Âm Vang

Chương 26: Mệt mỏi

1.

Tại ngôi nhà cao tầng ven sông, tầm nhìn rộng rãi.

Căn phòng này nằm trên tầng cao nhất, thang máy liền trong nhà. Sử Sùng cầm túi tài liệu bước ra thang máy, nhấn chuông cửa, đợi một lúc lâu, chỉ số mất kiên nhẫn tăng vụt.

Trong 20 năm qua, anh ta vẫn tính cách không giữ được bí mật, nhưng phải kìm nén quá nhiều chuyện, bây giờ nóng lòng muốn chia sẻ tin tức, vậy mà lại đi vắng? Cúi đầu đang định gọi điện, ai ngờ cửa đã bật mở.

Hóa ra là có nhà!

Sử Sùng bước vào cửa, thấy người này thong thả lê dép quay về, không kìm được mắng với bóng lưng: “Mẹ nó, làm gì mở cửa chậm thế.”

“Đang ở phòng ngủ, gần đây có thể sẽ thay đổi rất nhiều, tao phải xác nhận liên tục.” Vành mắt Trình Thời thâm đen, mệt mỏi đáp.

“Thay đổi chỗ nào?”

Anh ta vừa cầm điện thoại vừa mở nhật ký điện thoại, buột miệng nói: “Bạn gái tên… Tiểu Lâm.”

Vai của người phía trước nâng lên hạ xuống, là thở dài, “Tao không hứng thú việc bạn gái mày là ai, hẹn hò được hơn 3 tháng rồi nói.”

Sử Sùng không lên tiếng, đang trả lời tin nhắn. Trình Thời nghĩ ngợi, đoạn xoay người nói thêm: “Không thay đổi, vẫn là cô ấy.”

“Không phải, chia tay rồi.”

“…”

Cả hai im lặng nhìn nhau.

Buổi trưa, bên ngoài cửa kính là mặt sông phẳng lặng, xa hơn nữa có thể loáng thoáng trông thấy số 76 đường Đàn Viên. Im lặng một lúc, Trình Thời cau mày nói: “Thật ra cũng không cần…”

“Tầm nhìn ở đây tốt thật.” Sử Sùng đổi chủ đề.

Anh đã quen với cuộc đời liên tục thay đổi mà không báo trước, nhưng lại có người luôn nhắc anh trước đây không phải như vậy, người ở bên anh ngày trước không phải là cô ấy.

Thế thì chẳng thà đừng bắt đầu một mối quan hệ lâu dài.

“Tao nói đúng chứ, quyết định thông minh nhất của mày chính là nghe lời tao mua nhà.” Anh ta ôm ngực nói tiếp.

“Không phải nghe mày.”

“Hả, nghe cô ấy à?”

Sử Sùng hỏi ngược lại, sau đó mới nghiêm túc nói: “Tao gặp Trình Hi rồi. Ban nãy đang định ra ngoài thì Hứa An Hoài gọi điện, nói cô ấy đến hỏi ý kiến vài chuyện, đang ở quán cà phê dưới lầu, cách có mấy bước nên tao tới luôn.”

Trình Thời nhìn anh ta, nghiêm túc lắng nghe, sau đó hỏi: “Mày đã nói gì?”

“Tao không nói gì cả, chỉ là muốn xem bây giờ cô ấy biết những gì. Đã kiểm tra thông tin trên mạng, nghe được cuộc sống về hưu của Triệu Phi từ Hứa An Hoài, không có gì hữu dụng.”

“Ừ. Cô ấy cũng chỉ có thể tìm Hứa An Hoài.”

“Tao nói sẽ hỏi thăm giúp cô ấy, có để lại phương thức liên lạc.” Sử Sùng mở túi tài liệu ra, nói, “Tao điều tra được vài chuyện rồi đây, mày xem nên nói cho cô ấy biết bao nhiêu.”

“Điều tra được gì?”

“Trước đó bộ phận pháp chế của công ty mày đã gửi thư cho Đàn Thịnh trao đổi về việc chấm dứt hợp đồng thuê. Bọn tao đã kiểm tra lại, công ty địa ốc có phòng họp, phòng hoạt động, cho nên bản thân hợp đồng thuê là thứ không cần thiết, người phụ trách dùng danh nghĩa của công ty nhưng thực chất là đi thuê giúp người khác.”

“Tao biết chuyện này rồi. Lúc ấy tao ký hợp đồng chính là muốn xem là ai định dùng căn phòng đó. Kết quả chỉ là mấy gã cấp dưới, còn chưa tìm được manh mối đã bắt đầu gây chuyện.”

“Nên mới tranh thủ lấy lý do máy quay để chấm dứt hợp đồng à? Người phụ trách của bọn họ khăng khăng nói không lắp máy quay, không vi phạm hợp đồng, muốn pháp vụ kiểm tra lại, nhưng phía mày đã trả tiền, cũng không nhắc đến bồi thường, pháp vụ cũng chẳng muốn can thiệp.”

“Ừ.”

Trình Thời dừng lại, giải thích: “Đúng là không phải anh ta lắp máy quay, mà là tao. Lắp từ lâu rồi, Trình Hi muốn chấm dứt hợp đồng nhưng không có lý do, vừa hay cho cô ấy lý do.”

Sử Sùng ngẩn ra, chậm rãi hít một hơi, đoạn thốt lên một câu lạnh lùng: “Đôi lúc thấy mày thật kinh khủng, mày bỡn cợt cô ấy như thế, không sợ cô ấy hận mày hả.”

Trình Thời không trả lời.

Thật ra gần đây anh cũng đang nghĩ đến vấn đề này, mà mỗi lần nghĩ như thế là rất muốn dừng lại.

Không muốn đẩy cô ấy tiến tới nữa, cứ thế đi, để cô ấy sống cuộc đời vốn có của mình.

Nhưng vấn đề ở chỗ, đâu mới là cuộc đời vốn có?

Nếu anh không làm gì, vậy khi ngày 29 tháng 9 đến sẽ xảy ra những gì? Sẽ có bao nhiêu người liên lụy, sẽ phải nhận lấy biến cố thế nào?

Anh không dám, cũng không thể mạo hiểm.

Sử Sùng cũng biết rõ điều này, nên vừa dứt câu đã hối hận, bèn đổi đề tài: “Người phụ trách bên địa ốc rất kín miệng, luôn nhận định mình làm việc sơ suất chứ không tiết lộ đã thuê giúp ai. Nhưng mà, lúc nãy mày mới nói đến cấp dưới…”

Anh ta rút ra mấy tấm ảnh trong túi tài liệu, đặt lên bàn, chỉ vào một người trong đó, chừng ba mươi tuổi, trên trán có sẹo, nói: “Tao đã gặp rồi.”

“Biết à?” Trình Thời nhìn lên.

Sử Sùng ngạc nhiên, lại nhìn anh lần nữa, nhưng lại là vẻ mặt nghi hoặc: “Mày cũng gặp rồi còn gì, thấy qua máy quay từ lâu, không nhớ nổi đây là ai à?”

Trình Thời giật mình, thần kinh lập tức căng thẳng. Anh cầm tấm ảnh lên đặt sát trước mắt, cẩn thận nhìn kỹ, rồi ký ức bỗng ập vào đầu, hình ảnh này tiếp hình ảnh kia, khiến đầu anh đau như nứt toác.

Nhưng chẳng để ý đến việc giảm đau, anh vội vàng đi vào phòng ngủ, đứng ở trước tường ghi chép gì đó.

Sử Sùng lập tức hiểu ra.

“Mày thấy hắn ta, là chuyện sau khi thay đổi?”

“Nói cho đúng là bây giờ đang xảy ra thay đổi.” Anh dừng lại, nói.

2.

Cùng lúc đó ở 20 năm trước, hai người bước ra khỏi công ty bất động sản Đàn Thịnh, sắc mặt không mấy tươi tắn.

Tâm tư của Tưởng Kim Minh đặt cả trên người Trình Hi, cô ấy liên tục hỏi mình có những ai biết được sự tồn tại của điện thoại, chắc hẳn đã gặp không ít rắc rối, nào ngờ là vì cái miệng của Sử Sùng.

Dù rất rầu nhưng giải quyết vấn đề quan trọng hơn. Anh lấy lại bình tĩnh, mở miệng hỏi: “Mày có thân với người trong văn phòng không?”

“Thân cái quỷ.”

Đối diện lại là gương mặt sa sầm, Sử Sùng bị mắng một trận mà lại không hiểu vì sao, không tức mới lạ.

“Có thể viết cho tao danh sách nhân viên trong văn phòng được không.”

“Tưởng Kim Minh!” Anh ta thực sự dở khóc dở cười, chán nản dựa vào tường nói, “Mày bệnh nặng lắm rồi đấy, tao phát hiện mày càng lúc càng kỳ quặc, mày tưởng mình là đặc vụ hả? Smith chắc?”

Tưởng Kim Minh á khẩu.

Smith, đó là nhân vật phản diện trong Ma trận, cảnh anh ta bị giết trong phim từng khiến hai người phải thốt lên ngay trong rạp phim.

Vậy mà bây giờ mình lại phải gánh cái vai đó, ngoài kiểu tóc ra thì đúng là điểm nào cũng giống.

Sử Sùng liếc anh, cơn giận tiêu tan phân nửa, hỏi: “Rốt cuộc là mày bị gì vậy, cần danh sách làm gì, chỉ vì bọn họ đã nghe chuyện cười về mày?”

Liệu có nên cho cậu ta biết chân tướng không?

Tưởng Kim Minh cân nhắc lần nữa, vừa hy vọng được cậu ta giúp, nhưng lại không cách nào yên tâm. Anh đã chứng kiến thực tế lần lượt thay đổi như thế nào, không chỉ cuộc đời mình mà còn ảnh hưởng đến người khác…

“Đấy không phải là chuyện cười, về sau mày khắc biết. Chỉ hỏi mày có giúp không? Một câu thôi.”

Sử Sùng im lặng nhìn anh đăm đăm, đoạn quay mặt đi mắng: “Mẹ nó! Phiền chết đi được! Viết viết viết tao viết cho mày!”

Anh thở phào, đưa tay lấy bút máy dắt trong túi.

“Cũng phải để tao ăn xong đã chứ!”

“Ăn thôi ăn thôi, tao cũng chưa ăn, sếp Triệu nhà mày nói gì Hồng Kông…”

“Quán ăn kiểu Hồng Kông!” Sử Sùng tiếp lời, đắc ý nói, “Đi thôi, tao có thể ghi hóa đơn.”

Tưởng Kim Minh cười, từ nhỏ Sử Sùng đã thích mềm không thích cứng, chỉ cần dỗ là có thể trị được cậu ta.

3.

Anh ta cầm bút máy viết tên lên khăn giấy, nét chữ nhanh chóng nhạt nhòa, phải dốc ngược đầu bút, miệng lẩm bẩm liên tục.

“Viết cả tuổi ra nữa.” Tưởng Kim Minh nhắc.

Sử Sùng liếc anh, viết thêm con số theo thứ tự, làu bàu: “Tao chỉ biết đại khái thôi.”

“Thế là đủ rồi.”

Anh viết đầy đủ mười mấy cái tên, tuổi tác từ 20 đến 50. Tưởng Kim Minh nhìn lướt qua một lần, cảm thán: “Chỉ riêng bộ phận của mày đã bằng toàn bộ số 76 đường Đàn Viên.”

“Nên tao nói rồi còn gì, dưới tay lão Sử có bao nhiêu lính, không thể so với đây được.”

“Ai lại đi so như thế, mày đừng dỗi ông ấy nữa, nói lời gai góc thì trong lòng thoải mái lắm hả?”

Lại nữa. Sử Sùng bực tức thở hắt ra, đứng dậy toan đến chỗ lễ tân nhưng bị Tưởng Kim Minh kéo lại.

“Không cần viết hóa đơn.” Anh nói.

“Nè nè nè, mày về đi, có thể viết sao không viết.”

Hai người đứng trước quầy lễ tân, một móc tiền một cầm bút, trong lúc giành nhau thì tập hóa đơn trên bàn bị người ta giật đi.

Họ nhìn sang, là một cậu bé chỉ 13 14 tuổi, đầu tóc khá dài, nước da ngăm đen, trên trán có sẹo, người thì gầy còm mà lại mặc áo sơ mi rộng thùng thình, chân đi một đôi dép nhựa.

Nó cầm bút, dứt khoát viết xuống cái tên “Triệu Phi” ở chỗ ký tên, hai chữ đơn giản lại được nó viết như rồng bay phượng múa, như thể cố ý bắt chước chữ viết của người lớn.

Sử Sùng không khách khí hỏi: “Con nít con nôi, ai bảo mày ký lung tung hả.”

Thằng bé ngẩng đầu nhìn anh ta, rồi quay đít bỏ đi như không nghe thấy – có mấy đứa trẻ khác ngồi cùng bàn bên đống cốc đĩa bừa bãi, có vẻ đang ở tuổi cấp hai.

“Này!”

Sử Sùng nổi đóa, lại cảm thấy thằng bé này quen mặt, bèn hỏi lại lần nữa: “Hỏi mày đấy, ai bảo mày ký hả?”

“Khốn nạn, biến đi!”

Nó chợt ngoái đầu, gằn một tiếng chửi.

Lần này Sử Sùng vừa sửng sốt vừa xấu hổ, hóa đá tại chỗ, lửa giận lập tức bùng nổ: “Khốn nạn?! Nít ranh mới mấy tuổi mà nói tục hả? Mày…”

“Được rồi được rồi.” Tưởng Kim Minh mới trả tiền xong, vừa xoay người thì thấy cảnh ấy, bèn vỗ vai anh ta, “Con nít thôi mà, có lẽ có quan hệ với Triệu Phi, không cần bận tâm.”

“Không phải, mày nhìn chữ nó viết đi…” Sử Sùng quay lại nói, “Tao hỏi mày, mày ký tên ai có biết không?”

Rõ ràng thằng bé còn nhỏ, nhưng không biết học đâu ra vẻ người lớn, nghiêm mặt hô lên: “Đi thôi, không ăn nữa!”

Rồi cả đám cầm khay cốc đứng dậy, lại kéo nhau rời đi.

“Đám oắt con này… Xem Cổ Hoặc Tử nhiều quá rồi!”

Sử Sùng trợn mắt, không biết trút giận vào đâu, thế là quay sang lải nhải với Tưởng Kim Minh: “Bọn nó mới mấy tuổi chứ? Hả? Con nít như thế là do người lớn không dạy dỗ đàng hoàng, phải giáo huấn nó một trận mới có thể nhớ lâu!”

“Rồi, đi thôi.”

Anh ta vẫn chưa chửi sướng mồm, bỗng sức nhớ đến một chuyện, lấy khăn giấy nằm trong túi Tưởng Kim Minh ra, nhìn một lúc rồi nói: “Tao đã nói thằng nhóc đó quen mắt mà, là con trai của lão Cao, từng đến văn phòng một lần.”

“Lão Cao?”

“Tài xế của sếp Triệu.” Anh ta chỉ vào một cái tên trong đó, “Cao Thành Phong.”

4.

Trình Thời nhíu mày, mãi không thể thả lỏng.

Trong khoảng thời gian này, phản ứng của anh đối với quá trình bao trùm ký ức ngày càng trở nên gay gắt, như thể trong đầu anh có quá nhiều thứ, giống như máy tính quá tải, có thể sập nguồn bất cứ lúc nào.

Sử Sùng gõ lên tấm ảnh kia, nói: “Cao Lĩnh, con trai Cao Thành Phong. Tao đoán có lẽ cái nhóm bình thường hay ở rạp phim chính là đám nhóc hồi ấy.”

“Ừ.”

“Nghĩa là, chuyện này tất có liên quan tới Triệu Phi.”

“Chắc rồi.”

“Này, không phải lúc đó chính mày ngăn tao dạy dỗ nó hả? Đã hối hận chưa?”

“Có dạy dỗ nó cũng vô ích, thằng bé đó…”

Có ánh mắt rất đáng sợ, Trình Thời nghĩ.

“Thằng bé cái gì nữa, giờ đã hơn ba mươi rồi! Bọn chúng đang gây rắc rối cho cô ấy hả?”

“Sau khi chấm dứt hợp đồng thì đã dừng, nhưng có lẽ chỉ là tạm thời.”

Gần đây anh thường xuyên đậu xe cạnh số 76 đường Đàn Viên, chờ Trình Hi tan làm rồi chậm rãi đi theo cô, không phát hiện ai khác.

Nhưng lo lắng vẫn xuất hiện.

Trình Thời dựa vào ghế, mệt mỏi thở dài: “Điều tra cha con Cao Thành Phong đi, chưa chắc chắn thì đừng để cô ấy biết, cứ từ từ.”

“Có cho bên kia biết không?” Sử Sùng cũng ngồi xuống, gác chân lên bàn, “Viện điều dưỡng.”

“… Có.”

Anh thật sự rất mệt, hai mắt bất giác nhắm nghiền, như thể đã ngủ, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một hồi.