Phong Hạo đốt ngón tay thon dài, cầm dao có vẻ tao nhã kỳ lạ, Lăng Lang chỉ vừa nhìn thấy nó, liền nhớ những chuyện đôi tay này đã làm với mình.
Phong Hạo hơi ngước mắt liền có thể thấy Lăng Lang chờ ở cửa, thấy đối phương chăm chú nhìn mình không chuyển mắt thì hướng anh cười cười, lại cúi đầu xắt xắt.
Tươi cười ý vị thâm trường khiến Lăng Lang không hiểu sao đỏ mặt, anh ngượng ngùng quay đầu, không lâu sau tầm mắt lại không kìm được nhẹ chuyển về.
Lăng Lang im lặng nhìn trong chốc lát, phát hiện Phong Hạo dù phương thức chế biến hay nguyên liệu đều là món ăn kiểu Tây Âu, việc này lại khiến anh nhớ tới vài cuốn sách tiếng nước ngoài bày trên giá sách của đối phương
"Cậu từng sống ở nước ngoài?"
Phong Hạo tựa hồ có chút ngoài ý muốn khi Lăng Lang chủ động tìm đề tài nói chuyện phiếm, "Phải, lúc trước luôn sống ở nước ngoài, khi anh gặp tôi lần đầu là lúc tôi vừa về nước không lâu."
"Ở nước ngoài học lên?"
Phong Hạo mỉm cười, "Vì kinh tế phải bôn ba."
Lăng Lang nhớ ra, Phong Hạo có lần nói qua cậu ta muốn xử lý chuyện làm ăn của gia đình.
Phong Hạo ngữ khí thập phần thoải mái, "Lúc trước thiếu người ta rất nhiều tiền, không thể không kiếm tiền trả nợ."
Thấy Lăng Lang trên mặt mang lo lắng, hắn cười lên bổ sung, "Nhưng cũng may đã trả hết nợ rồi ."
Lăng Lang nhìn nhìn chung quanh, cũng hiểu được chính mình lo lắng thái quá, người có thể ở trong căn nhà thế này thật sự không giống như bị nợ nần quấn thân.
"Thiếu ai tiền? Vay nặng lãi?" Anh thuận miệng hỏi.
"Ha ha, " Phong Hạo bật cười, "Coi như là vậy đi, dù sao lãi suất cũng không thấp."
"Vì sao phải vay tiền?"
"Bởi vì..." Phong Hạo trở mặt miếng thịt bò, "Phải bảo hộ người tôi muốn bảo hộ."
"Sao?" Tiếng dầu chiên vang lên, Lăng Lang không nghe được câu trả lời.
“Anh muốn thịt bò mấy phần chín? Bảy phần được không?” Phong Hạo giấu diếm đổi đề tài.
"A? Được."
Phong Hạo tắt lửa, "Được rồi."
Hắn bưng chén dĩa đến phòng ăn, "Mặt đất lạnh không?"
Lăng Lang vừa mới đứng lên, chân còn có chút tê, "Một chút."
"Lần sau anh có thể lấy cái đệm, " hắn săn sóc đề nghị.
Phong Hạo quả nhiên không có nói ngoa, tài nghệ nấu nướng của hắn rất tốt, ít ra là tốt hơn Lăng Lang.
Hai người lúc ăn cơm đều thực im lặng, không ai nói chuyện, thanh âm bát đũa va chạm cũng đều rất nhỏ.
Đến khi dùng xong bữa tối, Lăng Lang mới hướng Phong Hạo hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
"Cậu sao lại để tôi ăn cơm trên bàn cơm?"
Phong Hạo buồn cười, "Tôi không cực đoan đến thế, phần lớn thời gian tôi đều hy vọng anh là một con người."
“Những lúc khác, “ hắn thu dọn đồ ăn trên bàn, “ chẳng qua là điểm xuyết chút tình thú mà thôi.”
Lần này Lăng Lang rất tự giác mà không nhúng tay, lúc Phong Hạo ở phòng bếp rửa chén, anh ra phòng khách.
Nhà Phong Hạo rất nhiều CD, lần trước đến đây anh đã phát hiện chuyện này, chỉ là không có cơ hội nhìn kỹ, giờ anh lướt qua từng nhãn tên, phát hiện khẩu vị xem phim của Phong Hạo rất tương tự mình, chỉ cần là phim anh thích, hơn phân nửa Phong Hạo cũng sẽ có, cũng có rất nhiều phim anh chưa từng xem.
Anh đảo đảo, tìm được bộ phim mình thích nhất, bộ này anh đã xem đi xem lại rất nhiều lần, vẫn không hề thấy chán, anh đem đĩa đặt vào máy phát, dùng điều khiển trực tiếp nhảy đến bắt đầu xem từ đoạn cao trào bộ phim.
Lúc Phong Hạo thu dọn xong đi ra, phát hiện Lăng Lang đang tập trung tinh thần xem bộ 《 dưới chân người yêu 》(“Túc hạ đích luyến nhân”, đây cũng là tên một truyện khác của Dịch tỷ), trong TV đang phát cảnh hai người được đưa đến bệnh viện sau tai nạn xe cộ, đoạn Lăng Đạo Hy chôn đầu vào lưng bàn tay Kỳ chủ nhân(Kỳ Đông) mà khóc.
Phong Hạo lẳng lặng ngồi xuống bên người Lăng Lang, Lăng Lang toàn tâm đầu nhập nên không phát hiện, hai người cùng nhau xem đến hồi kết, mãi đến khi phụ đề xuất hiện, Lăng Lang mới ý thức bên cạnh có thêm một người.
“Anh làm chuyện gì cũng nghiêm túc vậy sao?” Phong Hạo cảm thấy buồn cười.
Lăng Lang đã nhiều năm qua sống một mình, quả thật chưa quen trong nhà có người thứ hai qua lại.
Anh đứng dậy lấy đĩa ra, phía sau truyền đến thanh âm Phong Hạo: “Anh rất thích bộ phim này?”
“Phải.” Lăng Lang cẩn thận đặt đĩa CD xuống, “Tiếc là từ lúc phát hành đã bị cấm lưu truyền trong nước.”
“Khai thác loại đề tài này, bị cấm cũng là chuyện khó tránh.”
Lăng Lang đảo mắt qua bìa CD, chứng kiến một cái tên quen thuộc, “Thì ra bộ này cũng là tác phẩm của Dịch biên kịch, cô ấy viết kịch bản cho người khác tốt như vậy, viết cho tôi lại vừa tam tục lại thêm cẩu huyết.” (tình tiết phổ biến, lặp lại)
“Đừng nói như vậy,” Phong Hạo từ chối cho ý kiến lắc lắc đầu, “Loại kịch bản này tính đại chúng rất nhỏ, không có thị trường.”
"Tôi không phải vì phòng bán vé mới đóng phim, " Lăng Lang đem CD thả lại chỗ cũ.
Phong Hạo cúi đầu cười cười, không bình luận gì, trong phòng ngủ có tiếng hát xa lạ truyền tới, Phong Hạo là người đầu tiên nghe được, "Thanh âm gì vậy?"
Lăng Lang cẩn thận nghe xong nói, "Là điện thoại di động của tôi."
Đầu bên kia điện thoại là người đại diện đang nổi trận lôi đình, "Tổ tông của tôi ơi, không phải đã nói không nên chủ động thừa nhận sao? Cậu lại ở đó loạn cái gì? Điện thoại tôi cả đêm reo đến phát nổ đây này!"
Lăng Lang không hiểu, "Tôi làm sao?"
“Cậu không có chuyện gì làm lướt weibo cái gì chứ? Cậu còn ngại diễn ân ái không đủ có phải không? Hay là cảm thấy đạn nhắm vào cậu còn chưa đủ sáng? Sớm biết thế này tôi đã không cho cậu biết tài khoản và mật mã!”
Lăng Lang hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói gì, Phong Hạo lấy điện thoại qua nghe, nghe được hai câu thì nói, “Tôi biết rồi.”, sau đó cúp máy.
"Sao vậy?" Lăng Lang hỏi.
"Anh hôm nay lên weibo."
"Ừ."
"Còn chuyển phát weibo của tôi?"
"Hả?"
Nhìn anh như diện vô biểu tình, kỳ thật là bộ dạng mờ mịt, Phong Hạo không nhịn được ôm lấy anh hôn lên trán một cái, “Anh có thể bình yên vô sự trong giới giải trí cho tới hôm nay, nhất định là có người bảo hộ anh rất tốt.”
Hắn đi vào thư phòng, tài khoản Lăng Lang còn đang online, Phong Hạo vào trang chủ của anh, quả nhiên weibo mới nhất không còn là “Hạ cánh.”
——@ Lăng Lang: chuyển phát weibo @ Phong Hạo: “Hôm nay lượng fan đột phá mức một trăm vạn, nhưng tôi đoán phần lớn đều là cương thi <ủy khuất="">. Các bạn không phải cương thi xin động động ngón tay, chứng minh các bạn yêu tôi.
Phong Hạo nở nụ cười, "Loại tình huống này có phải tôi nên quay lại nói tôi cũng yêu anh?"
Hắn đưa mắt nhìn con số bình luận kinh khủng bên dưới, “Bây giờ đăng nhập vào tài khoản của tôi nhất định sẽ bị lượng tag khổng lồ dìm chết.”
Lăng Lang vẫn đứng phía sau hắn, như cũ bề ngoài bình tĩnh nội tâm mờ mịt, "Có vấn đề gì sao?"
"Không có, anh xoay chuyển tốt lắm, " Phong Hạo rất nhanh kéo hạ trang web, "Đây hình như còn là lần chuyển phát duy nhất của anh, tôi thật vinh hạnh.”
Phong Hạo tùy tay tắt máy tính, "Đi thôi, đi tắm rửa cho anh."
Đây không phải là lần đầu tiên Phong Hạo tắm rửa cho anh, Lăng Lang cũng không cảm thấy nan kham (khó chịu nổi) như lần đầu, Phong Hạo vô luận đi đến nơi nào, cũng luôn áo mũ chỉnh tề, ngay cả khi tắm rửa cho anh cổ tay áo cũng được xăng lên cẩn thận tỉ mỉ.
“Cậu chiếu cố tôi như vậy, đến lúc tôi mất đi năng lực tự gánh vác cuộc sống thì phải làm sao?” Lúc Phong Hạo cầm khăn lau tóc cho Lăng Lang, anh đột nhiên mở miệng hỏi hắn.
Phong Hạo ngắm nhìn tấm gương phủ hơi nước mông lung, nơi đó mơ hồ phản chiếu bóng dáng hai người, “Vậy tôi chiếu cố anh cả đời.”
Tắm rửa xong, Phong Hạo giống ngày thường đeo vòng cổ cho Lăng Lang, sau khi kiểm tra độ co giãn thích hợp, mới để anh lên giường, Lăng Lang vốn tưởng hắn sẽ làm gì mình, nhưng Phong Hạo ngoài ý muốn không làm gì cả.
Lăng Lang bị đối phương ôm vào lòng, nghe tiếng tim đập bình ổn, cũng bất tri bất giác ngủ mất, một đêm không mộng mị, khi tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.
Phong Hạo vẫn còn ngủ say, Lăng Lang ngơ ngẩn nhìn gương mặt góc cạnh phân minh kia một lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì, thật cẩn thận xuống giường.
Cảm thấy giường lún xuống một chút, tiếp theo trên người trầm xuống, Phong Hạo vừa tỉnh dậy liền chứng kiến Lăng Lang hiện ra trước mắt cùng với một tờ báo, hắn nhịn cười tiếp nhận tạp chí, sờ sờ đầu đối phương, "Chào buổi sáng."
Lăng Lang lại chui trở lại trong chăn, dán vào Phong Hạo nằm xuống.
"Vừa vào cửa có một cái tủ nhỏ, trong ngăn kéo dưới cùng có miếng vải nhung."
Lăng Lang cẩn thận nghe.
"Anh có thể dùng nó bao lấy tờ báo, bằng không sẽ ăn chì vào bụng mất."
Anh gật gật đầu.
Có thể thấy gần đây trong giới không có tin tức lớn gì, trang đầu tạp chí vẫn là hai người bọn họ, tiêu đề Diễn ân ái trên weibo, thể chữ đậm vô cùng bắt mắt.
Lần chuyển phát duy nhất, người duy nhất follow, nội dung lại ám muội như thế, muốn khiến người ta không tin hai người có gian tình cũng khó, công ty là muốn hai người về mặt đối ngoại luôn phải lập lờ không rõ, ai ngờ không cẩn thận đã thành công khai.
Phong Hạo thở dài, “Người đại diện của anh nghĩ chỉ cần nhốt anh trong nhà chân không bước ra khỏi cửa là có thể thiên hạ thái bình, bây giờ xem ra hắn vẫn là quá coi thường anh.”
Lực chú ý của Lăng Lang lại bị tin tức khác trên trang đầu hấp dẫn: “Cậu ký hợp đồng với Diệp Thị?”
“Phải.”
“Lúc nào?”
“Hôm qua.”
“Hôm qua cậu nói có buổi ghi hình, chính là tuyên bố ký hợp đồng?”
“Phải, hiện giờ tôi và anh đều là nghệ nhân dưới tay một công ty, xin hỏi tiền bối có vui không?”
“Vậy cậu về sau chẳng phải sẽ rất bận?”
Phong Hạo cười, “ Tôi sẽ mặt dày từ chối tất cả những việc có thể từ chối.”
Phong Hạo đứng lên chuẩn bị bữa sáng cho hai người, hắn thật đúng như lời đã nói đem công việc toàn bộ từ chối, sau khi ký hợp đồng liền nhàn nhã ở nhà, Lăng Lang giờ đã biết vì sao nhà Phong Hạo không nhiễm một hạt bụi, nguyên nhân là chỉ cần cậu ta không có gì làm, sẽ đi quét tước phòng.
"Tôi không cho rằng làm việc nhà là một loại gánh nặng," Phong Hạo cẩn thận quét dọn mỗi một ngóc ngách trong phòng, "Ngược lại việc này sẽ khiến tôi cảm thấy tâm linh bình tĩnh."
Lăng Lang đối với việc này tràn đầy cảm xúc, lúc còn ở một mình một nhà, cũng thường dựa vào làm việc nhà để giết thời gian. Nhất là mỗi lần về lại nhà sau một thời gian theo đoàn phim, tự mình quét dọn sạch sẽ căn phòng phủ đầy tro bụi, sẽ khiến anh có cảm giác tăng thêm lòng trung thành.
Lăng Lang không có gì làm liền theo chân Phong Hạo, Phong Hạo thu dọn phòng ngủ, anh sẽ chờ trong phòng ngủ, Phong Hạo thanh lý thư phòng, anh liền theo đến thư phòng, mỗi lần đối phương quét tước một phòng, anh đều chờ hắn ở cửa, như thể đây là toàn bộ công việc của anh.
“Nếu nhàm chán anh có thể lên mạng hoặc xem TV.” Phong Hạo đề nghị.
Lăng Lang lắc đầu, tỏ vẻ không muốn đi, Phong Hạo đành nghe theo anh.
Hai người một người quét dọn, một người chờ đợi, ai cũng không mở miệng nói chuyện, trong phòng im ắng, không khí cơ hồ đều ngưng kết, thay vào đó là một cỗ hơi thở hài hòa chậm rãi lưu động trong không gian của hai người.
Tầm mắt Lăng Lang từ đầu đến cuối đuổi theo Phong Hạo, hết sức chăm chú, không hề phân tâm. Nhìn thời gian lâu, thanh âm xung quanh, mùi vị, hình ảnh, tất cả đều biến mất, trong tai nghe được, trong mũi ngửi được, trong mắt nhìn thấy, chỉ còn một mình đối phương, tựa như người trước mắt là toàn bộ thế giới của anh.
Phong Hạo mỗi lần cố ý vô ý cùng Lăng Lang bốn mắt giao nhau, đều ôn hòa cười với anh, này trao đổi ngắn ngủi mới hôm qua còn khiến cho anh mặt đỏ tai nóng, hôm nay lại khiến trái tim anh đập thình thịch.
Dần dần, anh phát hiện mình bắt đầu chờ mong Phong Hạo chú ý tới sự tồn tại của mình, toàn bộ chờ đợi đều chỉ vì một cái liếc mắt của đối phương, điều nhỏ nhặt trong phút chốc này chính là thời khắc vui vẻ hạnh phúc nhất trong cả buổi sáng của anh.ủy>