Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 18: Sống chung

Lăng Lang đến nhà Phong Hạo lần đầu tiên hai tay trống trơn, khi một lần nữa đến đây lại mang theo hành lý bên mình.

Anh đứng ở cửa thật lâu không vào, Phong Hạo lẳng lặng đứng bên cạnh, không hỏi hay thúc giục nửa câu.

“Chuyện lần trước ở bờ biển cậu hỏi tôi…” Lăng Lang thái độ khác thường rốt cục chủ động mở miệng, Phong Hạo chuyên tâm lắng nghe.

“Tôi lúc còn nhỏ, luôn vì khuynh hướng kỳ lạ của chính mình mà phiền não, lúc đại học, tôi chuyên tâm cho việc học chưa bao giờ lơ là, sau đó là mười năm tròn, tôi…” Anh chần chờ một chút, “Mặc kệ cậu tin hay không, nửa đời trước tôi chưa từng thích qua bất luận người nào, cậu nói cậu thích tôi, nhưng tôi căn bản không hiểu thích là gì…”

Phong Hạo tiến đến ôn nhu ôm anh, “Tôi tin, tôi cũng rất vui vì anh chủ động nói cho tôi nghe những chuyện này, anh hiện tại đứng ở đây, bộc bạch với tôi những lời trong lòng, tôi đã cảm thấy nỗi vui mừng thật lớn lao.”

Một cái ôm chấm dứt, Phong Hạo buông tay ra, "Nếu anh không xác định, tôi có thể giúp anh phân biệt rõ; nếu anh không hiểu, tôi có thể kiên nhẫn chờ đợi."

Hắn biểu tình nghiêm túc, "Nhưng tôi nghĩ anh nhất định hiểu rõ, một khi bước vào cánh cửa này, chúng ta sẽ không tiếp tục mối quan hệ như quá khứ, anh nhất định cũng hiểu được, mối quan hệ mà tôi muốn không chỉ đơn thuần là người yêu mà thôi."

Lăng Lang chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, trịnh trọng gật đầu.

Phong Hạo cong lên khóe miệng, hướng Lăng Lang vươn tay, "Cám ơn anh có thể đem bước đi đầu tiên của chính mình lưu cho tôi, tôi cũng cam đoan với anh tôi sẽ dẫn anh đi thật tốt trên con đường này."

Người đại diện vẫn là lần đầu tiên vào nhà Phong Hạo, hắn cẩn thận kiểm tra mỗi ngõ ngách mỗi một căn phòng.

"Phát hiện tai hoạ ngầm gì chưa?" Phong Hạo cười híp mắt hỏi.

"Mấy cái phòng này để làm gì?" Hắn chỉ vào mấy cánh cửa phòng đóng chặt.

"Chỉ là để chất mấy đồ linh tinh thôi."

Người đại diện nhìn Phong Hạo cười như một con hồ ly liền theo trực giác nghĩ ngay cậu ta không nói thật, nhưng không thể làm gì để chọc thủng bộ mặt đó.

Hắn đi đến bên cửa sổ, cẩn thận quan sát bất kỳ một góc nào có thể ẩn núp xung quanh.

“Yên tâm đi, chỗ này quản lý kín, mấy tay săn tin ngay cả cửa chính cũng không vào được.”

Người đại diện không thèm tin hắn, "Lúc ở trên đảo cậu cũng nói như vậy, kết quả còn không phải bị người ta nắm được?"

Phong Hạo bất đắc dĩ buông tay đầu hàng, "Đó là do tôi nhất thời sơ sẩy, lại nói, quan hệ của tôi và học trưởng hiện tại đã nửa công khai , cứ cho là bị chụp được đi, vậy thì đã làm sao?”

Người đại diện giơ chân, "Tôi còn chưa có thừa nhận! Hai người các cậu trước mắt chỉ là phối hợp diễn kịch mà thôi!"

"Được rồi, " Phong Hạo thở dài, "Anh nói thế nào thì là thế ấy."

Người đại diện lúc này mới vừa lòng, "Cậu vừa rồi lúc dẫn tôi vào đã quét thẻ hai lần?"

“Phải, cửa chính và cửa bên (QT là cửa tiểu viện) đều cần phải quét thẻ mới vào được.”

“Còn cửa sau thì sao? Cho tôi một cái chìa, với chìa khóa nhà nữa.”

“Không cho.” Phong Hạo không cần tìm cớ, trực tiếp cự tuyệt.

Người đại diện bị Phong Hạo gọn gàng lưu loát từ chối thì giận đến phẫn nộ, "Lúc trước nhà Lăng Lang tôi đều có chìa khóa cửa sau lẫn cửa nhà."

Phong Hạo không chút nào bị ảnh hưởng,vẫn tươi cười như ban đầu, "Nhưng nơi này là nhà của tôi."

Lúc Lăng Lang vào phòng khách chính là nhìn thấy cảnh tượng giằng co giữa hai người, một kẻ nói nói cười cười còn một người nghiến răng nghiến lợi, tựa như chỉ cần hai người chạm mặt là thế cục sẽ phát triển theo hướng này.

"Có chuyện gì sao?" Lăng Lang cũng không nhiều lời, mở miệng liền vào thẳng vấn đề chính.

Người đại diện liếc mắt nhìn Phong Hạo một cái, bắt đầu liên miên cằn nhằn, “Tôi đã thỏa thuận với công ty, trong khoảng thời gian này cậu vẫn nên tránh lộ diện trước công chúng, tuy nói hai người đã cùng… đã phối hợp đóng kịch, nhưng cũng không cần cường điệu như vậy.”

“Các hoạt động tuyên truyền của cậu nếu có thể từ chối tôi đều sẽ từ chối, cậu ở nhà an tâm chờ là tốt rồi, tận lực ít ra ngoài, cũng không cần tiếp xúc với giới truyền thông.”

Lăng Lang vốn không thích hoạt động xã giao tuyên truyền, người đại diện an bài như vậy rất hợp ý anh, Phong Hạo càng không cần phải nói, hắn cảm thấy từ lúc đối phương vào cửa đến giờ nói câu này là dễ nghe nhất.

“Dù sao gần đây cũng không có kịch bản nào phù hợp, cậu cứ coi như cho mình nghỉ ngơi.”

“Học trưởng thật có phúc,” Phong Hạo ra vẻ, “Tôi cũng muốn giả bộ nghỉ ngơi.”

“Để công ty sa thải cậu, vậy ngày nào cũng có thể nghỉ.” Người đại diện cố tỏ ra bực bội với hắn.

“Đáng tiếc tôi không có công ty quản lý, bằng không tôi nhất định đề nghị với cấp trên,” Phong Hạo vẻ mặt tiếc hận, khiến người đại diện nghiến răng nghiến lợi mà không biết làm sao.

“Về chuyện nhà ở tôi đang xem giúp cậu, nhưng vẫn chưa tìm được chỗ nào thích hợp, cậu trước tiên không nên gấp gáp,” người đại diện đột nhiên nhớ ra.

“Anh không cần bàn lui, học trưởng đã quyết định ở luôn nhà tôi.” Phong Hạo chen miệng, “Anh có thể đem những đồ dùng anh ấy chưa dọn xong lại đây.”

Người đại diện một chút cũng không tin lời hắn, “Tôi hiểu Lăng Lang hơn cậu, cậu ấy ở một mình nhiều năm như vậy, mới không có thói quen ở chung với người khác,” hắn chuyển qua Lăng Lang, “Cậu nói xem có đúng không?”

Lăng Lang mí mắt cũng không nâng: “Cứ làm theo lời cậu ấy đi.”

“Tôi…” Người đại diện nghẹn lời rồi.

Hết cách với hai người bọn họ, người đại diện đành cường điệu vấn đề an toàn hết nửa ngày, rồi mới đứng dậy cáo từ.

Phong Hạo tiễn hắn ra cửa, thuận tay đưa hắn một tờ giấy nhỏ.

"Đây là cái gì?" Người đại diện nhìn mấy con số trên tờ giấy hỏi.

“Số điện thoại nhà tôi, về sau phàm là những vấn đề có thể dùng ngôn ngữ giải quyết, chỉ cần gọi đến số này, không cần phiền anh tự mình đi một chuyến.”

Phong Hạo ám chỉ quá mức rõ ràng, khóe miệng người đại diện co rút: “Cái gì gọi là những vấn đề có thể dùng ngôn ngữ giải quyết, vậy tôi làm sao mà đưa hợp đồng kịch bản?”

Phong Hạo vừa cười vừa đưa cho hắn một tờ giấy khác, xem ra đã sớm có chuẩn bị.

"Cái gì nữa đây?"

“Số hòm thư, xin hãy dùng chuyển phát nhanh.”

“Cậu…” Người đại diện một lần nữa nghẹn không nói nên lời.

“Tóm lại nếu không cần thiết, xin anh tận lực giảm thiểu thời gian xuất hiện ở đây.” Ngữ khí Phong Hạo vừa khách khí vừa thành khẩn, nhưng nội dung lại làm cho người khác cảm thấy không thể nào lịch sự với hắn nổi.

Người đại diện vừa nghe lời này nhất thời lại muốn giơ chân, "Dựa vào cái gì?"

Phong Hạo biểu hiện hoàn mỹ không chê vào đâu được, "Dựa vào chỗ này là nhà tôi."

Tiễn đi người đại diện, Phong Hạo trở lại phòng khách chào tạm biệt Lăng Lang.

“Hôm nay có một chương trình phải ghi hình, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi trở lại.” Hắn thuận thế hôn lên mặt Lăng Lang một cái.

Tuy rằng có một chút không tự nhiên, nhưng Lăng Lang ép buộc bản thân thử tiếp nhận, nên cũng không né tránh.

“Buổi tối tôi mua thức ăn về nấu, muốn ăn cái gì?”

“Tôi rảnh rỗi, hay là để tôi mua đi.”

Phong Hạo cười cự tuyệt, “Tôi sợ anh khiến giao thông chỗ cửa siêu thị ách tắc.”

“Tôi có thể mang kính râm mà.”

“Vậy cũng rất đáng chú ý,” Phong Hạo sờ sờ đầu anh, “Để tôi đi được rồi, tôi không nổi tiếng như anh, không sợ bị người ta nhận ra.”

Sau khi Phong Hạo đi rồi, Lăng Lang không có gì làm ngồi đợi một chốc, lúc có Phong Hạo thì không nhận ra, đến khi còn lại một mình mới phát hiện thói quen dưỡng thành nhiều năm qua khiến anh sống trong không gian riêng tư của người khác thời gian lâu sẽ cảm thấy bối rối không biết phải làm thế nào.

Anh xem TV, không có tiết mục gì đáng coi, muốn xem sách, trên kệ sách của Phong Hạo toàn sách Tiếng Anh, ở lại phòng khách, bỗng cảm thấy chung quanh trống rỗng, trở lại phòng ngủ, tấm ảnh chụp bản thân thật lớn trên tường lại khiến anh thật khó nhìn thẳng.

Trước đây khi ở nhà anh sẽ dùng việc dọn dẹp phòng giết thời gian, nhưng nhà Phong Hạo chỗ nào cũng không nhiễm một hạt bụi, quét tước còn sạch sẽ hơn phòng anh. Vòng vo trong nhà vài vòng, đến trước vài cánh cửa đều khóa chặt, không còn chỗ đi, Lăng Lang cuối cùng bước vào thư phòng.

Máy tính có nối mạng, Lăng Lang lướt web xem qua một lượt các tin tức giải trí, quả nhiên tin tức của mình cùng Phong Hạo phô thiên cái địa (tràn lan, mạnh mẽ), trong đó phần lớn là do tay săn tin lúc trên đảo truyền ra, cũng có một số là phỏng đoán, dù sao đây là vụ scandal đầu tiên của Lăng Lang kể từ khi anh ra nghề, các hãng truyền thông lớn đều muốn nhân cơ hội bán tin tức.

Lăng Lang không có hứng thú với tin tức của mình, lại nghĩ đến trước đó có đề cập đến weibo, liền lấy tài khoản và mật mã từ trợ lý, đăng nhập.

Phong Hạo quả nhiên là người duy nhất anh follow, status cập nhật cuối cùng của “bản thân” anh trên weibo lời ít ý nhiều, chỉ hai chữ “Hạ cánh”, sau đó đính kèm ảnh chụp ở sân bay, hình phong cảnh thuần khiết đến ngay cả một cái ót của người ta cũng không thấy.

Một cái weibo đơn giản như vậy, lượng lượt bình luận lại cực kỳ nhiều, Lăng Lang phát hiện nick Phong Hạo cũng có comment, nội dung là: “Rõ ràng là bay mười mấy giờ, vì sao cảm giác vừa chớp mắt đã hạ cánh rồi?”, còn kèm theo một biểu tượng gương mặt ủy khuất.

Phía dưới bình luận rất náo nhiệt, có người nói cùng người yêu một chỗ tất nhiên thời gian trôi như bay, có người lại nói sau khi hạ cánh còn không phải ở cùng chỗ sao cần gì phải giả bộ ủy khuất, còn rất nhiều người đơn giản xoát ba chữ - cùng một chỗ.

Lăng Lang click vào trang chủ của Phong Hạo, status mới nhất của đối phương là “Hôm nay lượng fan đột phá mức một trăm vạn (1 triệu), nhưng tôi đoán phần lớn đều là cương thi <ủy khuất="">. Các bạn không phải cương thi xin động động ngón tay, chứng minh các bạn yêu tôi.

Lăng Lang còn chưa kịp thích ứng với giao diện phức tạp của weibo, anh click vài cái lên trang, chưa biết thao tác thế nào, hình như mình vừa làm gì đó, còn chưa nhìn kỹ thì liền nghe âm thanh chìa khóa xoay mở.

Anh buông chuột bước đến cửa, cửa đã bị Phong Hạo mở ra, trên tay và mặt đất là mấy túi đồ đã mua.

“Sao không ấn chuông cửa?” Lăng Lang muốn xách cái túi to trên đất, bị Phong Hạo giành trước một bước xách lên.

“Quen rồi,” Hắn xách hai cái túi to hướng về phía bếp, “Không biết khẩu vị của học trưởng nên mỗi loại đồ ăn tôi đều mua một chút, kết quả hình như mua hơi nhiều.”

Lăng Lang hai tay trống trơn đi theo Phong Hạo vào bếp, thấy hắn đem cái túi to đặt trên quầy, soạn từng món từng món bên trong ra.

“Học trưởng hình như thích ăn đồ chay?” Phong Hạo đem mấy loại thịt vừa mua gom chung, “Mấy thứ này tôi để cấp đông trước.”

Lăng Lang đưa tay nhận, lại bị Phong Hạo bất động thanh sắc tránh khỏi, đành đứng một bên nhìn đối phương đem một đám hộp giữ tươi bỏ vào ngăn đông tủ lạnh.

“Buổi tối ăn món hầm được không?” Phong Hạo cầm một củ khoai tây cười hỏi anh.

Lăng Lang muốn giúp hắn rửa, nhưng Phong Hạo đã xả nước, Lăng Lang muốn lấy dao gọt vỏ, lại bị hắn đè tay lại: “Tôi làm là được rồi.”

Lăng Lang rốt cục nhịn không được mở miệng, "Việc này tôi cũng biết làm."

Anh vốn dốt đặc cán mai với những chuyện này, nhưng khoảng thời gian sống một mình đã khiến anh học được cách xử lý cuộc sống của mình.

Phong Hạo lại cười lắc đầu, "Tất cả những chuyện này đều không cần anh phải làm."

Lăng Lang khó hiểu nhíu mày, "Tôi không muốn ở đây ăn cơm trắng (nghĩa là dựa dẫm, ăn không ngồi rồi)."

“Anh thực muốn giúp tôi làm chút chuyện?” Phong Hạo hỏi

Lăng Lang gật đầu.

Phong Hạo cười vô cùng ôn nhu, "Vậy giúp tôi đem dép lê tới đây đi."

Lăng Lang bị đè xuống tại chỗ, Phong Hạo vẫn mỉm cười nhìn anh, trong mắt tràn ngập sủng nịch (cưng chìu), nhưng giọng nói lại ẩn chứa kiên định không cho phép kháng cự.

Từ lúc quen biết tới nay, mỗi một mệnh lệnh của đối phương đều khinh miêu đạm tả (nhẹ nhàng bâng quơ) như thể vui đùa, nhưng không có một mệnh lệnh nào có thể khiến anh cười.

Anh chăm chú nhìn Phong Hạo một lúc lâu, rốt cục chậm rãi cúi mình bò ra.

Một lát sau, Lăng Lang lại xuất hiện tại phòng bếp, anh cúi đầu, nhẹ nhàng đem dép lê đặt ở bên chân Phong Hạo.