Sáng hôm ấy, theo thời gian Tưởng Kim Minh để lại sau bức ảnh, Trình Hi và anh đã gọi điện nói chuyện.
“Có nghĩa Triệu Phi là sếp của Sử Sùng, phụ trách dự án mua đất ở công ty bất động sản Đàn Thịnh, nếu trong quá khứ số 76 đường Đàn Viên cũng được phát triển thì rất có thể do ông ta thúc đẩy. Cho nên viện trưởng Sử của các anh mới quen biết ông ta.”
Trình Hi tổng kết, “Có phải thế không?”
“Đúng.”
“Anh cảm thấy hỏa hoạn có thể liên quan tới ông ta?”
“Chỉ là tôi nghi ngờ…” Tưởng Kim Minh đỡ trán, nói, “Hôm qua ở bệnh viện nghe được, cảm thấy hơi…”
“À phải rồi, bố anh sao rồi?”
Vừa nghe đến bệnh viện, trong đầu Trình Hi xuất hiện bóng lưng hai người già dìu nhau, bèn ngắt lời anh, “Kiểm tra sao rồi?”
“May mà phát hiện kịp thời, bọn họ đang định phẫu thuật.”
“Ừ, thế thì tốt rồi.”
Quả nhiên số phận đã thay đổi.
Cả hai biết rõ, đồng thời cũng cảm thán, ăn ý im lặng. Một lúc sau, Tưởng Kim Minh trịnh trọng cám ơn.
“Là chú có phúc lớn, giống như tôi này, tôi có nói với anh “Hi” có nghĩa là may mắn cát tường rồi chứ.”
“Có nói rồi.” Không chỉ thế mà còn từng lanh lảnh nói mình tên là Cát Tường. Anh dừng lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói, “Nên cô mới tên là Cát Tường.”
Trình Hi cầm di động ngẩn người.
Bình thường ngoài Bạch Tịnh không ai gọi cô như thế, bỗng cảm thấy cơ thể tê rần, bèn lảng sang chuyện khác: “Khụ, anh nói tiếp Triệu Phi đi, là hạng người thế nào?”
“Khoảng bốn mươi tuổi, giỏi xã giao, kiến thức rộng rãi, Sử Sùng khuyên mẹ tôi mua nhà, nói chính phủ bán đất, đất đắt thì nhà đắt, những thứ này đều là nghe được từ Triệu Phi.”
“À, đất đắt thì nhà đắt…”
Trình Hi lẩm nhẩm, 20 năm trước ai mà ngờ giá nhà lại tăng cao như thế, có ai mua nhà không phải để ở mà lại đi đầu tư? Cô cảm thán: “Với cái đầu óc ấy thì khéo bây giờ cũng thành doanh nhân thành đạt rồi.”
“Nói chung Sử Sùng rất tin ông ta.”
“Người này biết nhìn xa trông rộng hơn anh đấy.” Trình Hi chế giễu, lại nói, “Nhưng bây giờ chắc Triệu Phi cũng 60 rồi nhỉ?”
Nếu tai nạn 20 năm trước có liên quan đến ông ta, thế có khi nào người hiện tại ngăn cản mình gọi điện cũng là ông ta không? Tuổi đã hơn 50 còn giày vò như vậy, là sợ chân tướng bại lộ, cuộc sống hạnh phúc của mình bị chấm hết?
Hai người quyết định chia nhau tìm hiểu nguyên nhân.
Trước khi gác máy, Trình Hi có nhắc qua về chuyện của Trình Thời, cũng dặn Tưởng Kim Minh để ý xem bên cạnh có ai tên Trình Thời không.
Anh ù ù cạc cạc đồng ý.
2.
Giữa trưa, Tưởng Kim Minh đến công ty bất động sản Đàn Thịnh.
Sắp vào hè, trời ngày một nóng dần. Anh cầm áo khoác, nheo mắt nhìn tòa nhà.
Đó là tòa nhà có mặt tiền hướng phố thuộc bất động sản Đàn Thịnh, ba tầng dưới là văn phòng công ty, nằm gần lối vào tiểu khu, thậm chí trông rất hỗn tạp.
Nói tóm lại là khác xa với tưởng tượng của anh.
Tưởng Kim Minh nhìn một hồi, đi đến bốt điện thoại bên cạnh, nhét thẻ bấm số. Sau đó, một giọng nữ êm tai vang lên.
“Xin chào, đây là công ty bất động sản Đàn Thịnh.”
“Chào cô, tôi tìm Sử Sùng.”
“Sử Sùng… Xin hỏi anh ấy ở bộ phận nào?”
Tưởng Kim Minh chỉ quen với mối quan hệ đơn giản giữa các cá nhân trong đơn vị, bị hỏi thế thì đâm lúng túng. Anh thật sự không biết, nghĩ một lúc mới nói: “Là nhân viên của Triệu Phi.”
Anh cầm ống nghe, lẩm nhẩm giây đếm trên màn hình một cách vô vị, 15 giây sau thì có người nghe máy.
“Alo, ai đấy?” Là âm thanh quen thuộc.
“Tiện đường đi ngang nên mời mày ăn cơm.”
Sử Sùng nhận ra là ai, cười mắng: “Mẹ nó, thấy mày rồi.”
Qua tấm kính phía sau quầy lễ tân, anh nhìn thấy Tưởng Kim Minh đang đứng dựa vào bốt điện thoại ở tầng dưới, đang ngó nghiêng nhìn quanh.
“Được rồi đừng tìm nữa, tao xuống đón mày.”
Sử Sùng hớn hở dẫn Tưởng Kim Minh vào công ty, một đoạn đường ngắn ngủi nhưng giới thiệu liên tục, cho tới khi đi đến phòng cuối hành lang, trên cửa treo tấm biển phòng khai thác dự án, anh ta hất cằm: “Là chỗ này.”
Văn phòng rất lớn, mỗi bàn đều có máy tính riêng, người bị che khuất đằng sau, chỉ lộ nửa bóng lưng bận rộn, rất giống hình ảnh trong phim.
Sử Sùng dựa vào mép bàn, đặt tay lên màn hình máy tính to tướng, gõ mấy cái rồi nhướn mày với anh: “Hối hận vì đi theo lão Sử rồi chứ.”
“À, tao không quen dùng mấy thứ này.”
“Sếp Triệu nói, dùng không quen cũng cần phải phân phối đủ.”
Anh ta còn chưa dứt lời, một người đàn ông cầm cặp da từ trong phòng đi tới, cười nói: “Cậu lại huênh hoang gì với người ta đấy hả?”
3.
Triệu Phi nháy mắt với họ, Tưởng Kim Minh phát hiện hóa ra mình đã gặp ông ta.
Trong văn phòng ở cục quy hoạch, người đàn ông mặc giày Âu, cầm cặp da giống thế, chính là Triệu Phi.
Sau đó Sử Chí Dũng bảo mình sửa lại bản thảo giới thiệu số 76 đường Đàn Viên, bây giờ nghĩ lại, rõ ràng cũng là để sử dụng trong kế hoạch phát triển. Anh bất giác mím môi, vì nghi ngờ mà cau mày, suýt chút nữa không để ý bàn tay đang đưa ra.
Sử Sùng huých vào vai anh, lúc này anh mới hoàn hồn, vội chìa tay khách khí chào: “Chào ông.”
“Tiểu Tưởng phải không!” Ông ta siết tay, không hề có vẻ kiêu ngạo tự cao, trái lại còn cười nói, “Sử Sùng hay nhắc tới cậu lắm.”
“Sao cơ?”
Tưởng Kim Minh không giỏi đối đáp xã giao, cứ thấy không thoải mái, trong đầu như có sợi dây kéo căng, đáp: “Cậu ta nói gì về tôi sao?”
“Nói mày rất cứng đầu, không nghe lời khuyên của tao, cảm thấy bọn tao đang lừa mày mua nhà.” Sử Sùng lắm mồm nói.
Anh xấu hổ cười trừ, nghe Triệu Phi hòa giải: “Tôi không tán đồng cậu nói vậy, có phải chính Tiểu Tưởng nói sau này số 76 đường Đàn Viên sẽ là rạp chiếu phim không? Chứng tỏ cậu ấy biết nhìn xa trông rộng.”
Sử Sùng đã quên khuấy chuyện này từ đời nào: “Chuyện này mà sếp cũng tin à.”
Đương nhiên Triệu Phi chỉ nói đùa. Ông ta vui vẻ đánh mắt ra hiệu, vỗ vào vai Tưởng Kim Minh, khách sao nói: “Trưa nay tôi có việc, không thể tiếp đón cậu được, để Sử Sùng dẫn cậu đi ăn vậy, à, ở tầng một có quán ăn Hồng Kông rất được, có gì cứ thanh toán cho tôi.”
Ông ta lại quay sang Sử Sùng, dặn cứ lấy hóa đơn rồi sau đó rời đi.
Sử Sùng gật đầu, mắt nhìn theo ra cửa, cảm khái: “Mày nói xem, đi đâu tìm được sếp tốt như vậy hả.”
Nhưng không ai đáp lại. Anh ta ngoái đầu, thấy Tưởng Kim Minh như mang tâm sự nặng nề, vội giục: “Nghĩ ngợi cái gì đấy, đi thôi, đi ăn trưa.”
“Sao ông ta biết được chuyện rạp phim?”
“….” Sử Sùng tưởng Tưởng Kim Minh giận mình vì coi chuyện này là trò đùa, nghiêm túc đáp, “Khụ, hồi trước ở văn phòng buột miệng nói.”
“Nói thế nào?”
“Chậc, thì nói gì mà 20 năm sau số 76 đường Đàn Viên biến thành rạp phim, rồi điện thoại mày làm mất được khách xem phim nhặt được… Tao quên rồi, nói chung mày nói gì với tao thì tao…”
“Sử Sùng!” Anh nổi điên, nhưng lời thô tục đến bên mép lại nuốt vào, hóa thành câu khẩu hình.
“… Gì, ghê gớm lắm chắc? Bộ không giải trí được hả, không gợi đề tài thì tao hòa nhập ở đây kiểu gì.”
“Có bao nhiêu người nghe thấy?”
“Mọi người ở văn phòng đều nghe thấy, hầy, mày yên tâm, không ai tưởng thật đâu, chỉ nghe cho vui thôi.”
“Không ai tưởng thật?” Tưởng Kim Minh tức tối nắm tóc, sau đó áp tay lên đầu, hạ giọng nói: “Đợi thêm 20 năm nữa chuyện cười này thành hiện thực, thử xem có ai tin là thật không?”
Anh nhìn quanh văn phòng rộng lớn, một trong số người ở đây, kể cả Triệu Phi, đều có thể là người 20 năm sau ngăn cản Trình Hi gọi điện.
4.
Trình Hi cũng ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao to ấy.
Nhìn trực quan thì gồm 25 tầng, bức tường bằng kính phản chiếu những đám mây chuyển động trong gió, trên tòa nhà treo một tấm biển lớn – Tập đoàn Đàn Thịnh.
Cô tìm quán cà phê, vừa uống vừa đợi Hứa An Hoài đến hẹn, trong lúc đó dùng điện thoại tiếp tục tìm kiếm tin tức về Triệu Phi.
Thật ra Trình Hi ý thức rất rõ về năng lực của mình. Tập đoàn Đàn Thịnh có quy mô lớn, số lượng nhân viên đông đảo, liên quan tới rất nhiều ngành nghề, mà bản thân chỉ quen biết một Hứa An Hoài, liệu có thể hỏi được gì không? Khó lắm.
Nhưng cũng phải thử một lần xem sao.
May mà có thêm 20 năm thời gian, đủ khiến nhiều chuyện trở nên dễ dàng, bài toán khó với Tưởng Kim Minh nhưng với mình, đó chỉ là chuyện động ngón tay.
Cô đã tìm hiểu được cơ bản từ thông tin trên mạng.
Triệu Phi vẫn làm việc tại tập đoàn Đàn Thịnh cho đến lúc nghỉ hưu. Tên của ông ta xuất hiện trong mấy bài báo về tập đoàn, không phải xếp hạng đầu, đa số đều là ảnh tập thể, vị trí cũng ở bên ngoài, Trình Hi phải so sánh mấy bức mới xác nhận được đâu là ông ta.
Tóc muối tiêu, mang gương mặt không tranh với đời.
Theo chức vụ trong mấy bài báo này, Triệu Phi đúng là từng làm việc tại các công ty xây dựng cấp dưới và công ty bất động sản, tất nhiên, việc luân chuyển công việc trong các công ty tập đoàn cũng rất phổ biến.
Cô không có nhiều hiểu biết về ngành nghề này, nhưng cấu trúc và bố trí xí nghiệp đâu cũng tương đồng, từ phát triển đến xây dựng rồi đến bất động sản, mà ở đây lại diễn ra theo chiều ngược lại, cho thấy sự phát triển không mấy suôn sẻ.
Mà tấm ảnh này… Cô dùng tay phóng lớn, phóng lớn nữa, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì đã có người gõ vào mặt bàn.
“À, anh đến rồi à.” Trình Hi cúi người, “Mời ngồi.”
“Khách sáo quá, cô có chuyện gì cứ nói.”
“Là thế này…”
Kỳ thực Trình Hi đã từng nhắc đến tập đoàn Đàn Thịnh, nhắc đến Sử Sùng với Hứa An Hoài, nhưng cuộc đối thoại đó đang dần bị xóa bỏ, bây giờ phải giải thích lại đúng là mệt.
Cô thở dài, nói: “Rạp phim chúng tôi có mâu thuẫn với bên địa ốc, gần đây đang đau đầu vì chuyện này. Nên muốn hỏi thăm anh về một người, tên là Triệu Phi, ngày trước từng làm ở công ty địa ốc, bây giờ chắc hẳn đã về hưu.”
“Ừ.” Anh ta nghĩ ngợi, đoạn trả lời, “Tôi biết người này, nhưng chưa tiếp xúc bao giờ. Có thể nói ông ấy là thầy của sếp tôi, đúng là đã về hưu, nghe nói bây giờ rảnh rỗi chăm cháu, đi dạo công viên, có lúc về công ty tham dự hoạt động, cuộc sống của người cao tuổi ấy mà.”
Đây không phải là câu trả lời Trình Hi mong muốn.
Cô im lặng một lúc, sau đó lại hỏi: “Ông ta có công việc gì liên quan đến.. Ví dụ như ở công ty địa ốc, liệu còn tiếng nói không?”
“Vẫn có thể diện chứ. Nếu cô muốn mời ông ấy làm trung gian hòa giải thì tôi có thể hỏi sếp tôi thử, xem có liên lạc được không.”
“Hả…” Trình Hi bất ngờ, “Sếp của anh là?”
“Sếp Sử. Cô đợi chút, để tôi gọi điện hỏi anh ấy.”
Cô gật đầu, tiếng tim đập dần rõ ràng, vội nhấp cà phê lên che giấu, lại để ý anh ta gọi điện.
Sử Sùng, người tồn tại trong miệng Tưởng Kim Minh, hình tượng trong đầu cô là một chàng trai bộp chộp không đáng tin cậy. Nhưng thực ra có vài lần bọn họ suýt gặp nhau, ví dụ như hôm đến thăm nhà Quý Hồng, lại ví dụ như bữa cơm xem mắt với Hứa An Hoài…
“Anh ấy đến rồi.” Người đàn ông đối diện nói.
“Cái gì?”
“Đúng lúc sếp tôi đang xuống đi ăn, để anh ấy đến nói chuyện với cô luôn.” Hứa An Hoài trấn an, “Cô yên tâm, anh ấy giỏi dàn xếp lắm.”
“Cám ơn.”
Trình Hi sờ gáy, bỗng dưng thấy lúng túng, không thể đối mặt với sự chênh lệch tuổi tác quá đột ngột, cô giật mình hỏi: “Sếp anh mấy tuổi rồi?”
“Ngoài… bốn mươi.” Hứa An Hoài cười “Từ ngữ giới trẻ dùng là gì nhỉ, Sở Khanh trung niên.”
“Hả?”
“Suỵt…” Anh ta ra dấu, sau đó rất tự nhiên đứng dậy, “Sếp Sử, ở đây.”
Trình Hi ngoái đầu, trông thấy một người đàn ông bước vào, mặc áo sơ mi màu kem, trông khá bình thường.
Chỉ nhìn qua cô đã lập tức nhận ra Sử Sùng.
Rất giống trong tấm ảnh, ngoại trừ dấu hiệu già đi thì không có nhiều thay đổi. Thậm chí Trình Hi có thể so với gương mặt trong tấm ảnh đó, tưởng tượng ra nụ cười của anh ta lúc này…
Mà không cần tưởng tượng làm gì, Sử Sùng đã bước tới, ánh mắt dừng lại trên mặt cô rồi tự nhiên duỗi tay chào.