Thật sự mà nói, hai người thật sự không muốn tin tưởng, chuyện này vốn đã khó có thể tin được, ba người ở trước mắt đã đáng quý, nhưng biến thái như vậy lại vẫn có tới chín người, thật sự là không thể tin, không thể tin được!

Nhưng nếu là thật thì sao, thì khi đó sẽ giống như những gì Đàm Đàm nói, lúc này đây Thiên đế Nguyên Thiên Hạn của Mặc Vân Thiên thật sự gặp phải chuyện lớn rồi.

Nếu thiên tài như vậy trưởng thành lên, cũng không cần quá cao, càng không cần trưởng thành tới mức như Nguyên Thiên Hạn, cho dù mười hai người đều chỉ trưởng thành tới thánh nhân sơ cấp, thì cũng đã đủ làm cho cả Mặc Vân Thiên rối loạn vô cùng rồi.

Nhưng dựa theo tốc độ bây giờ để tính toán, thì đối với đám biến thái này mà nói, việc tăng lên tới thánh nhân sơ cấp, hình như cũng không phải là chuyện khó khăn cho lắm—— nếu như bọn họ vẫn tiếp tục duy trì tốc độ tiến bộ khủng bố như vậy.

Hồ thúc thúc cùng Mã thúc thúc nhìn nhau một chút theo bản năng, đều thấy được sự rung động trong mắt đối phương: Nếu như là vậy... Có lẽ, lần này Nguyên Thiên Hạn đã thật sự đâm vào tổ ong rồi...

Nếu như đám biến thái này đều trưởng thành lên... Đúng rồi! Còn có tên thích khách thần bí trước kia, tên thích khách thần bí kia ít nhất cũng là thánh nhân trung cấp, rõ ràng người nọ đứng ở phía bên đám người Sở Dương đấy.

Hai người hít một hơi thật sâu, ngồi đối diện nhau, đồng thời im lặng.

...

"Cho nên, trên đời này, có một ít người không thể trêu chọc, có một ít người không thể đụng vào; có một ít người có thể liều mạng; có một ít người có thể huỷ diệt một phương thiên địa! Vẫn là câu nói mà ta nói với ngươi lúc trước, chuyện thế gian, chỉ có ngươi không nghĩ ra, chứ không có gì làm không được đấy!" Đàm Đàm nói lầm bầm hai tiếng, nói: "Cũng giống như mấy người chúng ta, hiểu hay không?"

Yêu Ninh Ninh vô cùng sùng bái: "Lợi hại! Lợi hại! Ta đây không trêu chọc là được."

"Hiểu được là tốt rồi, đi thôi, chúng ta nhanh chóng đưa Nhạc Nhi muội muội đi gặp ca ca của nàng." Trên mặt Đàm Đàm hiện lên chút thống khổ: "Nếu tới chậm, chỉ sợ lão tử lại gặp phải xui xẻo... Ai, nhập môn chỉ chậm hơn hắn mấy ngày mà thôi, rõ ràng mọi người đều là hai bàn tay trắng đi vào, thì vì cái gì mà hắn lại là sư huynh cơ chứ. Bộ dạng cũng không đẹp trai bằng ta mà..."

Nói tới đây, đột nhiên nhớ tới, quay đầu đối mặt với Sở Nhạc Nhi, rất là trịnh trọng nói: "Nhạc Nhi muội muội..."

"Ngươi xem có phải ta lại càng đẹp trai hơn rồi hay không?"

"Ngươi xem có phải ta lại càng đẹp trai hơn rồi hay không?"

Cùng một câu, từ trong miệng hai người đồng thời nói ra.

Đàm Đàm nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, Sở Nhạc Nhi cười khanh khách, vô cùng đắc ý.

Sống với Đàm Đàm thời gian dài như vậy, Sở Nhạc Nhi làm sao lại không biết Đàm Đàm thích tự kỷ như thế nào? Vừa thấy Đàm Đàm đột nhiên tỏ ra nghiêm túc nhìn mình, thì cũng đã biết hắn muốn nói câu nói kia, liền nói ra trước giúp hắn.

Nếu như không nói ra giúp hắn trước, thì còn không biết phải chậm trễ bao lâu đâu!

Vẻ mặt Yêu Ninh Ninh xám xịt.

...

"Hồ đồ! Sao ngươi lại tới đây? Tại sao ngươi lại có thể đến nơi này cơ chứ?!" Sở Dương tức giận không kềm chế được, tay giơ lên vài lần, nhưng vẫn không nỡ đánh tiếp, chỉ đành thở dài: "Nơi này nguy hiểm như thế, cho dù là thánh nhân cường giả ở trong này, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, một tiểu nha đầu như ngươi, chạy tới nơi này làm cái gì? Gây thêm phiền phức sao?"

Sở Nhạc Nhi lã chã chực khóc: "Đại ca, là do ta lo lắng cho ngươi mà, ta..." Trong lúc nhất thời đôi mắt cũng đỏ, vò vò góc áo, vô cùng uất ức. Thân hình nhỏ xinh, thoạt nhìn có vẻ càng thêm điềm đạm đáng yêu.

Yêu Ninh Ninh cùng Đàm Đàm rất là đau lòng, vội vàng tiến lên khuyên can.

Sở Dương cười khổ một tiếng, haizz!

Từ nhỏ Sở Nhạc Nhi đã trải qua nhiều đau khổ như vậy? Làm sao lại có thể bị mình nói một câu liền thật sự khóc được? Rõ ràng nha đầu kia đang diễn trò, kiếm sự đồng tình. Cũng chỉ có hai kẻ toàn thân là cơ bắp kia mới tin, nếu như là đám người Cố Độc Hành Mạc Thiên Cơ, thì giờ phút này không bỏ đá xuống giếng cũng là tốt lắm rồi...

Cho nên nói, hiểu biết vẫn rất quan trọng...

"Dương Dương... Ách, ta nói sư huynh của ta à." Đàm Đàm vừa mới mở miệng, đã bị Sở Dương trừng mắt một cái, nhìn Sở Dương lại bắt đầu xắn tay áo, vội vàng sửa lại cách xưng hô: "Thật ra Nhạc Nhi tới đây, thật sự là một chuyện tốt."

"Chuyện tốt?" Sở Dương tức giận nói: "Tiểu nha đầu coi trời bằng vung này, có thể làm ra chuyện tốt gì? Ta thấy tiểu tử ngươi đang muốn trốn tránh trách nhiệm mang nàng tới đây thì có, vừa rồi mải mắng Nhạc Nhi, sút chút nữa thì quên nói tên vô liêm sỉ như ngươi!"

Đàm Đàm len lén chớp mắt: "Ngươi vẫn không biết một chuyện, cái gọi là người định không bằng trời định, hiện tại Nhạc Nhi chính là Công Chúa Điện Hạ của Yêu Hoàng Thiên rồi... Trong khoảng thời gian ít nhất là một hai ngày, thì thân phận này sẽ không bị vạch trần ra... Mà tùy tùng của công chúa... Ha hả, cũng cần phải có rất nhiều tùy tùng đó."

"Hử? Tùy tùng..." Sở Dương cau mày, lập tức suy nghĩ về những gì Đàm Đàm vừa nói.

"Không phải là đang lo không có chỗ bố trí những người đó của ngươi hay sao? Đúng lúc tất cả đều lạ hoắc... Liền làm tùy tùng của công chúa, tranh thủ rời khỏi thành rồi tính sau." Đàm Đàm cười cạc cạc: "Chỉ cần ra khỏi Cô Trúc Thành, trời cao đất rộng, lúc đó không thể thoải mái làm mọi chuyện sao! Người định không bằng trời định, Nhạc Nhi muội muội đến đây, thế nhưng lại có thể mang đến cho chúng ta cơ hội lớn như vậy!"

Sở Dương trầm ngâm một chút, trong lòng có chút chua sót, nói: "Nói thật, cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ tới việc lợi dụng quan hệ với Yêu Hoàng Thiên, ngươi cùng Tiểu Yêu là đạo nghĩa chi giao, ta thật sự không muốn phá hư tầng tình nghĩa này, nhưng hiện tại, thì chỉ sợ là làm như thế nào cũng phải dùng một lần sao?"

Đàm Đàm vẫn còn già mồm át lẽ phải nói: "Ta nói sư huynh này, ý tưởng này của ngươi có chút hẹp hòi quá nha, làm sao lại nói việc này là mượn quan hệ với Yêu Hoàng Thiên cơ chứ? Nhạc Nhi là muội muội của ngươi, tùy tòng của nàng cũng là thuộc hạ của ngươi, tại sao lại biến thành mượn cơ chứ..."

Những lời này làm cho nước mắt Yêu Ninh Ninh rơi đầy mặt.

Em nó, lợi dụng hết mọi người rồi, cuối cùng lại cũng không hề nói giúp một câu nào, Đàm đại ca này tại sao lại không bình thường như vậy cơ chứ...

Sở Nhạc Nhi cũng là người hiểu rõ Sở Dương nhất, nàng nói: "Đại ca, chẳng lẽ ngươi tình nguyện để cho tất cả bọn họ chết ở chỗ này sao, cũng không muốn nhờ vào quan hệ với Yêu Hoàng Thiên sao? Hơn nữa vẫn là phương pháp mà ngươi biết rõ có hi vọng?"

Sở Dương đột nhiên tỉnh ngộ.

Một câu này của Sở Nhạc Nhi, đã đâm trúng chỗ quan trọng nhất của việc này.

"Đúng vậy, chỉ cần có hi vọng để cho các huynh đệ sống sót, thì bất kể là mượn lực lượng của ai, thì có quan hệ gì đâu?" Sở Dương nói lẩm bẩm.

Ánh mắt Sở Nhạc Nhi nhìn Sở Dương tỏ ra thấu hiểu, nói: "Đại ca, tâm tính bây giờ của ngươi, giống như có chút không đúng. Ta biết đại ca kiêu ngạo, cũng biết đại ca muốn dùng sức của bản thân, để đưa toàn bộ bọn họ ra ngoài." Nguồn tại http://Truyện FULL

"Nhưng vấn đề bây giờ là... Lực lượng của chúng ta vẫn chưa có lớn đến mức như vậy. Ngươi có thể giết chết mấy ngàn người, nhưng đối mặt với vô số truy binh của một đại thiên địa, thì chẳng lẽ một mình ngươi có thể giết hết được hay sao?"

Sở Dương nói nhẹ giọng: "Những lời này của muội muội rất đúng, ta cũng đã bị lòng kiêu ngạo không nên sinh ra là cho đầu óc choáng váng, thật sự là quá tự phụ, lại còn cố ý che dấu, haiz." Dừng một chút rồi hắn nói: "Tâm tình của ta, quả nhiên là phải điều chỉnh một chút. Haizz."

Hai tiếng thở dài liên tiếp, lại mang theo hai tầng ý tứ hoàn toàn khác nhau.