Có thể gả cho hắn là chuyện nàng luôn mong đợi. Lúc này, hắn lại long trọng đề cập đến, sao nàng lại không thích chứ. Hơn nữa nàng cũng biết, thời gian chịu tang mẫu thân của hắn cũng đã qua. Lúc đầu hai người đã hẹn, khi hạn chịu tang hết sẽ thành hôn. Từ đó, nàng luôn đếm từng ngày, đợi đến ngày này.
Lúc này nàng vui mừng khôn xiết, nhưng lại có chút do dự, khẽ nói:
- Sở lang, bây giờ... bây giờ thành hôn có tốt không? Thế cục Tây Quan lúc này không tốt. Lúc này...!
- Thứ nhất, ta đã hứa với nàng, khi thời gian đến, ta sẽ đón nàng qua cổng. Nam tử hán đại trượng phu, nói được làm được.
Hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói:
- Thứ hai, thiệt thòi cho nàng lâu như vậy, ta luôn cảm thấy áy náy, chỉ mong suốt đời này có thể bảo vệ nàng, yêu nàng...!
Nàng thấy ấm lòng, ngọt ngào, dựa vào lòng hắn, nói khẽ:
- Chàng nói vậy, thiếp đã thấy đủ rồi.
- Còn nữa, điều quan trọng nhất, chỉ có cưới nàng, ta mới nỗ lực hết mình.
Hắn nói khẽ:
- Lâm Lang, nàng không biết rằng, từ khi mới quen nàng, ta không hề có ý định thành thân, lúc đó, thậm chí ta còn không nghĩ cả đời này phải thành thân...!
Nàng cười nói:
- Chàng không thành thân, muốn làm hòa thượng à?
Hắn nghiêm nghị nói:
- Ta không nói đùa.
Do dự một lát, hắn nói:
- Nàng là nữ nhân ta dành tình cảm chân thành, như trúng tà, những người bên cạnh đều không được, chỉ có nàng.
Nàng thấy hắn nghiêm túc, biết hắn không phải đang đùa, nắm chặt tay hắn, nói khẽ:
- Vậy sao chàng không muốn kết hôn?
- Vì như vậy sẽ liên lụy rất nhiều người.
Mặt hắm trầm xuống:
- Lâm Lang, ta luôn giấu nàng. Trước khi quen nàng, ta đã từng thề, phải làm một chuyện đại sự...!
- Đại sự?
Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Có đại sự gì?
Hắn cười, không trả lời, chỉ nói:
- Lúc đó, đối với ta, làm chuyện đó rất nguy hiểm. Nếu ta thành thân, nhất định sẽ liên lụy người ta, do đó ta không có ý thành thân. Chỉ là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Gặp nàng, tim ta liền loạn, vốn không muốn liên lụy nàng. Nhưng... nhưng không gặp được nàng, lòng ta thấy trống trải...!
Nàng cười dịu dàng, tựa vào người hắn, nói nhẹ nhàng:
- Thiếp cũng vậy, một ngày không gặp được chàng, trong lòng... trong lòng thực sự rất nhớ, chỉ mong bay đến bên chàng ngay...!
- Đến ngày hôm nay, bản thân ta cũng không biết mình đã vượt qua thế nào.
Hắn nói dịu dàng:
- Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, đời người thay đổi liên tục, có những chuyện luôn không xảy ra theo những gì ta nghĩ.
Ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Nàng nói không sai, hiện tại Tây Quan đang đối mặt với khó khăn, có thể ta sẽ bại trong tay Chu Lăng Nhạc. Vì vậy ta cần cưới nàng, có người nhà rồi, ta sẽ nỗ lực hết mình bảo vệ người nhà.
Nàng nói nhỏ:
- Sở lang, dù thắng hay bại, Lâm Lang đã theo chàng, sống là người của chàng, chết là ma của chàng.
Hắn cười ha ha, nàng ghé sát vào tai hắn nói khẽ;
- Cái đó... Lâm cô nương, chàng định làm sao?
Thân phận của Lâm Đại Nhi đã công khai, lại sinh cho hắn một cô con gái.
Lúc này, trên dưới phủ Đô đốc đều biết, ngay cả Thành Sóc Tuyền cũng biết chuyện này, đều là đề tài bàn tán. Nhưng nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện quá bình thường, nhiều lắm, người ta cũng chỉ nói hắn phong lưu, phóng khoáng mà thôi.
Chuyện này, hắn đương nhiên cũng nói rõ với nàng. Sau khi biết rõ nguyên nhân và kết quả sự tình, nàng đương nhiên cũng không có cái nhìn khác về hắn. Dù gì hắn và Lâm Đại Nhi vì hoàn cảnh bất đắc dĩ, do đó mới có quan hệ xác thịt. Hơn nữa, tình hình lúc đó, Lâm Đại Nhi cũng coi như cứu mạng hắn.
Nàng biết rõ, hắn là nam nhân có trách nhiệm. Nếu đã có quan hệ phu thê với Lâm Đại Nhi, đương nhiên sẽ không bỏ mặc không quản, ngược lại còn khuyên hắn đối xử tốt với cô ấy. Khi Sở An đầy tháng, Lâm Lang còn chuẩn bị một phần hậu lễ, sai người mang đến. Mà Lâm Đại Nhi cũng biết chuyện giữa hắn và nàng, biết nàng là thê tử chưa qua cổng của hắn.
Nàng vừa hỏi vậy, hắn liền cười, hỏi lại:
- Nàng nói bây giờ ta nên làm sao?
- Lâm cô nương cũng đã sinh cho chàng một nữ nhi, chàng đương nhiên không thể bạc đãi cô ấy.
Nàng nghĩ một lát, rồi khẽ nói:
- Chàng... chàng cũng phải cưới cô ấy qua cổng.
Hắn gật đầu:
- Ta mới muốn thương lượng với nàng, hôn sự này nên làm thế nào?
Nàng nói:
- Tây Quan đang nghèo đói, lão bá tánh đến cơm cũng không có mà ăn. Lúc này nếu tổ chức lớn, e rằng lòng dân sẽ không thoải mái. Hơn nữa... hơn nữa, Lâm Lang chỉ cần ở cùng chàng, hôn sự có long trọng hay không cũng không quan trọng.
- Ta cũng nghĩ như vậy. Nếu xa hoa, phô trương quá mức, lại vào lúc này, e rằng mọi người sẽ bất mãn. Nhưng... nếu sơ sài quá, lại có lỗi với nàng.
Hắn dựa vào ghế, nghĩ:
- Các nàng theo ta, ta cũng không thể ngay đến hôn sự cũng không tổ chức long trọng được.
Nàng nhẹ nhàng nói:
- Sở lang, lúc này không giống ngày trước, dù có đơn giản chút, Lâm cô nương cũng sẽ không để ý.
Hắn nắm tay nàng, khẽ thở dài:
- Lần này đơn giản chút, đến ngày khác, ta sẽ bù lại cho các nàng. Ta đã sớm dặn dò Chủ sự lễ bộ tư Phạm Huyền, để y thu xếp chuyện này.
Nàng gật đầu, mỉm cười:
- Tất cả đều nghe theo chàng.
Dừng một chút, nàng khẽ cắn vào tai hắn, hỏi:
- Vậy còn vị Liễu cô nương trong phủ, chàng định làm thế nào? Hay là cũng muốn cưới luôn một lần?
Hắn bỗng có chút lúng túng.
Chuyện của Lâm Đại Nhi hắn còn có chút niềm tin. Nhưng chuyện của Mị Nương, hắn biết đó là do bản thân. Hắn biết, Lâm Lang biết rõ sự tồn tại của Mị Nương. Hôm nay hắn vỗn muốn nói ra, nhưng không biết nên mở lời thế nào, lúc này, nàng lại chủ động hỏi, hắn đành đáp:
- Cái đó... tạm thời vẫn chưa quyết định... không biết... không biết nàng ấy có đồng ý không...!
Hắn thấy trong lòng trống rỗng.
Nàng cười, dịu dàng nói:
- Nàng ấy dù gì cũng đã là người trong phủ chàng, nếu không cưới về, chắc sẽ có lời dị nghị... nếu nàng ấy đồng ý, cũng cưới luôn về thì tốt.
Hắn không ngờ nàng lại thấu tình đạt lý như vậy, trong lòng thấy xấu hổ.
Nhưng chuyện này cũng không có cách nào khác. Mỵ Nương đã dâng trinh tiết cho hắn. Hắn đương nhiên cũng không thể không lo.
Nghĩ kỹ lại, nếu Mỵ Nương đồng ý, sau lần thành thân này, hắn sẽ có bốn người đẹp. Nhìn có vẻ tha hồ hưởng phúc, nhưng hắn biết rõ, Tố Nương ngày thường dù không nói gì, nhưng trong lòng cũng nghĩ. Còn Đại Nhi và Mỵ Nương vốn không hòa hợp, lại còn đều rất lợi hại, cũng may còn có Lâm Lang thấu tình đạt lý, lòng dạ thoáng đạt. Chỉ có điều, không biết sau này trong hậu cung có thể sống bình yên hay không.
Nghĩ tới đây, hắn liền nhớ đến Tố Nương. Nàng ta cần kiệm, là người vợ tốt, chỉ là không biết Tố Nương có thể quản được đám tiểu mỹ nhân hay không.
Nhìn Lâm Lang, hắn nghĩ nếu để nàng lo chuyện nhà, nàng đại lượng, có khí chất, khoan dung với mọi người, hơn nữa xử lý mọi chuyện đều rất thỏa đáng, có thể hậu viện sẽ yên ổn hơn nhiều.
Vốn là đại hôn của Tổng Đốc, đương nhiên sẽ rất long trọng. Nhưng lúc này, hắn chỉ có thể giản lược, mọi việc hôn sự đều giao cho Lễ bộ tư, Phạm Huyền.
Đây là đại sự mà hắn giao cho đương nhiên là phải tự mình đi làm, ngoài ra, ngày tiến hành hôn lễ cũng đã định, chính là trước năm mới hai ngày.
Trên dưới phủ Tổng Đốc vừa chào đón năm mới, vừa chuẩn bị hôn sự.
Thực ra, lo liệu hôn sự đối với Phạm Huyền là rất thuận lợi, nhưng điều khiến y đau đầu nhất là ngày thành hôn sắp đến mà vẫn chưa biết có bao nhiêu tân nương.
Lâm Đại Nhi và Lâm Lang đương nhiên là đã chuẩn bị rồi. Nhưng về phần Mỵ Nương vẫn chưa có tin chính xác. Y vốn muốn đến phủ tìm Mỵ Nương bàn chuyện này, nhưng lại không thấy bóng dáng của vị cô nương xinh đẹp
này đâu. Chuyện này không chỉ khiến y lo lắng, mà ngay đến Sở Hoan cũng như lửa đốt.
Mỵ Nương không giao lưu với nhiều người trong phủ, đến thời điểm mấu chốt này, đột nhiên lại không thấy đâu. Hắn không biết cô nàng khuyến rũ này lại chạy đi đâu rồi. Theo lý mà nói, nàng ta đã trao trinh tiết cho hắn, vậy chắc chắn sẽ đi theo mình. Trước đó, hắn đã nói với nàng ta về chuyện hôn sự lần này, nàng cũng không nói gì. Lúc này, khi muốn xác định các chi tiết tỷ mỷ trong hôn lễ, lại không thấy người đâu.
Bên Lâm Lang chủ yếu là trao đổi ý kiến cho Tô lão. Chuyện này Tô gia sớm đã chờ đợi, mong còn không được. Lão thái gia đương nhiên sẽ đích thân đến nha môn Lễ bộ tư, tìm Phạm Huyền thương lượng chuyện này.
Tô gia là một đại gia tộc tại Tây quan, người Lâm Lang gả cho lại là Tổng đốc Tây quan. Lão thái gia đương nhiên thấy chuyện này không thể là qua loa, nói rõ với Phạm Huyền, Tô gia dự định, chỉ cần là bằng hữa thân thích đều mời hết đến. Ngày đại hôn, sẽ mua hết rượu tại các tử lâu trong thành, ít nhất cũng phải làm 200 bàn.
Phạm Huyền hồn bay phách lạc, vội nói với Lão thái gia ý của Tổng đốc.
Lúc này không như bình thường, tất cả đều cần tiết kiệm. Hơn nữa các quan viên tại Tây Quan đều ở nguyên vị trí, không mời một ai, chỉ làm mấy chục bàn cho náo nhiệt một chút là được.
Lão thái gia có chút không hài lòng, nói lại nhiều lần với Phạm Huyền.
Thực ra, trong lòng Sở Hoan rất rõ, Tô gia cần sĩ diện. Lâm Lang xuất giá nhất định phải làm lớn. Đón tân nương, náo nhiệt đương nhiên là tốt.
Nhưng nếu phô trương quá sẽ lãng phí, hơn nữa sẽ có dị nghị. Đại Nhi không có người thân, Lâm Lang ở Tô gia lại nhiều bạn, do đó, nếu thực sự có vấn đề, cũng chỉ có Tô gia.
Hắn càng hiểu rằng, Tô lão thái gia muốn tổ chức lớn cũng là lẽ thường.
Bản thân cũng rất muốn nở mày mở mặt đón tân nương qua cổng. Nhưng lúc này, hắn đành phải để mấy vị tân nương chịu thiệt, tất cả đều làm đơn giản.
Điều khó nói này, hắn không tiện nói cho lão thái gia, đành giao cho Phạm Huyền. Y nắm được ý của Tổng đốc, nói lại nhiều lần cùng Tô lão thái gia.
Dù gì ông cũng là người thấu tình đạt lý, hiểu rõ ý của hắn, cuối cùng cũng không miễn cưỡng Phạm Huyền. Dù không thể bày 200 mâm, nhưng khi Lâm Lang xuất giá, nhất định phải nở mày nở mặt.