“Đúng,” Cục trưởng Lục giương mắt, ra hiệu Quý Lượng chờ, “Chứng minh thì làm phiền anh giữ đó dùm tôi ít hôm… Tháng sau đi, trễ nhất là tháng sau tôi sẽ qua lấy….”

Tiếp đó là ừ ừ ừ suốt nửa buổi, Lục Diệp mới cúp máy.

“Chuyện gì rồi? Chân cũng không đứng lên được đã muốn ra ngoài đàng điếm?” Quý Lượng dựa vào lưng ghế, lấy một quả táo tây, chẳng thèm rửa, trực tiếp cắn luôn.

Lục Diệp lắc đầu: “Đợi khỏe thì đi Tây Bắc.”

“Vu thiếu gia không ở đây hả?” Quý Lượng dáo dác ngó một vòng.

Lục Diệp đáp: “Em kêu cậu ta về nhà em nghỉ rồi.”

Quý Lượng thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi xuống trên giường bệnh, chấn động tới mức sổ tay của cục trưởng Lục suýt hy sinh vì nhiệm vụ.

“Ây anh nói nè Lục Diệp,” Quý Lượng nghiến từng chữ, “Cậu không đáng mặt anh em gì cả. Nếu bây giờ không thành ra nỗi này, cậu muốn giấu anh em cả đời đúng không? Người ba nuôi này tới con nuôi mình là ai cũng không biết phải không?”

Cục trưởng Lục lạnh lùng: “Xin lỗi nhé, con trai của em không có ba nuôi như vậy.”

“Đệt!” Quý Lượng vô cùng muốn đánh cảnh sát.

Cục trưởng Lục nhẹ ho khan vài tiếng, kẻ tình nghi họ Quý tự động giơ tay xin hàng.

“Không ngờ trai thẳng họ Lục nhà chúng ta động lòng phàm rồi, ai,” Quý công tử thở dài, lại hỏi, “Cậu không định nói cho Vu thiếu gia?”

Vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, tinh tướng vạn năm của cục trưởng Lục rốt cục rạn nứt.

Anh ảo não cười khổ.

“Đợi thành rồi nói sau đi.” Lục Diệp đành chịu.

Quý Lượng nhìn Lục Diệp, nhất thời cũng chẳng biết nên nói sao.

Nói gì đây?

Lục Diệp xuất thân từ gia đình bình dân không quyền không thế, tuổi trẻ đã đạt được như hôm nay, vậy buộc phải liều mạng.

Trước đây Quý công tử cũng mù cũng đần, khờ dại cho rằng cục trưởng Lục thực sự là thẳng ngốc vô tư hy sinh quên mình vì nhân dân phục vụ, sau đó mới phát hiện ra tên ngốc xít là mình. Còn Lục Diệp, rõ ràng chính là Ninja rùa.

Chuyện yêu thích Vu thiếu gia này đã bảy tám năm, e là chỉ mình cậu ta thấu tỏ. Làm này làm kia, nhằm mục đích lột quần Vu thiếu gia mấy bận, mà còn thành công khiến tất cả mọi người đinh ninh rằng cậu ta là thằng trai thẳng đầu đội trời chân đạp đất, quả tình xứng với hai chữ diễn tinh viết hoa.

Cũng tội nghiệp cậu ta nghẹn thế mà vẫn chịu nổi, còn có thể tiếp tục kiềm nén.

Nhịn tới mẹ cha quan chức cấp cao nhà Vu thiếu gia nới lỏng cửa, nhịn tới khi thành công nhận nuôi cháu trai của chiến hữu của ba Vu sau hai năm trời lùng tìm khắp Tây Bắc, nhịn tới lúc vạn sự đã chuẩn bị xong chỉ chờ một cái gật đầu không buồn không lo từ Vu thiếu gia.

Chẳng qua.

Đạ mấu cậu ta đúng là thằng ngu.

Quý công tử chửi thầm trong bụng.

“Tên của đứa nhỏ tính sao?” Quý Lượng hỏi thăm.

Lục Diệp lắc đầu: “Vẫn chưa đặt, đợi chừng nào nhập khẩu bên em mới chính thức xác nhận. Gọi là Vu Yến đi. An nhàn, ngày ngày bình yên.”

Vẻ mặt Quý Lượng thật khó diễn tả bằng lời: “Cậu quả là một ông bố hiền hậu.”

“Nghe không hay hả?” Cục trưởng Lục nhíu mày.

Quý Lượng bĩu môi: “Con nuôi của cậu mắc gì không họ Lục, lại theo họ Vu? Nhà cậu ta ghê gớm lắm hả, có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa ha gì?”

Cục trưởng Lục nở nụ cười: “Em đâu có để ý mấy cái này………”

“Em để ý đó!”

Cửa phòng bị đột nhiên bị đẩy ra.

Vu thiếu gia xuất hiện trong nắng ấm buổi chiều tà, cả người khoác hơi gió và khói mù, đỏ mắt nhấn mạnh: “Em để ý đó!”

Cục trưởng Lục nhìn cậu.

Vu thiếu gia bước tới bên giường, vùi mặt vào lòng bàn tay, “…. Anh đừng nhận trẻ, mỗi em thôi được không? Em chuyển khẩu sang nhà anh. Coi như, coi như cần, thì cũng họ Lục luôn, kêu Lục Ái Vu đi.”

Quý công tử: “…” Bầu không khí rất đỗi bi thương mà anh mắc cười quá làm sao bây giờ? Đây là Lục Ái Dân phiên bản Taobao hay gì, thật tình không thể khó nghe hơn nữa!

Cục trưởng Lục cũng muốn cười, tầm mắt trượt về phía cửa, lại nhìn thấy xấp A4 được Vu thiếu gia đem theo.

“Em biết hết rồi?” Cục trưởng Lục hỏi.

Anh tiếp tục sắm vai trẻ bại liệt nhích nhích tay, móc móc xuống dưới, moi ra món đồ, vứt cho Vu thiếu gia.

Vu thiếu gia luống cuống tay chân chụp được, là một cái hộp nhỏ.

Mở ra, một đôi nhẫn bạch kim kiểu nam.

“Nếu biết rồi, thì gả cho anh đi,” Lục Diệp cười tươi, “Con trai em đang nằm trong tay tôi.”

Hai đoạn chứa từng in nghiêng nguyên văn là:

于少爷走到床边,抬着他的手把脸埋进去,“……你别要小孩,只要我好不好?我挪进你户口本里。就算……就算要,也姓陆,叫陆爱于。”   

季公子:“……”气氛好悲伤但我特别想笑怎么办?这是陆爱民的山寨淘宝版吗,简直不能更难听了!

Lục Ái Vu陆爱于 , Lục Ái Dân陆爱民 . Ái Dân là một huyện thuộc Trung Quốc.

Hoặc cũng có thể đoạn đó là anh Vu kêu để ảnh đổi tên thành “Lục Yêu Vu”, anh Quý mới khịa “Lục Yêu Dân hàng Taobao ha gì” kiểu chửi xéo anh Vu mà yêu dân cái quái gì, yêu dân dỏm thì có, đã thế còn xấu về mặt âm thanh, nghe lùng bùng cả tai. Đây là em đoán chớ em cũng hổng hiểu đoạn chơi chữ này.