Một câu của Đàm Đàm thuyết minh rất nhiều chuyện, trong lúc nhất thời Sở Dương có cảm giác có chút vui mừng.
Ma vương Nguyên Hồn đối với Sở Dương mà nói, cũng là một thứ khó có thể lay động được, nhất là khi nó cùng Đàm Đàm hợp lại không thể phân tách.
Hiện giờ nghe chính mồm Đàm Đàm cam đoan rằng sẽ không hề biến mất, vậy thì chuyện gì thì cũng có thể yên tân rồi!
"Thiên địa to lớn, quả nhiên là không thiếu điều lạ, chỉ có không nghĩ tới, chứ không có gì không có khả năng xảy ra! Chúng ta cũng phải nhanh lên mới được." Sở Dương cười cười, nói một câu không đầu không đuôi. Vào giờ phút này Yêu Ninh Ninh nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt của Sở Dương đang phát ra ánh sáng loá mắt, trong câu nói này tất nhiên có mang theo hàm nghĩa gì đó, chẳng qua là chính mình không hiểu mà thôi!.
"Đúng vậy." Đàm Đàm cười cười: "Trước kia vẫn nghe nói có kẻ dẫm trúng *** chó, còn từng cảm thấy rằng vận khí của mình cũng đã quá tốt, nhưng hôm nay mới thực sự nhìn thấy vận khí *** chó là như thế nào, mới biết được sự chênh lệch ở trong đó, nếu như thật so sánh, thì chúng ta cũng không có chút mặt mũi nào."
Sở Dương ha ha cười, lập tức nói: "Nhạc Nhi, ngươi đi theo ta."
Yêu Ninh Ninh nhìn Sở Dương cùng Sở Nhạc Nhi đi vào, tò mò không chịu được, nói: "Đàm ca, hôm nay là sao? Ngươi cùng Đại ca nói gì thì ta đều nghe thấy rõ, một chữ cũng không bỏ sót, nhưng tại sao ta lại không hiểu bất cứ một câu nào."
Đàm Đàm liếc xéo mắt nói: "Đây là thứ gọi là kinh nghiệm giang hồ đấy, lăn lộn giang hồ thì ngươi cần phải có năng lực lý giải rất cao. Có những lời, thường thường từng chữ đều bao gồm bảy tám loại ý tứ, nếu ngươi không lý giải được, thì sẽ bị đánh, thậm chí là bị giết chết!"
Đàm Đàm nghênh ngang rời đi: "Ngôn ngữ của bổn tọa rất tinh tế, ý nghĩa rất sâu xa, có lẽ tiểu tử ngươi sẽ phải lĩnh ngộ vài ngày, ta sẽ không ngăn chặn việc ngươi ngộ đạo, thế nên quay về đi ngủ đây."
Yêu Ninh Ninh ngây ngốc đứng ở trong gió, cẩn thận cân nhắc những câu Đàm Đàm vừa nói. Đột nhiên cảm giác vô cùng thích thú: "Hoá ra, đây mới là kinh nghiệm giang hồ sao, ta muốn tìm hiểu. Lĩnh ngộ, ngộ đạo..." Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Kết quả là hắn bắt đầu nghiên cứu mấy câu mà Sở Dương nói khi trước, càng xem xét thì càng cảm thấy bí hiểm, càng lý giải thì càng cảm thấy được trong đó ẩn giấu rất nhiều thứ, quả nhiên là vô cùng có ý nghĩa, kéo dài vô tận.
Câu đầu tiên là"Ta vẫn chưa hỏi ngươi, của ngươi giác tỉnh... Như thế nào?"
"Thiên địa to lớn, quả nhiên là không thiếu điều lạ, chỉ có không nghĩ tới, chứ không có gì không có khả năng xảy ra! Chúng ta cũng phải nhanh lên mới được."
"Ha ha."
Uhm. Chỉ ba câu nói này, lại bao la vô tận, mang nhiều ý nghĩa. Tràn đầy các loại ý cảnh ở bên trong.
Yêu Ninh Ninh vắt hết óc cẩn thận tìm hiểu: "Vẫn chưa hỏi ngươi? Vì sao lại vẫn chưa hỏi hỏi nhỉ? Như vậy ở trong đó, tất nhiên sẽ điều kì lạ. Giác tỉnh... Cái gì giác tỉnh? Giác tỉnh cái gì? Ở trong đó, chắc chắn có rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện cũ, rất nhiều kỉ niệm, rất nhiều hồi ức. Sau khi nói giác tỉnh, thì còn dừng lại một chút, hỏi một câu vì cái gì? Mặc dù tới cảnh mới. Nhưng không quên bạn cố tri, quả nhiên là ảo diệu vô cùng."
"Thiên địa to lớn, quả nhiên là không thiếu điều lạ, chỉ có không nghĩ tới, chứ không có gì không có khả năng xảy ra! Chúng ta cũng phải nhanh lên mới được."! Những lời này có vẻ tương đối dễ phân tích hơn một chút. Lúc trước Đàm ca đã nói với ta nhiều lần, chỉ là kinh nghiệm giang hồ của ta không đủ, nên khó có thể hoàn toàn nắm giữ. Đợi một thời gian nữa, tận lực tích lũy kinh nghiệm giang hồ, thì cũng sẽ không thấy gì lạ, hoặc thấy điều lạ nhưng không còn lạ nữa rồi!"
"Đúng rồi, ở trong đó còn có một tầng ý nghĩa càng sâu hơn nữa. Chính là trầm ổn, không vì những thứ xung quanh thay đổi mà làm rối loạn bản thân. Chính là như thế! Về phần nửa câu phía sau, chúng ta cũng phải nhanh lên mới được. Tại sao lại phải nhanh lên mới được nhỉ? Vì sao lúc này phải nắm chặt nhỉ? Còn có chữ 'Cũng' kia, thật sự đã tiết lộ quá nhiều, có nhiều nghĩa ẩn dấu lắm, phương diện này, nhất định có rất nhiều bí mật..."
"Về phần hai chữ 'Ha ha " cuối cùng kia, chợt nghe qua thì cũng chỉ là câucửa miệng, nhưng thật ra ở trong ba câu ở trên, thì nó là câu mang theo ý nghĩa sâu xa nhất, có thể nói là vô cùng huyền ảo; rõ ràng có thể thấy được, trong đó mang theo rất nhiều tình cảm, có hưng phấn, vui mừng, còn có buông lỏng, còn có phấn chấn, cùng với một loại áp lực đè nén lên bản thân..."
"Ngắn ngủn một tiếng cười khẽ, liền truyền đạt nhiều tầng hàm nghĩa như vậy... Quả nhiên là người từng trải, quả nhiên là cao thủ! Quả nhiên là cao nhân, ta, ta thật sự không biết còn phải tích lũy bao nhiêu vạn năm, mới có thể chân chính hiểu được những hàm nghĩa trong đó..."
Yêu Ninh Ninh ngây ngốc suy nghĩ, có vẻ như 'Không nghĩ ra thì sẽ không đi ngủ'.
Nhưng, tuy rằng mấy câu mà Sở Dương nói ra đúng là có ý tứ khác, tuy rằng từng chữ đều mang vài loại hàm nghĩa, nhưng lại mỗi người hiểu mỗi khác, những câu nói này chỉ có một vài người thật sự hiểu được.
Có lẽ cũng chỉ có đám huynh đệ cùng Sở Dương tiến lên đây tới mới có thể hiểu được rõ ràng, còn những người khác, nhất là người ngoài... Thì cho dù cả chín đế một hậu cùng tập trung lại, thì cũng sẽ không thể tìm hiểu ra ý nghĩa thực sự của nó.
Đây là vấn đề bản chất, không liên quan tới tu vi cao thấp!
Về phần Yêu Ninh Ninh, hình như lúc này đã chìm vào trong ngõ cụt, hắn đã đem vài câu ngụy biện của Đàm Đàm, coi như là chân ngôn, bởi vì muốn ngộ mà tự biến thành mê!
...
Sở Dương kêu Sở Nhạc Nhi đi vào.
"Đại ca, ngươi kêu ta làm gì vậy?" Sở Nhạc Nhi có chút hưng phấn cùng tò mò. Nàng biết, bình thường đại ca của mình sẽ không thận trọng như vậy, nhưng một khi đại ca nàng tỏ ra như vậy, thì nhất định sẽ có chuyện tốt, hơn nữa còn là chuyện lớn!
"Ta gặp cơ duyên nên nhận được một phần truyền thừa của Độc Vương!" Sở Dương nói: "Ngươi nhìn xem đi, cùng độc công truyền thừa mà ngươi đang có có mâu thuẫn hay không, nếu có thể được, thì dùng công pháp này để tu luyện tiếp, nếu như có chỗ mâu thuẫn, thì dù thế nào cũng không cần miễn cưỡng thử nghiệm."
Sở Nhạc Nhi nghe vậy thì cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Nếu Sở Dương đã nói như vậy, thì đây tuyệt đối không phải là truyền thừa bình thường!
Lập tức, Sở Dương vươn ra một ngón tay, ngưng tụ toàn bộ tinh thần lực của bản thân, nhẹ nhàng điểm vào trên trán trơn bóng của Sở Nhạc Nhi.
Sau đó Sở Nhạc Nhi cảm thấy được, một cỗ tin tức vô cùng lớn, hoàn toàn không hề báo trước, thình lình rót vào trong đầu của mình, lượng tin tức to lớn trong đó, làm cho Sở Nhạc Nhi cũng thấy choáng váng một chút, may mà một lát liền hồi phục xong.
Độc Vương truyền thừa!
Suy nghĩ của Sở Nhạc Nhi, trong nháy mắt liền hoàn toàn đắm chìm vào.
Một hồi lâu sau, Sở Nhạc Nhi đột nhiên đứng lên, nói với vẻ vô cùng vui mừng: "Đại ca! Phốc..."
Bởi vì cảm xúc của bản thân quá mức kích động, thế nên khí huyết trào ngược lên, đột nhiên từ trong trạng thái luyện công mạnh mẽ thoát ra, ngay lập tức xuất hiện dấu hiệu công pháp phản phệ, thế cho nên tâm thần chấn động, phun ra một ngụm máu.
Sở Dương khiếp sợ, vội vàng vươn tay ra để ở phía sau lưng nàng, đưa vào nguyên lực tinh thuần, vận công trợ giúp nàng bình phục khí huyết, oán giận nói: "Ngươi lại phun rồi, đã lớn như vậy, tại sao vẫn còn thiếu kiên nhẫn như vậy, mặc kệ là lúc nào, tình huống nào, thu công xong rồi nói không được sao... Haizz..."
Tuy rằng Sở Nhạc Nhi vẫn còn cảm thấy khí huyết dâng trào, ngũ tạng như lửa đốt, nhưng vẫn hưng phấn vô cùng, rốt cuộc nhận được sự giúp đỡ của Sở Dương, đem khí huyết dẹp yên, một lần nữa hé miệng ra nói với vẻ hưng phấn vô cùng: "Đại ca... Cái này, ngươi lấy được ở đâu?"
Sở Dương hỏi: "Như thế nào? Hữu dụng không? Nếu như có chỗ mâu thuẫn, thì không được mạnh mẽ tu luyện!"
"Hữu dụng sao?" Sở Nhạc Nhi trợn tròn mắt: "Đâu chỉ có hữu dụng, mà chính là rất hữu dụng! Tuy rằng ta vẫn chỉ nhìn một phần nội dung, nhưng mà phần nội dung ta đọc được, cũng đã đủ để ta tu hành thật lâu, ngươi biết không? Phần truyền thừa này dĩ nhiên là truyền thừa của Thiên Độc Môn đã thất truyền rất nhiều vạn năm, hơn nữa, so với thứ ta học được lúc trước thì vẫn hoàn chỉnh hơn rất nhiều... Nếu như ta đoán không lầm, phần truyền thừa này là của khai sơn tổ sư của Thiên Độc Môn lưu lại, hơn nữa, còn rất có thể là... Có người đạt được một phần truyền thừa trong đó, nên mới thành lập nên Thiên Độc Môn, những thứ trong này quả thật là... Rất rât rất... Rất hữu dụng!"
Sở Dương nhẹ nhàng thở ra: "Hoá ra là như vậy. Nếu có tác dụng, thì ta cũng yên tâm."
Sở Nhạc Nhi thấy Sở Dương tỏ ra nhẹ nhàng như thế, thì cực kỳ bất mãn nói: "Đại ca, tại sao chuyện gì thì ngươi đều có thể tỏ ra nhẹ nhàng như thế cơ chứ? Chuyện lớn như vậy, ít nhất ngươi cũng phải trừng trừng mắt há hốc mồm chứ? Đây chính là truyền thừa chí độc, mạnh hơn rất nhiều so với truyền thừa cao nhất của Thiên Độc Môn, trong lĩnh vực độc công, chỉ sợ khó có thứ gì có thể sánh vai cùng nó "
Sở Dương cười ha ha, ra tay vò mái tóc của Nhạc Nhi, nói: "Tiểu nha đầu linh tinh."
Vò hai cái đã đem kiểu tóc mà Sở Nhạc Nhi khó khăn lắm mới làm được biến thành tổ quạ.
Ở trong tiếng thầm thì oán giận bất mãn của Sở Nhạc Nhi, Sở Dương thoải mái đi ra cửa.
Chỉ để lại một mình Sở Nhạc Nhi ở trong phòng nghiên cứu truyền thừa Độc Vương, rõ ràng Tiểu cô nương đang thấy hứng thú vô cùng, lại có thể một đêm không ngủ, dốc lòng nghiên cứu.
Sáng sớm.
Ở dưới ánh mắt bình tĩnh và chăm chú của Hồ lão cùng Mã lão...
À, việc này nhất định phải giải thích một chút: Ở mặt ngoài thì hai vị đại cao thủ này tỏ ra bình tĩnh đến cực điểm, nhưng trong đáy lòng thì cũng là sóng lớn mãnh liệt, cuồn cuồn dâng trào!
Bởi vì, 'Đại công chúa Yêu Tộc' mới mẻ kia, đột nhiên đã có được một đám tùy tùng đông đúc.
Hơn nữa mỗi người cũng không phải là người bình thường, trên người đều mang theo hơi thở mà chỉ có hoàng tộc Yêu Tộc mới có được, nhưng vấn đề ở đây là... Hai đại cao thủ vô cùng quen thuộc hoàng tộc Yêu Tộc, nhưng khi nhìn những người này... Thì một người cũng không nhận ra!
Điều duy nhất có thể khẳng định là, đám người kia cũng giống người gọi là 'Đại công chúaYêu Tộc', chắc chắn đều là đồ giả mạo!
Toàn bộ đội bảo vệ công chúa đều do người đóng giả nện bước chỉnh tề đi ra ngoài.
"Công Chúa Điện Hạ Duy nhất" của Yêu Tộc—— Sở Nhạc Nhi thì ngồi ở trên một chiếc xe ngựa hết sức xa hoa, vẫn hình dạng ôn nhu yếu ớt làm mọi người yêu mến, vẫn là một thân áo trắng như tuyết như lúc trước.
Nhưng lúc này lại không có người dám tới kiểm tra nữa rồi.
Còn tới kiểm tra, muốn chết sao?!
Hình như muốn chết thì cũng không nên dùng cách này đấy.
Tất cả binh lính Mặc Vân Thiên thấy chuyện lúc trước, thì đều hiểu vô cùng rõ điểm này, cho nên đều ép buộc chính mình đem khuôn mặt quay qua một bên.
Thật sự không thể trêu vào được.
Yêu Ninh Ninh đi ở phía trước nhất mở đường, đi bộ sóng vai cùng Đàm Đàm và Sở Dương, vừa đi vừa nói chuyện, thường thường phát ra từng trận cười to, cho thấy tâm tình cũng vô cùng tốt.
Hai người Hồ thúc thúc cùng Mã thúc thúc đi ở phía sau, hộ tống người phía trước, ánh mắt hai người yên tĩnh, trên mặt cũng không biểu hiện gì, lẳng lặng như mặt nước giếng.
Đoàn người, cứ như vậy, không sóng không gió đi ra cửa nam của Cô Trúc Thành.