Khi quay lại chỗ ở của mình, Tề Vương đã thấy Lô Hạo Sinh đứng trước cửa đợi, y thấy lạ, bèn hỏi:

- Trưởng sử vẫn chưa nghỉ?

Lô Hạo Sinh chắp tay nói:

- Có một số chuyện cần báo cáo với Vương gia, vì vậy đứng đợi ở đây, không biết hiện tại Vương gia có thời gian không?

Lô Hạo Sinh có thể coi là vào sinh ra tử cũng Tề Vương, lòng trung thành của y không có gì để nghi ngờ. Sau khi dẫn y vào phòng, ngồi xuống, Tề Vương cười nói:

- Trưởng sử có chuyện gì vậy?

- Tâm trạng Vương gia dường như rất tốt?

Y thấy nét mặt tươi của Tề Vương, cũng tươi cười hỏi:

- Có phải vì Sở Đô đốc?

Tề Vương nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói:

- Trưởng sử, Sở Hoan đã bày tỏ thái độ, sẽ giúp bổn vương trở lại. Chỉ là chuyện này không thể gấp, cần bàn bạc thêm.

- Tây Bắc không yên bình, dù Sở Đô đốc có lòng giúp vương gia, e rằng cũng lực bất tòng tâm.

Y khẽ nói:

- Chỉ có bình định Tây Bắc trước, tập kết binh mã, thuế lương, mới có khả năng đánh cược với Thái tử.

- Ý của Sở Hoan cũng là như vậy.

Tề Vương gật đầu:

- Tiếu Hoán Chương và Chu Lăng Nhạc đều lòng lang dạ thú. Chưa diệt trừ được hai gian tặc này, Tây Bắc không yên, đương nhiên không thể nói đến chuyện xuất binh rồi.

Y mỉm cười, Tề Vương hỏi lại:

- Trưởng sử vừa nói có chuyện muốn báo cáo với bổn vương, không biết là chuyện gì?

Y suy nghĩ một chút, hạ giọng nói:

- Khi Vương gia ở chuồng ngựa, có giao tình như nào với Hiên Viên Thắng Tài?

- Hiên Viên Thắng Tài?

Tề Vương lắc đầu:

- Gặp mặt vài lần, không có thâm giao. Trước khi y đi theo Sở Hoan, từng là quân cận vệ. Y là người của Hiên Viên thế gia, có công lao lớn với đế quốc, nghe nói từ nhỏ đã học võ tại võ đường của Hiên Viên gia. Đúng rồi, kiếm pháp của y rất lợi hại, nghe nói là Hiên Viên Thiệu đích thân truyền thụ. Sau khi lớn lên, y gia nhập cận vệ quân, làm việc dưới trướng Viên Hiên Thiệu. Chỉ có điều dù xưng hô huynh đệ với Hiên Viên Thiệu nhưng cũng không được người trong quân cận vệ kính trọng. Chuyện thăng chức cũng là dựa vào bản lĩnh của bản thân. Sau đó, Sở Hoan đến Tây Bắc nhậm chức, Hiên Viên Thắng Tài bị điều động đi. Khi Sở Hoan đến Tây Bắc được mang theo 100 thân binh, hộ vệ. Hiên Viên Thắng Tài cũng được y dẫn theo.

Y khẽ vuốt cằm, Tề Vương thấy lạ, hỏi:

- Trưởng sử, sao lại hỏi Hiên Viên Thắng Tài?

- À, khi nãy khi tan bữa rượu, tại hạ có nói chuyện vài câu với Hiên Viên Thắng Tài.

Y cười, nói:

- Hiên Viên Thắng Tài là người hài hước, lời nói cử chỉ đều rất đúng mực, thực sự là một nhân tài hiếm có.

Tề Vương cười nói:

- Đó là đương nhiên. Hiên Viên Thắng Tài là con cháu của Hiên Viên gia, có tư cách vào Diễn vũ đường. Hiên Viên gia đều là những anh hùng trung can nghĩa đảm. Y dù gì cũng là em họ của Hiên Viên Thiệu. Hiên Viên Thiệu lợi hại như vậy, Hiên Viên thắng Tài đương nhiên cũng không thể kém được.

- Trung can nghĩa đảm!

Y trầm ngâm một hồi, rồi nói:

- Vương gia, vừa rồi tại hạ có nói chuyện vài câu với Hiên Viên Thắng Tài. Binh lực hiện tại của Tây Quan cũng không ít, nhưng tiền, lương thảo, ngựa, tất cả đều thiếu. Nếu Tiếu Hoán Chương và Chu Lăng Nhạc ra tay với Sở Hoan, chưa chắc Sở Hoan đã thắng.

Tề Vương khoát tay nói:

- Dưới gầm trời này vốn không có chuyện tuyệt đối. Sở Hoan rất thông minh, hơn nữa xưa nay đều gặp dữ hóa lành. Bổn vương tin rằng hắn nhất định có thể giải quyết khó khăn trước mắt.

Y nhíu mày, do dự một chút, cuối cùng hạ giọng nói:

- Vương gia, ngài cũng biết, quân Tây Quan trước đây đã trải qua một lần thanh lọc lớn. Quân chủ lực của Tây Quan thực ra là quân Tây Quan do Dư Bất Khuất lưu lại. Khi Sở Hoan mới đến Tây Quan, chủ tướng của quân Tây Quan là Đông Phương Tín. Trong thời gian ngắn, Sở Hoan đã giải quyết Đông Phương Tín, hơn nữa còn loại bỏ hoàn toàn thân tín của Đông Phương Tín.

Tề Vương hứng khởi nói:

- Ngươi đã biết thủ đoạn của Sở Hoan giỏi như vậy, chúng ta càng lên tin tưởng vào năng lực của hắn. Hắn có thể nhanh chóng giải quyết Đông Phương Tín, đã chứng minh bản lĩnh của hắn rồi. Chu Lăng Nhạc và Tiếu Hoán Chương dù khó xử lý, nhưng đối với hắn, cũng chỉ là cần thêm chút thời gian. Trưởng sử, ngươi đa mưu túc trí, bổn vương vẫn còn trẻ, sau này ngươi hãy giúp đỡ bổn vương, bày nhiều kế sách cho Sở Hoan. Dù thế nào cũng phải loại trừ hai tên phản tặc đó.

- Bình định Tây Quan trước, sau mới bình định thiên hạ, con đường này không hề sai.

Ánh mắt y lấm lét, như có điều muốn nói, do dự một chút, cuối cùng vẫn đứng dậy, nói:

- Vương gia nghỉ ngơi sớm đi, bỉ chức xin cáo lui...!

- Trưởng sử, có phải ngươi có điều gì khó nói?

Tề Vương dù sao cũng không phải kẻ ngu dốt. Y đã thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của y, cảm thấy y như có điều gì đó giấu trong lòng, khẽ nói:

- Trưởng sử, bổn vương gặp nạn rời kinh, bên cạnh ngoài Lăng Sương, chỉ có mình ngươi. Dù bổn vương không giỏi nhìn người, nhưng bổn vương biết, ngươi là người bổn vương có thể tin tưởng. Nếu ngươi có gì muốn nói, cứ việc nói ra, không sao.

Y suy nghĩ một hồi, lại ngồi xuống, khẽ thở dài:

- Vương gia, đáng lẽ mới đến Tây Bắc, ty chức không nên nói bậy. Nhưng... đúng như những gì Vương gia nói, dù ty chức đi theo Vương gia, phải luôn nghĩ cho Vương gia, có những chuyện khó nói, nhưng vẫn cần bẩm báo với Vương gia.

Tề Vương cười, nói:

- Đúng là nên như vậy.

- Vương gia, người cũng đã biết, sau khi thay đổi một loạt tướng lĩnh, những tướng lĩnh này đều là Sở đô đốc tự mình cất nhắc lên.

Y khẽ nói:

- Ngoài ra, các quan viên địa phương chung quanh Tây Quan đạo cũng đều do Sở Đô đốc sát hạch, đề bạt. Bất luận là quân Tây Bắc hay các nha môn Tây Bắc đều là nhân mã của Sở Đô đốc. Dù một số quan viên vẫn chưa nhận được sự bổ nhiệm chính thức của triều đình, chỉ là tạm nhậm chức, nhưng trên thực tế lại đều đã có danh.

Tề Vương nói:

- Tây Bắc trước đây nhiều bạo loạn, nhiều chức quan còn trống, có chỗ trống đương nhiên sẽ có bổ sung. Sở Hoan lệnh quan viên làm việc trước, sau đó bẩm báo triều đình, cũng không có gì đáng trách. Dù gì, đợi đến khi triều đình ủy nhiệm, các nha môn Tây Bắc cũng không thể làm được chuyện, đều chia rẽ rồi....!

- Vậy thì Vương gia có từng nghĩ đến, Chu Lăng Nhạc và Tiếu Hoán Chương đều không nghe theo lệnh triều đình, chia bè chia phái. Như vậy... Sở Đô đốc có thể cũng như vậy không?

Tề Vương nhíu mày:

- Lô Trưởng sử, Sở Hoan khác bọn chúng. Sở Hoan trung can nghĩa đảm, sao có thể đánh đồng cùng đám tặc tử kia được? Lúc đầu ngươi cũng nói, bổn vương nên đến Tây Bắc tìm sự trợ giúp. Nay đã đến Tây Quan, sao ngươi lại có ý nghĩ như vậy?

- Vương gia, ty chức không phải có điều bất mãn với Sở đại nhân.

Y hạ giọng nói:

- Ý của ty chức là, những quan viên và tướng lĩnh kia đều là người do Sở đại nhân đề bạt, sự dặn dò của Sở đại nhân, bọn họ đương nhiên không thể không nghe. Giao tình giữa Vương gia và Sở đại nhân lại thâm hậu, Sở đại nhân đương nhiên cũng trung thành và tận tâm với Vương gia. Chỉ là...!

- Chỉ là gì?

Y thở dài:

- Chỉ là Vương gia đã nghĩ đến, nếu những tướng lĩnh này theo Sở đại nhân bình định Tây Bắc. Bọn họ kể công, kiêu ngạo, đến lúc đó, ngoài Sở đại nhân ra, còn có ai có thể quản được? Nói đến cùng, những người đó theo Sở đại nhân chém giết, không phải là để có tiền đồ tốt sao...!

Ngừng một lát, y thở dài, nói tiếp:

- Lỡ như, sau khi đánh xong Tây Bắc, những tướng lĩnh này an nhàn rồi, có còn vì Vương gia mà đánh vào Quan Trung?

- Bọn chúng đã nghe theo Sở Hoan, đến khi đó, chỉ cần Sở Hoan hạ lệnh, lẽ nào bọn chúng dám không nghe?

Tề Vương nói.

- Vương gia, Thiên Quân Vạn Mã chính là vạn người vạn tâm tư. Lẽ nào Sở đại nhân có thể khống chế tâm tư của tất cả mọi người?

Y nghiêm nghị nói:

- Bọn họ theo Sở đại nhân đánh Tây Bắc, chỉ vì nếu bọn họ không đánh thì không có tiền đồ, bọn họ mới có thể nở mày nở mặt. Nhưng đối với bọn họ, đánh vào Quan Trung là vì cớ gì? Vương gia cũng biết, người Tây Bắc tính dữ, nếu Sở đại nhân làm trái lại suy nghĩ của tất cả mọi người, e rằng bản thân hắn cũng nguy hiểm?

Tề Vương nhíu mày:

- Lẽ nào bọn chúng không thể trung thành vì bổn vương?

- Vương gia, đến hiện tại, trữ quân triều đình vẫn là Thái Tử.

Y nghiêm túc nói:

- Vương gia lại không có ân huệ gì với bọn chúng, bọn chúng chưa chắc đã bán mạng vì Vương gia.

- Chuyện này...!

Tề Vương nắm chặt hai tay.

Y nói khẽ:

- Thực ra Sở đại nhân nói đúng, muốn vào quan, nhiệm vụ nặng nề, đường xa, không phải 1, 2 năm là có thể làm được, vẫn cần nhiều thời gian chuẩn bị. Ty chức muốn nói, Vương gia đã đến Tây Bắc rồi, thì nên có sự tôn quý của Vương gia. Những ngày này, nên để tướng lĩnh Tây Bắc biết, người bọn họ cần thuần phục là Tề Vương điện hạ!

- Ý của ngươi là gì?

- Vương gia gia nhất định phải có nhóm người tận trung bên cạnh.

Y hạ giọng nói:

- Ty chức đã nghĩ, người đầu tiên cần tranh thủ là Hiên Viên Thắng Tài. Y là người của Hiên Viên thế gia, điều quan trọng nhất, hiện tại y là người thống lĩnh binh mã Tây Quan. Một khi y đã nguyện tận trung với Vương gia, thì Vương gia đã có một sự giúp đỡ lớn!

Tề Vương nhìn chằm chằm vào mắt y, ánh mắt lạnh dần, rồi cười nhạt:

- Trưởng sử, ngươi vào sinh ra tử với bản vương. Khi bản vương chán nản nhất vẫn không vứt bỏ bản vương, kỳ thực bản vương rất cảm kích ngươi. Nhưng hiện tại, chúng ta mới đến Tây Quan, ngươi đã nói ra những lời này, lẽ nào ngươi muốn, sau khi bước vào Tây Quan ta và Sở Hoan mỗi người một ngả?

- Vương gia, ty chức...!

- Không cần nói nữa.

Tề Vương khoát tay:

- Trưởng sử, những lời hôm nay, bổn vương coi như ngươi chưa nói, bổn vương cũng không nghe thấy gì. Ra khỏi cánh cửa kia, ngươi vẫn là trưởng sử của bổn vương, vẫn là tâm phúc của bổn vương. Nhưng sau này không được nói những lời như vậy nữa. Ngay đến một chữ cũng không được nói. Nếu không phải Sở Hoan thu nhận bổn vương, e rằng hiện tại bổn vương đã lưu lạc nơi nào, không có chỗ dung thân... Nếu có một ngày hắn thực sự đồng ý vì bổn vương nhập quan, thì đó là tình nghĩa của hắn với bổn vương, cho dù hắn không đi, bổn vương cũng không trách hắn.

Y khẽ than, chắp tay nói:

- Là ty chức lỡ lời. Vương gia, ty chức cũng hy vọng Sở đại nhân trung thành và tận tâm với Vương gia, càng hy vọng có một ngày, Vương gia có thể thống lĩnh đại quân, nhập quan tiến kinh!