Hai mươi bảy tết Nhạc Quân về nhà ông nội Tần cùng mọi người trang trí nhà cửa.
Không khí gia đình ấm áp khiến cô cảm thấy cuộc sống thế này hạnh phúc biết bao.
“Nhạc Quân, Cảnh Vũ khi nào nghỉ tết.” Ông nội Tần đang ngồi đọc báo thì nhớ ra liền nâng mắt nhìn cô hỏi.
“Hết 29 ạ.
Tập đoàn 28 đã cho nhân viên nghỉ nhưng anh ấy là sếp nên phải xử lý thêm vài việc khác.”Nhạc Quân đang gắn mấy thiệp chúc tết, vài vật xinh xắn khác lên cây hoa đào ở cửa.
“Ừm, nhà các con có trang trí gì không?” Ông hỏi.
“Dạ không đâu, chỉ là căn hộ ở tạm thôi nội.
Cảnh Vũ nói biệt thư ở khu Royal vẫn chưa trang hoàng xong ạ.” Biệt thự này Trần Cảnh Vũ đã cho thiết kế, sắp xếp lại từ lúc cưới cô đến giờ nhưng vẫn chưa hoàn thành.
Sớm nhất cũng phải qua tháng 2 âm lịch.
“Ừm, ở căn hộ dù sao cũng không tốt bằng biệt thự riêng.”
Lúc này Tần Trọng Học vừa về tới nhà đã thấy Nhạc Quân đang ngồi xổm trang trí hoa.
Cảnh tượng đẹp đẽ biết bao.
Anh cười tự giễu trong lòng, cô đã mãi mãi thuộc về người đàn ông khác rồi.
Anh tới gần cô: “Em đến khi nào?”
Nhạc Quân nghe âm thanh của anh liền nâng mắt nhìn anh, cô cười nói: “Em đến từ sáng rồi, anh về sớm vậy?”
Tần Trọng Học không vội đi vào mà ngồi cạnh cô cùng trang trí.
Nhạc Quân thấy anh còn chưa cất cặp sách gì đã ngồi xuống giúp mình, cô xua tay: “Anh thay đồ, cất cặp trước đi.”
Tần Trọng Học nghĩ hình như mình hơi thất thố rồi, anh liền Uk một tiếng: “Vậy anh lên thay đồ rồi xuống.”
Nhạc Quân Ok tiếp tục cặm cụi trang trí.
“Ôi nhìn đẹp quá nhỉ?” Tần Uyên Nhi vừa cắm hoa để trong phòng đi ra tìm Nhạc Quân thì thấy một cây hoa đào đã hoàn thành 2/3 trông vô cùng bắt mắt.
“Trước ở Đức tết đến em đều trang trí rất nhiều nên quen thuộc rồi.” Khi đó ở cùng dì nhưng cô cũng không phải cô đơn, còn có Emma và Jakson nữa.
Tuy dì không lấy chồng nhưng cô biết là dì muốn như vậy.
Cô đã nghĩ nếu cô đi để dì ở lại một mình sẽ rất cô đơn nhưng dì nói không sao cả.
Dì muốn cô trải qua thanh xuân thật tốt đẹp để bù đắp phần quá khứ thiếu hụt của cô.
Sau đó cũng bị dì thuyết phục về nước.
Hai dì cháu vẫn thỉnh thoảng gọi điện thoại trò chuyện, biết được dì vẫn sống tốt thì cô đã an tâm phần nào.
“Mấy năm chị chỉ gắn vài thứ thôi, không đẹp thế này.”
“Chủ yếu cho có không khí tết.” Cô đáp.
“Ừm, à nãy giờ em thấy Ly Ly không?” Tần Uyên Nhi rõ ràng bảo cô nhóc đặt mấy tượng nhỏ ở tủ trang trí nhưng đến khi lên xem lại thấy trống trơn.
Cũng không thấy cô nhóc đi đâu.
“Em không để ý, chắc đi vệ sinh rồi.” Cô chỉ mải mê trang trí hoa đào làm gì có tâm trí quan sát xung quanh chứ.
Lúc này Tần Trọng Học đã thay bộ quần áo thể thao ở nhà, trông rất trẻ trung lại hết sức đẹp trai.
Tần Uyên Nhi nhìn thấy anh liền lại nổi lên ý trêu chọc: “này, cái mã cậu thế này có phải bao nhiêu em đòi quăng cậu lên giường không hả?”
Tần Trọng Học dở khóc dở cười với bà chị chuyên thích chọc mình: “Chị nói bậy gì vậy!”
“Bậy gì chứ.
Nhìn cái bộ dạng cậu kìa, phải không Nhạc Quân?”.
Nhạc Quân bỗng bị điểm danh liền cười cười nhìn Tần Uyên Nhi sau đó lại nhìn Tần Trọng Học từ trên xuống dưới.
Cô gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Hahahahahha, chị nói mà sao sai được chứ.” Tần Uyên Nhi như tìm được đồng minh.
Còn Tần Trọng Học không để ý đến Tần Uyên Nhi đang cười, anh vẫn còn còn đang nghĩ tới cái nhìn của cô gái vừa rồi.
Lần đầu tiên cô nhìn anh chăm chú như vậy thì phải.
Cô nói: Đúng vậy.
ý cô là bộ dạng anh sẽ được rất nhiều cô gái yêu thích.
Nhưng cô lại không có trong số đó.
Cuộc đời chính là vậy, thường người mình yêu sẽ không yêu mình.
“Hai người lại liên minh chọc em.” Anh nói lrồi bước đến ngồi bên cạnh Nhạc Quân gắn vài vật nhỏ lên cây hoa đào.
Nhạc Quân nói Trần Cảnh Vũ hôm nay sẽ ngủ lại nhà nội nên đến tối anh không về căn hộ mà đến luôn nhà họ Tần.
Anh đến sớm để kịp giờ ăn với mọi người, là cô vợ bé nhỏ của anh nói nếu anh có thể về sớm cùng ăn cơm với gia đình thì tranh thủ.
Vậy nên người nào đó đương nhiên muốn làm hài lòng vợ yêu liền rút ngắn thời gian buổi họp lại.
“Xa vợ một ngày liền không chịu nổi phải không?” Ông nội Tần nhìn vợ chồng Nhạc Quân hạnh phúc ông vui vẻ, cũng cảm thấy may mắn vì lúc trước đã tán hợp cho hai đứa cháu này.
Vợ ông trên trời cũng sẽ được yên nghỉ.
Trần Cảnh Vũ gắp một miếng thịt kho vào bát Nhạc Quân, cười đáp: “Vâng ạ.”
Ông nội Tần cười khoái chí: “Tốt tốt, chờ hai đứa cho ông một thằng nhóc mập mạp trắng trẻo nữa là hoàn hảo.”
Nhạc Quân vừa nghe đến đó liền ho một cái, cái gì mà đã chuyển sang chuyện con cái nhanh vậy chứ, cô định nói nhưng Trần Cảnh Vũ đã lên tiếng trước: “Cháu biết ông nội và cả ông nội cháu đều mong bọn con có em bé nhưng Quân Quân còn quá nhỏ lại vừa đăng quang nên có nhiều thứ không được ổn cho lắm.”
Ông nội Tần cũng hiểu những điều này, ông gật gù đầu: “Ta chỉ là nói vậy thôi, con cái từ từ cũng được.
Không sao, không sao.
Nhạc Quân đúng là còn bé quá, ít nhất cũng học xong đại học.”
“Vâng ạ, sau này cháu sẽ sinh cho nội một bé trai một bé gái nhé.” Nhạc Quân gắp vào bát ông nội Tần món trứng rán ông thích.
Trần Cảnh Vũ bỗng cảm thấy thật ngọt ngào cũng tràn đầy mong chờ, anh đưa tay vuốt tóc cô cười ôn nhu.
“Cảnh Vũ, quen anh lâu rồi mà đến giờ mới thấy anh cười vui vẻ như vậy.” Tần Uyên Nhi không rõ bản thân bị làm sao lại hỏi như vậy.
Cô ghen tị sao? Không hoàn toàn.
Cô chỉ là cảm nhận được anh thật sự đang hạnh phúc.
Trần Cảnh Vũ cũng không thay đổi biểu cảm, anh chỉ mỉm cười nhìn thế giới bên cạnh đang uống canh, mọi người đều nghe anh nói: “Vì em ấy xuất hiện tôi mới biết được hạnh phúc là gì.”
Ai nghe xong cũng không thể tin nhìn chằm chằm Trần Cảnh Vũ.
Một người đàn ông lạnh lùng, cao ngạo như vương tử nhưng lúc này lại có thể nở nụ cười ôn nhu nói với mọi người rằng anh hạnh phúc chỉ vì cô gái này xuất hiện.
Có thể nói Nhạc Quân đối với anh quan trọng đến mức nào chứ.
Tần Duy ho khan hai tiếng: “Không ngờ cậu cũng biết nói mấy lời kiểu như vậy.”
Nhạc Quân mặt vẫn còn đỏ vì lời ngọt ngào như mật của Trần Cảnh Vũ, cô liếc mắt nhìn Tần Duy: “Cái gì mà không ngờ, anh ấy cũng như người đàn ông bình thường biết yêu, biết thương nên đương nhiên cũng sẽ biết nói lời ngọt ngào.”
“Được được, không nói cái này.
Nhưng mà hai đứa định khi nào sẽ công khai, rồi tổ chức hôn lễ nữa.
À nhẫn đâu?” Tần Duy lúc này nhìn hai bàn tay trống trơn của hai người này thì bỗng nhớ ra đã kết hôn rồi mà không có nhẫn.
Cái tên Trần Cảnh Vũ này, vậy mà nói yêu thương em gái của anh ghê gớm lắm cơ đấy.
Nhạc Quân liền vội nói: “Là em chưa muốn công khai, em muốn đợi sự nghiệp của em ổn định.
Tốt nghiệp rồi sẽ cùng Cảnh Vũ tổ chức hôn lễ.”
Tần Duy cũng hiểu chuyện này: “Vậy còn nhẫn hả? Ít nhất cũng phải có nhẫn chứ.”
Nhạc Quân cũng quên mất vụ này, đúng là cô chưa nghe Trần Cảnh Vũ nói tới nhẫn gì cả.
Anh là quên hay anh không quan trọng chuyện này.
Trần Cảnh Vũ liền lên tiếng: “Tôi đã đặt nhẫn thiết kế từ lúc kết hôn rồi, chắc tháng sau sẽ xong.”
Nhạc Quân giật mình quay sang nhìn anh: “Sao anh không nói với em?”
“Là muốn đợi đến lúc đó mới tặng cho em, không ngờ hôm nay bị lộ rồi.” Trần Cảnh Vũ định cầu hôn chính thức cô vào ngày nhận được cặp nhẫn kia cơ, nhưng mà giờ chắc phải sắp xếp lại rồi.
Tần Duy gãi gãi chóp mũi của mình ho một cái: “Ồ là tôi làm hỏng kế hoạch của cậu mất rồi.”
Trần Cảnh Vũ gật đầu: “Đúng vậy.”
Tần Duy nghĩ thôi được rồi cái tên này ngoài vợ ra thì chắc ai cũng sẽ lạnh nhạt, kiệm lời thế này mà thôi.
Anh chính là dù sao cũng là anh vợ nên không chấp đi.
Lần này cũng là lỗi do mình thật.
“Ly Ly đâu? Con bé dạo này học hành như thế nào rồi, suốt ngày không ở trong phòng cũng là chạy đi chơi đâu đó.
Kết quả thi như thế nào cũng không nói.
Ngày càng không ra thể thống gì, nó mà được ba phần của Nhạc Nhạc thì ta đã đỡ mệt rồi.” Ông nội Tần suốt cả ngày nay đều không thấy bóng cô cháu gái này của mình, đến cơm tối nhiều ngày nay cũng không có mặt.
Thật là không hiểu chuyện gì cả.
Tần Ly Ly vừa về đến cửa đúng lúc nghe được lời của ông nội, cô lập tức xoay người bỏ đi chơi tiếp.
“Nhạc Quân, Nhạc Quân…lúc nào cũng cô ta.
Thật đáng ghét, cũng chỉ là xinh đẹp một chút, giỏi một chút, à còn biết quyến rũ Trần Cảnh Vũ nữa.
Hoa hậu cái gì chứ, tôi muốn xem cô còn cười được bao lâu.” Dứt lời liền gọi cho đám bạn của mình đến quán Bar quẩy.
Cô chẳng muốn về cái nhà không có ai yêu thương mình kia nữa.
Ăn cơm tối xong cả nhà trò chuyện thêm một lát sau đó ai về phòng người nấy.
Tần Trọng Học, Tần Uyên Nhi nhìn bóng lưng hai người đang khoát tay nhau bước đi trên cầu thang.
Tần Uyên Nhi bỗng nhiên cười nhẹ nói một câu như cho mình nghe cũng là cho Tần Trọng Học nghe: “Chỉ hai người họ mới xứng với nhau, chúng ta căn bản ngay từ đầu đã không thể bước vào thế giới của bọn họ rồi.”
Tần Trọng Học giật mình nhìn sang Tần Uyên Nhi: “Chị…đã biết.”
Tần Uyên Nhi ngồi ở sô pha uống ngụm trà khẽ nói: “Chị đã sống 27 năm rồi, sao có thể không phát hiện tình cảm của em đối với Nhạc Quân.”
Tần Trọng Học cứng họng không thể nói được gì: “Em…”
“Yên tâm, chị sẽ coi như không biết.
Thật ra nếu chị là đàn ông cũng sẽ yêu em ấy.
Kiểu người như Nhạc Quân sẽ rất thu hút nam giới, em thích em ấy cũng là chuyện bình thường thôi.
Em cũng không phải anh ruột con bé mà.” Tần Uyên Nhi là nói thật lòng, dù đau lòng cho bản thân nhưng cô không có cách nào ghét Nhạc Quân được.
Em ấy quá tốt, cũng quá xuất sắc.
Dù không có diện mạo xinh đẹp như hiện tại Nhạc Quân cũng sẽ khiến Trần Cảnh Vũ yêu thích, vì cô hiểu Trần Cảnh Vũ từ trước giờ không hề mê sắc đẹp.
Chỉ là trùng hợp cô gái anh yêu lại có cả dung mạo hơn người.
“Em cũng không hối hận vì đã yêu em ấy.
Nhưng thật sự quên một người không dễ dàng, hình ảnh cô ấy cứ hiện diện trong đầu óc em.” Tần Trọng có đôi khi nhớ cô đến mức xem đi xem lại những clip trên mạng của cô, đặc biệt video cô đánh đàn trong đêm chung kết.
Anh đã xem đến gần như thuộc từng cử chỉ trên mặt cô.
Anh không biết nên làm cách nào để quên đi tình cảm không nên có này.
“Chị yêu Trần Cảnh Vũ đã nhiều năm như vậy chị còn quyết tâm sẽ quên anh ấy thì tình cảm của em cũng chỉ mới thôi nên qua một thời gian nữa sẽ ổn.
Chúng ta đều là những người yêu người không nên yêu.
Haizz.” Dứt lời cô đứng dậy vỗ vai Tần Trọng Học hai cái sau đó rời đi.