo chàng đến thiếp... đúng,... đúng là muốn chàng đền sổ sách cho thiếp.

- Ta không có hứng thú với sổ sách.

Hắn quay người nàng lại, cười tủm tỉm, nói:

- Ta chỉ có hứng thú với Lâm Lang của Thiên kiều bách mỵ thôi, ở bên Lâm Lang thì được, không bồi thường sổ sách.

Lúc này, mặt hai người kề sát nhau, hương thơm của vị thiếu phụ kia xông vào mũi, gương mặt trắng nõn, xinh đẹp đỏ ửng lên, mi chớp động, đôi mắt trong, mê người. Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, nàng thẹn thùng, sẵng giọng:

- Nhìn gì mà nhìn? Cũng không phải chưa nhìn bao giờ.

Hắn khẽ cười, nói:

- Dù ngày ngày đều gặp, lúc nào cũng thấy, cũng nhìn không đủ. Ông trời đối với Sở Hoan ta quả không bạc, ban cho ta một đại mỹ nhân yêu kiều như vậy. Hì hì, xem ra, ta là người lương thiện mười kiếp, làm việc thiện liên tiếp mười đời, ông trời mới cho ta phúc phận như vậy.

Nàng nhoẻn miệng cười, đẹp không gì sánh được, véo nhẹ bên hông hắn:

- Toàn nói bậy, toàn nói những điều nhảm như vậy...

- Vậy chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh.

Hắn ôm eo nàng, thân thể hai người kề sát nhau, thì thầm vài câu bên tai nàng. Nàng liền lắc mình, gắt:

- Lại nói hươu nói vượn. Đây không phải chuyện nghiêm chỉnh. Sở lang, chàng bỏ thiếp ra trước, nếu có người bước vào thì không hay.

Hắn cười nói:

- Nàng lại gạt ta, lần trước không phải còn nói, thư phòng này, không có sự cho phép của nàng, không ai được phép bước vào, sao bây giờ lại có người dám tiếp cận?

- Thiếp... thiếp sửa lại quy tắc...

Lúc này, nàng cảm nhận dưới bụng như có vật gì chĩa vào, thân thể mềm ra, má đỏ ửng, khẽ vặn mình:

- Chàng bỏ thiếp ra trước.

- Không được, ta nhớ nàng rồi...

Hắn bỗng tiến sát lại, nhẹ nhàng cắn vào vành tai nàng. Nàng chợt thấy thân thể mềm ra. Hắn dùng một tay, hất sổ sách sang một bên, ôm nàng ngồi lên bàn, khẽ nói bên tai nàng:

- Mấy ngày không gặp nàng, bây giờ cho ta...

Một tay đã vào trong vạt áo, nắm lấy bộ ngực mềm mại của nàng.

- Đợi muộn chút...

Nàng kề trán lên vai hắn, thân thể rung động:

- Để thiếp cho người làm cơm cho chàng... đợi... đợi tối...

- Tối là tối, bây giờ là bây giờ.

Hắn đã vén áo nàng lên, thò tay cởi quần lót nàng. Nàng vặn mông, chặn lại, không để hắn làm ngay. Hắn liền dùng sức, ôm lấy nàng, thuận tay từ phía sau, liền cởi được ra. Bộ mông đầy đặn, đầy nhục cảm của nàng liền lộ ra. Cũng nhiều ngày nàng không gặp hắn, vặn mình vài cái, cũng không kháng cự, phối hợp với hắn, cởi quần lót, nghe thấy tiếng rên rỉ của nàng, trong phòng lập tức là cảnh xuân.

Hắn giằng co một hồi lâu trên thân thể đầy đặn, trắng như tuyết của nàng, tháo trâm, tóc tản ra. Đến khi nàng kiệt sức, cuối cùng vân thu vũ tán.

Nàng đứng dậy, quỳ bên hắn, dùng cách hắn thích nhất để dọn dẹp sạch sẽ. Thu dọn một hồi, hắn ôm lấy nàng, một tay dò xét, vỗ về trong vạt áo nàng, khẽ cười nói:

- Bây giờ là điểm tâm trước bữa ăn, đến tối ta mới trừng phạt nàng.

Nàng tựa vào ngực hắn, dịu dàng nói:

- Người ta có làm sai điều gì, sao chàng lại muốn trừng phạt người ta?

- A, vậy ta nói sai rồi. Là ta phải bù đắp cho nàng.

Hắn ghé vào tai nàng, nhẹ nhàng nói:

- Lâm Lang nhà ta vất vả đêm ngày, cũng đã mệt mỏi, là phải bù đắp cho nàng cẩn thận.

- Đã biết người ta mệt, còn... còn giày vò người ta như vậy...

Bị hắn một phen gió táp, mưa rào, thân thể nàng mềm nhũn, đôi má đỏ ửng sau sự thỏa mãn, nắm lấy hai tay đang tùy ý nắn bóp trên ngực mình, nói khẽ:

- Đúng rồi, Sở lang, số núi muối, có phải lên dừng lại? 8 núi muối đều đang làm muối, làm gấp ngày đêm, hiện tại số muối tồn trong kho đã không ít. Vốn là mở thị trường vào Quan nội, nhưng con đường Thanh Châu đã bị phong tỏa, ngay đến các khách hàng Bắc Sơn cũng tạm thời nghỉ. Bên này tiếp tục sản xuất, hàng nhiều hơn tiêu thụ, trữ hàng quá nhiều, ngay đến kho muối cũng không thể chứa được nữa, lại tốn thêm ngân lượng xây thêm kho khác...

- Buổi tối thì dừng đi.

Hắn nghĩ một lát, nói:

- Trước đây mỗi xưởng muối có hai đội công nhân, mỗi đội làm 6 canh giờ. Bây giờ vẫn có hai đội, mỗi đội 3 canh giờ, tối đều nghỉ hết nhưng tiền lương của những công nhân đó không được nợ một đồng nào, ăn uống vẫn cung ứng như bình thường. Đó đều là những công nhân thuần thục, hơn nữa, hiện tại bọn họ cũng chỉ trông chờ vào công việc này để nuôi sống gia đình, do đó công nhân vẫn tiếp tục ở lại xưởng muối.

Nàng cười, ngẩng lên, hôn một lên trán hắn, dịu dàng nói:

- Sở lang, chàng biết thiếp thích chàng tại điểm nào không? Chính là sự lương thiện của chàng. Chàng tốt với tất cả mọi người đều tốt, làm quan lớn rồi, nhưng cách làm người vẫn không thay đổi...

Hắn cười ha ha, lại hỏi:

- Đúng rồi, chuyện làm ăn tại Thiên Sơn, các nàng giải quyết thế nào?

- Thiếp thương lượng với Đỗ tiên sinh một hồi, Đỗ tiên sinh cảm thấy, đã ký khế ước rồi, dù đối phương có là địch, cũng cần làm theo khế ước.

Nàng giải thích:

- Thiên Sơn mua một lần nhiều muối như vậy, đương nhiên là để tích muối, sợ rằng sẽ xuất hiện muối hoang. Đỗ tiên sinh nói, chiến đấu sa trường, đao kiếm thật, dùng thực lực và mưu lược để đấu. Thiên Sơn cũng không vì có nhiều thêm chút muối mà tạo nên nhiều uy hiếp với chúng ta. Muối đã chuyển qua rồi, bạc bên đó cũng đã nhập vào muối mới, vừa hay có thể giải quyết vấn đề tiền công cho công nhân.

- Ta biết mà, những chuyện này giao cho các nàng, đương nhiên sẽ được giải quyết thỏa đáng.

Hắn mỉm cười:

- Nhưng hôm này ta đến, vẫn còn một chuyện cần thương lượng với nàng.

- Chuyện gì?

Nàng trừng mắt, ánh mắt mê người đầy nghi vấn.

Hắn đứng dậy, đi lấy một vật:

- Vật này ta luôn mang theo bên mình, lần trước vội đi Thanh Đường, tiện mang theo. Lần này ta quay về, trực tiếp đến đây, cũng mang theo đến.

Hắn đưa ra một cái nơ, mở ra, lấy ra một tấm ảnh mỏng, rất đặc biệt, đưa cho nàng:

- Nàng xem trước xem, ai trong hình?

Nàng nhận bức ảnh đó, chỉ lớn hơn một ngón tay, lấy hai tay nắm, chỉ thấy toàn màu đen như cát bụi, có chút kỳ quái, Sở Hoan cười nói:

- Xem mặt kia.

Nàng chưa thấy vật này bao giờ, cũng không biết đây là gì, mắt sáng lên, liếc nhìn, liền giật mình:

- Đây... đây là ai... ô, đây là...

Hắn đến bên nàng, cười nói:

- Đúng vậy, trong bức hình này là ai? Trắng trắng, mềm mềm, yêu kiều, như tiên nữ hạ phàm...

Nàng lườm hắn, nhíu mày, ngạc nhiên nói:

- Sở lang, chuyện này... đây như một tấm gương, Nhưng... nhưng đây không phải gương đồng, bên trong chiếu rọi rất rõ...

- Đây là gương, nhưng không dùng đồng làm nên, mà là thủy tinh.

Hắn có vẻ đắc ý:

- Lâm Lang, có lẽ trong thiên hạ, nàng là người phụ nữ đầu tiên dùng nó để soi mình.

Hắn vuốt cằm, cười nói:

- Cũng chỉ có mỹ nhân như Lâm Lang nhà ta mới xứng soi gương đầu tiên.

- Thủy tinh?

Nàng ngạc nhiên:

- Nó là thủy tinh? Chàng từ đâu có được nó? Dùng tốt hơn đồng rất nhiều, không những nhỏ gọn tiện dùng, mà soi vào... soi vào rất rõ ràng.

Rồi nàng lại nhìn vào gương. Nàng vốn là một mỹ nhân hiếm có. Trong gương đương nhiên là vô cùng kiều diễm, đẹp hơn rất nhiều so với soi trong gương đồng. Lúc này, nàng mới hoàn toàn nhìn rõ diện mạo của mình, không ngờ mình lại đẹp đến như vậy. Hơn nữa, vừa rồi, giao hợp cùng hắn, lông mày phong tình càng làm mê lòng người, ngay đến nàng cũng cảm thấy vô cùng kiều diễm.

Hắn ngồi lên ghế, giơ tay chỉ vào ngực mình:

- Không phải tìm được, mà là làm ra, là sự sáng tạo độc đáo của tướng công nàng, độc quyền. Đây là ta làm ra.

Nàng bán tín bán nghi, dù nàng biết thỉnh thoảng hắn cũng làm ra những vật kỳ lạ, như lúc đầu điều chế được mỹ tửu, sau đó dùng hàn thạch làm muối, nhưng những đồ vật cổ quái đó, nàng thực sự không biết hắn làm ra như thế nào.

- Biết sao lại đưa vật này cho nàng không?

Hắn cười.

Nàng lắc đầu, hắn đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, nhìn một hồi, nhẹ nhàng nói:

- Đây là sính lễ, Lâm Lang, ta muốn cưới nàng.

Nàng run lên, nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ động, mắt sáng lên:

- Sở... Sở lang, chàng... chàng nói gì?

- Ta muốn cưới nàng, đây là sính lễ quý nhất của ta.

Hắn đưa tay ra, nâng cằm nàng:

- Chuẩn bị làm tân nương của ta nhé.

Rồi hắn tiến lại, hôn nhẹ lên môi nàng.