Kể từ ngày Cửu Kiếp không gian hoàn toàn không có dấu hiệu gì liền khép kín một cách ngoài ý muốn, chức năng phụ trợ mạnh mẽ của Cửu Kiếp kiếm cũng bị phong ấn một phần khá lớn, thì Sở Dương cảm thấy rất mất mác, chỉ cảm thấy không có số mệnh, không có vận thế.
Nhưng, chỉ là một đoạn thời gian rất ngắn ngủi, thì hắn đã đem tâm tính điều chỉnh lại rồi.
Từ giây phút kia trong lòng Sở Dương bỗng hiểu ra: Tất cả giúp đỡ, tất cả chuẩn bị ở phía sau cũng đã mất, trong thiên địa chỉ có bản thân mình, chỉ có bản thân mình lẻ loi một mình tiến lên phía trước!
Như vậy, ta sẽ dùng lực lượng của bản thân ta, đi về phía trước, xông ra khỏi nơi này!
Ta sợ cái gì? Dựa vào chính mình, ta cũng có thể đi! Như thế liên tục cho tới nay, Sở Dương sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu mà trước nay chưa từng có: Mặc dù không có gì để trông cậy, mặc dù không có gì phụ trợ, cũng không có gì để dựa vào, nhưng loại cảm giác này, cũng rất thoải mái, rất tự do!
Đó là một loại cảm giác trời cao biển rộng, tùy ta muốn thế nào cũng được.
Cho nên Sở Dương suy nghĩ một lần, đem tất cả đường lui của bản thân cắt đứt: Hắn xông ra khỏi Đông Hoàng Thiên! Rời xa khỏi khả năng bảo vệ của Tuyết Lệ Hàn.
Đúng là một chút chỗ dựa, cũng không hề lưu lại cho bản thân mình! Cứ như vậy đi thẳng tới bây giờ. Thì đáy lòng Sở Dương đã hơi quen với việc này, tất cả sự đều phải hoàn thành dựa vào lực lượng của mình, tuy rằng quá trình sẽ gian khổ một ít, nhưng, đó cũng là sự thích thú, ngay cả khi bị đuổi giết, cũng giống như vậy.
Thậm chí Sở Dương có thể cảm thấy được, sự dẻo dai, sức chịu đựng, còn có lòng tin của bản thân, đều đang tăng cường mạnh mẽ giống như điên.
Có lẽ quá khứ chính mình đã quá dựa vào ngoại lực rồi?
Sự trợ lực đến từ Cửu Kiếp kiếm, đến từ Tuyết Lệ Hàn, đến từ rất nhiều loại cơ duyên, còn sự cố gắng của bản thân có lẽ đã quá ít rồi!
Cho nên hắn theo bản năng mà sinh một loại cảm giác: Ngay cả khi đã tới bước đường cùng rồi, thì cho dù không dựa vào ngoại lực, thì bản thân ta vẫn có thể vượt qua được!
Đây mới là tâm tính vốn có của một cường giả! Nhưng, Sở Dương có chút tự kiêu rồi. Nhưng hiện tại những lời của Sở Nhạc Nhi đã làm hắn bừng tỉnh.
Đúng vậy, đúng là mình có thể vượt qua, nhưng cũng không có nghĩa những người khác cũng có thể vượt qua. Rõ ràng với tình thế như bây giờ thì mình vẫn có thể đào thoát, nhưng đám người Bạch Vũ Thần lại chắc chắn khó thoát khỏi cái chết!
Nếu mình đã tiếp nhận bọn họ, thì không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đi.
Bất cứ chuyện gì, đều nên quyết định làm hay bỏ, việc lựa chọn tâm tính cường giả của mình cũng không hề sai, nhưng sức người có hạn, khi cần ngoại lực giúp đỡ lại kiên quyết không nhận lấy, thì chính là một loại sai lầm!
Vào giờ phút này tâm cảnh của Sở Dương lại thăng hoa thêm lần nữa, tâm tính càng trở nên trọn vẹn!
Tâm niệm đã quyết, Sở Dương nhanh chóng làm ra quyết định: "Một khi đã như vậy, thì cứ làm như thế đi! Ta lập tức triệu tập bọn họ, nhanh chóng giải quyết nguy cơ lần này."
Yêu Ninh Ninh ở một bên đột nhiên cảm thấy rung động khó hiểu được.
Tuy rằng trước mắt chỉ là ca ca cùng muội muội trao đổi với nhau một cách ngắn gọn, thậm chí cũng không thể nói là ngắn gọn, tổng cộng cũng chỉ có một câu, nhưng, trong đó lại đã bao gồm rất nhiều thứ, cũng tiết lộ rất nhiều thứ.
Đây là một đoàn thể như thế nào đây?
Người nhỏ có thể quát mắng người lớn, người lớn hơn lại có thể lập tức tỉnh ngộ, rồi lập tức chấp nhận ngay trước mặt mọi người, cũng thừa nhận khuyết điểm của chính mình, rồi lập tức sửa chữa.
Đó là tâm tính hoàn toàn biến đổi.
Tất cả mọi thứ, đều đang hướng về phía hoàn mỹ nhất. Trong lòng Yêu Ninh Ninh tự hỏi rằng: Nếu như mình ở vào vị trí như Sở Dương, thì sẽ có thể khiêm tốn chấp nhận ý kiến của người khác như vậy sao? Nhưng lại phải thay đổi mình ngay lập tức, lại có thể biết được thiếu sót của mình? Yêu Ninh Ninh chua sót lắc đầu: Mình chắc chắn sẽ không làm được đấy.
Trên thực tế, bản thân Yêu Ninh Ninh cũng có chút tùy hứng, hơn nữa tập tính của hắn đã biến thành cao hơn người trong nhiều năm nay, hoàn toàn không nghe được ý kiến của người khác. Cho nên hắn mới là người có thể cảm nhận rõ ràng nhất, muốn làm được như Sở Dương lúc này thì khó khăn cỡ nào!
Lời thật lòng thì khó nghe! Đều biết lợi thì mới làm, điều ấy không thể nghi ngờ!
Nhưng, khó nghe chính là khó nghe! Không dễ nghe chính là không dễ nghe!
Việc không có người nào muốn nghe những lời không dễ nghe, thì cũng không thể nghi ngờ! Không bao lâu sau, bằng thủ đoạn bí mật, Sở Dương đã triệu tập Bạch Vũ Thần cũng những người xung quanh tập hợp tới đây, đặc biệt cẩn thận hoá trang một lần rồi dịch dung một lần nữa thành những khuôn mặt lạ hoắc, sau đó Yêu Ninh Ninh tự mình ra tay, tăng thêm cho mỗi người bọn hắn một ít đặc thù của Yêu Tộc.
Sau đó lại phóng ra yêu khí của bản thân, sau đó truyền cho mỗi người một ít. Yêu khí của Hoàng Thái Tử Yêu Tộc, tự nhiên sẽ mang theo sự uy nghiêm của hoàng tộc. Mà tùy tùng của đại công chúa Yêu Tộc, đương nhiên cũng cần có được hơi thở uy nghiêm của hoàng tộc. Như thế mới thật sự là đúng với thân phận mà bọn họ cần đóng!
Bọn họ đem tất cả những khả năng có thể bị người của Mặc Vân Thiên khám phá ra sự thật bóp chết ở trong trứng nước.
Ngay lúc mọi người đang muốn khởi hành rời khỏi Cô Trúc Thành, thì một tin tức ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện, làm rung động cả thiên hạ!
Ban đêm, hai đạo kiếm khí một đông một tây, đột nhiên xé rách hư không, chém nát bầu trời!
Vô số người, đều thấy được hai đạo kiếm khí bá đạo đột nhiên xuất hiện này! Một đạo cô độc lạnh lẽo, một đạo giết chóc máu lạnh! Hai đạo kiếm khí, chỉ có một điểm giống nhau, chính là: Lạnh lẻo vô tình!
Lấy trời cao làm thớt gỗ, coi chúng sinh là thịt cá!
Trong lúc nhất thời, tất cả người biết chuyện năm đó, mỗi người đều cảm thấy chấn động khó nói nên lời!
Bởi vì, hai đạo kiếm khí này, nói rõ hai chuyện!
Tuyệt Thiên Kiếm Quyết xuất thế!
Hồn Thiên Kiếm Quyết xuất thế!
Tuyệt Thiên kiếm cùng Hồn Thiên kiếm, vốn là truyền thừa của hai vị tuyệt thế kiếm các ở hai trăm vạn năm trước! Ở bên trong hai bản kiếm quyết, đều kèm theo toàn bộ tâm huyết hai vị kiếm trung thánh nhân này, thậm chí, còn bao gồm một phần tu vi!
Nói cách khác, chỉ cần có người có duyên hiểu rõ được điều huyền bí trong kiếm quyết, thì có thể lột xác thành cao thủ tuyệt đỉnh đương thời! Thật đúng là một bước lên trời!
Hai trăm vạn năm trước, hai đại kiếm khách tuyệt thế ngang trời xuất hiện, tổ tiên hai người đều là võ giả cực kỳ kiệt xuất, ở một lần chiến đấu gặp nhau, trải qua một trận đại chiến cực kì thảm thiết, cuối cùng cả hai đều chết.
Việc này làm cho hai người này từ khi còn trẻ liền trở thành kẻ thù sinh tử, một đường tăng lên, mặc kệ một trong hai có được kỳ ngộ như thế nào, cố gắng như thế nào, thì ở bên trong khoảng thời gian cực ngắn, người kia cũng có thể đuổi theo tới!
Hai người đánh nhau liên tục trong hơn mười vạn năm, cuối cùng lại trở thành hai vị kiếm trung thánh nhân!
Nếu như hai người chỉ là so đấu để cùng tiến bộ, thì đây sẽ là một chuyện tốt, nhưng vấn đề là sự cừu hận giữa hai người vốn không thể hóa giải được; cho dù hai người có muốn, thì cũng không có cách nào làm được, bởi vì kiếm của mỗi người trong hai người này đều dính vô số máu tươi của người thân người kia, bởi vì thế nên hai người này phải có một người vĩnh viễn ngã xuống mới được!
Cuối cùng đã tới ngày đó, hai người ước hẹn quyết chiến, sau khi chiến đấu với nhau một ngày một đêm thì không hẹn mà cùng bắt đầu dùng chiêu liều mạng: Cuối cùng, hai người lại giống bậc cha chú trước kia, đồng thời chết ở dưới kiếm của đối phương, một người dùng mũi kiếm đâm vào trái tim của đối phương, kiếm khí đem thân thể cũng như linh hồn của đối phương phá hư sạch sẽ, nhưng trái tim của hắn, cũng đã bị kiếm của đối phương đâm vào!
Cũng bởi vì như vậy, cho nên cả hai người đã cùng nhau đi xuống cửu tuyền!
Nhưng mà trước khi chết, hai người kia lại đồng thời hoàn toàn thấu hiểu! Dùng linh hồn đang tiêu tán làm bút, dùng cốt cách của bản thân làm giấy dùng máu tươi của bản thân làm mực; sáng chế ra kiếm quyết tâm đắc nhất khi còn sống của bản thân là Hồn Thiên Kiếm Quyết! Tuyệt Thiên Kiếm Quyết!
Nghe truyền rằng lúc sắp chết, hai người thề kiếp sau tuyệt đối không là đối địch nữa!
Trong một chớp mắt khi kiếm quyết hoàn thành, trường kiếm của hai người liền hóa thành hai đạo kiếm khí rộng lớn gào thét một cách thê lương, tiến vào trong hai bộ kiếm quyết kia; từ nay về sau kia hai bộ kỳ thư kinh thế hãi tục kia liền biến thành hai bản kiếm quyết thoạt nhìn vô cùng bình thường như vậy.
Hai bản kiếm quyết này, cũng chẳng biết đã đi đâu về đâu.
Mà hai trăm vạn năm sau, hai bản kiếm quyết này lại có thể xuất thế cùng một ngày!
Lại tiếp tục nổi lên mưa gió!
Cũng không biết là hai kẻ may mắn nào, chiếm được truyền thừa của hai vị thánh nhân ở hai trăm vạn năm trước?
Trong thời gian ngắn, toàn bộ Cửu Trọng Thiên Khuyết đều chấn động.
Lực hấp dẫn của hai bộ kiếm quyết này thật sự quá lớn, đủ để dụ hoặc, dao động tâm chí của bất cứ cường giả nào dưới cấp độ thánh nhân!
Tới khi nửa đêm về sáng, đột nhiên lại thấy gió nổi mây phun!
Khi sự khiếp sợ do hai đại kiếm quyết kia đưa tới còn chưa tiêu tan, thì giờ phút này, phía nam cùng phía bắc đột nhiên lại có thiên địa dị tượng xuất hiện!
Lần này là một đầu Kim Long, một đầu Kim Phượng đồng thời xuất hiện, chiếu rọi cả cửu trọng thiên, cực kì rực rỡ!
Kim Long vươn ngang trời vạn dặm, cả người tản ra ánh sáng vàng rực rỡ. Text được lấy tại Truyện FULL
Trong phạm vi mười vạn dặm xung quanh, mỗi người đều có thể thấy được!
Phượng Hoàng bay lên không, hai cánh đột nhiên giương ra, lại rộng tới ngàn dặm, quanh thân có ngọn lửa màu ánh ngọc loá mắt bốc lên, thần uy mạnh mẽ, ở giữa thiên địa, tất cả sinh linh đều hơi khuất phục.
Ban đêm, Sở Dương cùng Đàm Đàm Sở Nhạc Nhi Yêu Ninh Ninh đứng ở nóc phòng, quan sát dị tượng đêm nay.
Nhìn địa phương xa xôi truyền đến hai đạo kiếm khí, mỗi người đều nghĩ tới một chuyện. Sau đó là sự xuất hiện của Kim Long Kim Phượng làm cho ánh mắt Sở Dương Sở Nhạc Nhi cùng Đàm Đàm đều đều trở nên sáng ngời. Yêu Ninh Ninh rõ ràng phát hiện ra, ở trong mắt ba người này đang hiện ra vẻ vui sướng khó có thể kiềm chế được!
Đó là một loại cảm kiêu ngạo xuất phát từ tận đáy lòng!
Đàm Đàm nhìn thiên địa dị tượng ở phương xa, tựa như có chút hiểu được, lại có vẻ như rất vội vã, đột nhiên "Bùm" một tiếng, quanh thân liền xuất hiện ma khí nồng đậm!
Vừa phát ra liền thu lại.
Nhưng mà đồng tử của Đàm Đàm, lại biến thành màu đen, đó là màu đen so với đêm tối còn đen hơn.
Ba người ở bên cạnh đồng thời phát hiện ra sự khác thường của Đàm Đàm, sắc mặt Sở Dương nhanh chóng biến đổi, giơ tay bắt lấy mạch môn của Đàm Đàm, muốn xác nhận tình trạng của Đàm Đàm.
Đàm Đàm cũng không hề kháng cự, mặc kệ Sở Dương bắt lấy mạch môn, đưa vào nguyên lực tra xét, chỉ nhìn rồi cười nói: "Ta không sao."
Thẳng đến khi Sở Dương xác nhận Đàm Đàm cũng không có chuyện, lúc này mới hít một hơi thật sâu, nói: "Ta vẫn chưa hỏi ngươi, giác tỉnh của ngươi..., như thế nào rồi?"
Đàm Đàm cười cười một cách quái lạ, nói: "Bất kể như thế nào, Đàm Đàm chính là Đàm Đàm, sẽ không biến mất."
Sở Dương lại một lần nữa thở dài một hơi.
Một phần lo lắng vĩnh cửu giấu ở đáy lòng kia, cho đến giờ phút này mới được loại bỏ!
Những lời này của Đàm Đàm nói lên rất nhiều chuyện, trong lúc nhất thời, Sở Dương cảm thấy hơi vui mừng.
Đàm Đàm sẽ không biến mất, như vậy cũng đã đủ rồi!
"Chúng ta phải tranh thủ thời gian." Sở Dương cười cười, nói một câu không đầu không đuôi. Vào giờ phút này Yêu Ninh Ninh nhìn thấy trong mắt Sở Dương phát ra ánh sáng loá mắt.