Âm Vang

Chương 27: Nạn nhân

1.

Trình Hi đợi hai ngày mà vẫn không nhận được tin tức gì từ Sử Sùng, cô nghĩ có lẽ không nên trông cậy vào anh ta nữa.

Mà cũng dễ hiểu thôi. Không quen không biết, lại được cấp dưới nhờ vả một việc nhỏ, mắc mớ gì phải để ý.

Cuộc gặp mặt ở tiệm cà phê chỉ kéo dài chừng mười phút.

Lúc trông thấy Sử Sùng, chàng trai bộp chộp 23 tuổi năm nào lại có sự nghiệp thành công như hôm nay, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô rất muốn hỏi anh ta là còn nhớ Tưởng Kim Minh không? Vợ chồng Quý Hồng có khỏe không?

Lại muốn hỏi anh ta có phải đã biết được gì không, có phải những thay đổi diễn ra ở xã khu Phục Viên là do anh ta sắp đặt không?

Trong thời gian ngắn ngủi, có quá nhiều suy nghĩ ùa đến. Trình Hi che giấu nội tâm cuồng loạn, nhưng vừa mở miệng thì đã bị Sử Sùng cười hỏi: “Cô Trình là bạn gái của An Hoài à?”

“… Không, không phải.”

Hứa An Hoài lại lúng túng hơn, vội ho một tiếng. Có vẻ như buổi xem mặt lúc đầu cũng được kể lại với vị sếp này.

“Chỉ là bạn thôi sếp Sử.” Anh ta giải thích, “Cô ấy là quản lý ở rạp chiếu phim số 76 đường Đàn Viên, có tranh chấp với bên địa ốc của chúng ta, muốn xem có thể nhờ anh… tìm sếp Triệu giảng hòa được không.”

Sử Sùng chậm rãi gật đầu, lại nhìn Trình Hi nói: “Ông ấy đã về hưu, sao cô biết được?”

“Chúng tôi có quan hệ với bên địa ốc đã lâu, ít nhiều cũng từng nghe đề cập… Dù đã về hưu nhưng quan hệ vẫn còn chứ?”

Cô nhanh chóng liếc nhìn Hứa An Hoài, đối phương vội nói giúp: “Đúng thế, ít nhiều cũng có tiếng nói.”

“Được, để tôi hỏi thử xem sao.”

“Cám ơn anh.”

“Không cần.” Ngón tay Sử Sùng vuốt túi tài liệu, chuyện cô ấy muốn biết đang nằm ngay trong này, càng lúc cô ấy càng đến gần với sự thật.

Bỗng anh cảm thấy cái người Trình Thời này đúng là đáng ghét.

Chỉ đôi ba câu là xong chuyện, ba người lại không biết nói gì thêm.

Trình Hi định chuyển đề tài sang anh ta, giả như vô tình hỏi: “Sếp Sử đã đến số 76 đường Đàn Viên bao giờ chưa.”

“Rồi, ngày trước đến thường xuyên. Bố tôi từng làm việc ở đó.”

“Ồ…”

Câu trả lời khẳng khái như thế lại khiến cô không tiếp thu được, dưới tiền đề biết rõ Sử Chí Dũng đã chết thì dù nói gì cũng không khác bóc lớp sẹo của người ta

“Tính ra cũng đã 20 năm rồi.”

Sử Sùng cảm thán, sau đó chấm dứt đề tài, nghiêng người tới trước, nói: “Thế đi, tôi còn có chuyện phải đi trước, cô giữ lại thông tin liên lạc, nếu có tin gì tôi sẽ báo cô hay.”

“Được, tôi chờ anh.”

Trình Hi bật màn hình điện thoại lên, nhưng lại ở trên trang tìm kiếm về Triệu Phi, dù cô đã lặng lẽ tắt đi nhưng vẫn lọt vào mắt của Sử Sùng.

Gì mà từng nghe nhắc đến, hóa ra chỉ mới điều tra thông tin.

Anh cũng không vạch trần, để lại số điện thoại rồi rời đi. Trình Hi nhìn anh ta đi ra cửa, lại nói với Hứa An Hoài: “Sếp Sử của các anh dứt khoát thật đấy.”

“Ừ, sống thoải mái lắm.” Anh ta để lộ vẻ hâm mộ, lại bị Trình Hi nhạy cảm nắm bắt.

“Dạo này với Bạch Tịnh thế nào rồi?” Cô cố ý hỏi.

“Hả?”

Hứa An Hoài định thần, chỉ đáp đơn giản, “Vẫn tốt.”

Đã một thời gian Trình Hi không gặp Bạch Tịnh, vượt quá tần suất trước đó, cứ như trong lòng đang giả vờ gì đó, thỉnh thoảng lại lo lắng.

Thật sự không thể phân thân và cũng hết cách, nên khi nghe câu trả lời này cô coi như an ủi tạm thời, cũng không chiếm nhiều thời gian của anh ta, sau khi cảm ơn một lần nữa, cả hai rời quán cà phê.

2.

Như thế, manh mối về Triệu Phi tạm thời gián đoạn.

Thông tin trên mạng có giới hạn, hỏi cũng không hỏi được gì, người ở địa ốc có vẻ đã thu tay, không còn xuất hiện nữa.

Nhưng Trình Hi vẫn không được rảnh rang, lại đặt trọng tâm lên Trình Thời, cô ngồi trong văn phòng nghiên cứu lịch sự phát triển của công ty – nhưng chỉ có vài dòng thông tin liên quan đến sếp.

Trình Thời thành lập rạp chiếu phim Tân Thời Đại vào năm 2005, khi đó anh ta chưa đầy 30 tuổi, lý lịch trước đó không rõ.

Vào khoảng năm 2010, công ty nhận được hỗ trợ tài chính, hãng phim bắt đầu mở rộng nhanh chóng và thành lập trụ sở chính.

Năm 2015, mình được tuyển vào công ty ngay sau khi tốt nghiệp. Ít nhất thì trước đó Trình Thời đã biết mình, nên Vương Dật Phàm mới có hiểu lầm về “người chú”.

Mục đích của anh ta là gì?

Có phải là để tạo điều kiện cho cuộc gọi xuyên thời không này không, để từ đó thay đổi quá khứ? Nghĩ theo cách này có vẻ mọi chuyện đã được lý giải.

Đe dọa Vương Dật Phàm là để mình ở lại đây, thuận lợi nhậm chức. Phái cô đến số 76 đường Đàn Viên, dĩ nhiên cũng là cố ý, thậm chí cả việc bố trí phòng VIP.

Yên tĩnh và thoải mái, không bị ai làm phiền và cũng không có ai giám sát, khiến việc nghỉ trưa ở đó trở thành một lựa chọn tự nhiên.

Tất cả đều đã được tính toán đâu vào đấy, chỉ chờ hồi chuông vang lên.

Chẳng trách dù kinh doanh thua lỗ nhưng sếp vẫn chẳng bận tâm. Sự chuyên nghiệp của mình quẳng xuống sông rồi!

Đã tìm được nguyên nhân về những nghi hoặc từ khi vào số 76 đường Đàn Viên đến nay, Trình Hi ngồi trước bàn, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, sau đó cảm giác bị thao túng, bị đùa cợt và tức giận ập đến, khiến cô đá mạnh một phát vào chiếc tủ.

Đúng lúc Ngô Du về văn phòng uống nước, thấy thế thì giật mình, lau khóe miệng nói: “Sao thế quản lý?”

“Không liên quan đến em.”

Cô đang bực bội, nói xong mới phát giác mình đang mặt nặng mày nhẹ với người ta, thế là đâm ra áy náy. Những nhân viên này xui xẻo biết mấy, phải lãng phí thời gian ở một cái nơi vô dụng này?

Lý Tư Tề thì thôi, đi làm cũng như đi chơi. Nhưng còn Ngô Du? Một cô gái ngoan ngoãn biết bao, đây còn là công việc đầu tiên của em ấy.

Nói đến đây, hình như mình chưa bao giờ chú ý tới em ấy.

Trình Hi hạ giọng, nói: “Ngô Du… Chị nhớ… Em mới tốt nghiệp phải không.”

“Đúng thế.” Cô ấy cụp mắt, xấu hổ cười nói, “Không học đại học, em học hộ lý.”

Nếu hôm nay không nói chuyện thì Trình Hi thực không biết cô bé còn có năng lực này. Cô hứng thú, hỏi: “Thế tại sao không làm y tá?”

“Em chưa bao giờ muốn làm y tá, học nghề đó chỉ vì trong nhà có người bệnh, dễ bề chăm sóc thôi.”

“À.” Cảm giác áy náy càng thêm mãnh liệt.

Im lặng một lúc, Trình Hi lại nói: “Em thích làm việc ở rạp phim à?”

“Vâng, thích lắm.”

“Ở chỗ chúng ta bị hạn chế phát triển, em cũng thấy đấy, muốn thăng chức là điều rất khó. Bình thường mà nói, em bán vé một hai ba năm cũng có thể đi lên… Có định tới rạp phim nào lớn hơn không? Chị biết vài chỗ, có thể giới thiệu giúp em.”

“A?” Ngô Du nghe thế, lập tức cuống quýt, “Chị muốn đuổi việc em?”

“Không phải, chỉ là chị đang cân nhắc từ góc độ của em…”

“Em thật sự thích công việc ở đây.”

Trình Hi không biết nên vui hay nên bất lực, cười nói: “Không phải chị muốn kiểm tra gì em… Nhà em cũng ở gần đây phải không? Đi làm chắc cũng không xa.”

“Cũng không xa lắm, nhưng em có thể quá giang xe của Lý Tư Tề, cũng rất tiện mà.”

Giọng cô càng lúc càng nhỏ, câu cuối còn để lộ vẻ e dè của con gái.

Trình Hi sửng sốt, sau đó kịp thời phản ứng, xe của Lý Tư Tề thay đổi, không chỉ ảnh hưởng đến mình mà còn ảnh hưởng cả quan hệ của cậu ta và Ngô Du.

Vì thuận đường nên có nhiều cơ hội đi chung, khiến hai người trở nên gần gũi, nếu ngẫm kỹ thì đúng là có thể phát hiện một vài manh mối.

Có tình cảm ngay dưới mí mắt mình mà mình không hề hay biết. Trình Hi nhướn mày, tâm trạng cũng thả lỏng, nói: “Không sao, chị chỉ đề nghị thế thôi, tùy em.”

“Vâng.”

Ngô Du yên tâm gật đầu, xoay người định rời đi, đúng lúc này lại gặp người trong cuộc bước vào. Cô nhìn cậu ta, im lặng đi ra.

“Hai người nói chuyện gì thế?” Lý Tư Tề kéo ghế ra ngồi xuống, hỏi.

Trình Hi nhìn gối ôm đầu chó trên ghế Ngô Du, cười nói: “Không có gì.”

“…” Lý Tư Tề cau mày khó hiểu. Dừng một lúc mới nói vào chuyện chính, “Nè, chị còn đến viện điều dưỡng kia nữa không?”

“Có việc gì?”

“Tôi có cách đi vào.”

“Nói nghe.”

Cậu ta lấy ra một thứ từ trong túi, ném lên bàn trước mặt Trình Hi, nhướn mày nói: “Ra vào cửa nhân viên công tác.”

Là một tấm thẻ ra vào.

“Từ đâu ra.”

“Có thể dùng tiền giải quyết thì không phải là chuyện.”

Trình Hi cầm tấm thẻ lên nhìn, “Nói cho rõ, dùng tiền như thế nào?”

“Xì, thì mua ở trên mạng.”

Chuyện như thế chỉ có thể ngầm hiểu, nếu nói ra sẽ mất oai. Cậu ta giục: “Phải mất mấy ngày mới mua được đấy, rốt cuộc có đi không?”

Trình Thời hao hết tâm tư là để mình vào cuộc, để bắt đầu gọi điện, có lẽ ngọn nguồn của mọi chuyện đang nằm ở viện dưỡng lão.

“Đi.” Cô nói.

3.

Viện dưỡng lão có ba tòa nhà, nằm rải rác giữa núi.

Làn gió nhẹ mang theo mùi của thiên nhiên và biển cả, khiến nơi đây trở nên rất đẹp. Trình Hi và Lý Tư Tề đi loanh quanh trong sân cỏ, thỉnh thoảng lại đi ngang qua những cụ già tản bộ, trông cứ như đang tới nghỉ dưỡng.

“Sau này về già mà được ở đây thì sướng phải biết, ngày nào cũng như nghỉ phép.” Chợt cậu ta cảm thán.

“Sướng? Nếu sướng thì vì sao lại có người tự sát.”

Lý Tư Tề nhớ đến chiếc xe cứu thương đã gặp ngày hôm đó, vỗ trán nói: “Chị nói xem, vợ sếp có chuyện gì nhỉ?”

“Không biết.”

Viện điều dưỡng to như thế biết tìm từ đâu? Trình Hi đang cố sắp xếp suy nghĩ, không có tâm tư để ý đến Lý Tư Tề, mặc cậu ta tiếp tục lải nhải, “Chị nói xem, rốt cuộc cô ấy có quan hệ thế nào với số 76 đường Đàn Viên?”

Cuộc điện thoại ở số 76 đường Đàn Viên có thể vượt thời không, thay đổi quá khứ.

“Hay nói cho đúng là liên quan gì tới trận hỏa hoạn kia?”

Liệu Trình Thời có phải cũng như mình, hy vọng cứu được tính mạng của ai đó trong vụ tai nạn ấy?

“Lẽ nào cũng là nạn nhân.”

Trình Hi ngẩng phắt đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thân là người trong cuộc, cô luôn nghĩ chuyện phức tạp lên. Mà Lý Tư Tề chỉ dựa vào trực giác liên hệ số 76 đường Đàn Viên và viện điều dưỡng, mọi suy nghĩ đều xoay quanh trung tâm này.

Số 76 đường Đàn Viên, vụ cháy, nạn nhân.

Vài từ khóa mà cậu ta biết được kết nối với nhau, cùng với các điều kiện vượt thời không, đủ để tạo thành một câu chuyện logic.

Vì thay đổi số mệnh của Tưởng Kim Minh nên mình đã bị động cuốn vào cuộc hỗn loạn thời không này. Mà sau lưng là Trình Thời, vì thay đổi số mệnh người nào đó mà chủ động mở ra nó.

Hai người đứng dưới bóng cây, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động hòng tìm kiếm thông tin liên quan, tìm một hồi cuối cùng cũng tìm được một mẩu tin cuối năm 2000.

Trên diễn đàn trường học, nội dung là như thế này.

“Ngô Tĩnh Văn, một sinh viên năm nhất khoa Múa của trường chúng ta đã bị thương trong vụ tai nạn hỏa hoạn ở số 76 đường Đàn Viên. Cô ấy cần chi phí y tế rất cao sau ca phẫu thuật. Hiện chúng tôi kêu gọi tất cả giáo viên và học sinh của trường quyên góp, địa điểm quyên góp: Văn phòng khoa Múa.”