Đẳng Cấp Chồng Yêu

Chương 46: Chương 46


Bốn ngày thi kết thúc, kỳ nghỉ đông cũng được thông báo.

Mọi người đều thi nhau về quê chuẩn bị đón năm mới, không khí trong trường dần im ắng và vắng lặng.

Đặng San San ở huyện nên cô nàng thi xong đã tranh thủ đến sân bay về trước.

Liễu Gia Nghi cũng tương tự.
Âu Dương Tịch và Nhạc Quân ở thành phố nên đơn giản.

Thi xong hai người hẹn nhau đi dạo chơi một buổi sau đó tạm biệt.
25 tết Nhạc Quân cùng Trần Cảnh Vũ đến trung tâm mua sắm.
“Nè, có phải những thứ này em đều mua không cần trả tiền không?” Nhạc Quân ôm lấy tay anh chớp chớp cặp mắt lộ ra khỏi khẩu trang nhìn Trần Cảnh Vũ bên cạnh.
Trần Cảnh Vũ vừa đi vừa vuốt ve bàn tay cô gái, anh gật đầu: “Toàn bộ đều là của em mà.

Có điều vẫn phải trả như người thường, đương nhiên cuối cùng cũng là về thẻ của anh.

” Anh nói liền lấy chiếc thẻ màu đen sáng chói đưa cho cô.
Nhạc Quân sáng mắt cầm lấy: “Wow, nè mà sao bên anh không mở thêm gian hàng nhập hãng nước hoa của em hả?”
Trần Cảnh Vũ liếc cô một cái: “Em phải thuyết phục được anh, anh rất công tư phân minh.”
Nhạc Quân đẩy tay người đàn ông đáng ghét này ra, chồng con gì chứ: “Ồ, anh thấy Arrebol của em còn khiếm khuyết gì.


Có thể nó chưa phải là hãng xuất sắc trong nước nhưng ở Đức không phải thương hiệu nhỏ nha.

Chẳng qua em không PR với quảng bá mạnh trong nước thôi.”
Trần Cảnh Vũ gật nhẹ đầu một cái: “Ừm, vậy đợi em quảng bá tốt trong nước anh sẽ xem xét.”
Nhạc Quân lườm anh một cái, véo eo người đàn ông thật mạnh khiến Trần Cảnh Vũ rên lên nhưng không ngăn cản cô gái, anh chỉ nhìn cô cười ôn nhu.
“Chồng gì chứ.

Không thèm nói chuyện với anh nữa.” Cô tức giận đi về phía trước không thèm ngó ngàng tới cái người vừa chọc giận cô.
Trần Cảnh Vũ thấy vợ mình trẻ con, đáng yêu như vậy liền rất vui vẻ bước nhanh ôm lấy eo cô, anh nói thầm bên tai cô: “Vậy phải xem đêm nay em thuyết phục anh như thế nào?”
Nhạc Quân trừng mắt mắng: “Anh là đồ lưu manh.”
Trần Cảnh Vũ bị mắng nhưng rất hài lòng với độ đáng yêu của vợ mình nha.

“Ừm, anh lưu manh.

Nhưng là em cho anh lưu manh mà.”
“Làm gì chứ, em ghét lưu manh.”
“Ok vậy không cần thuyết phục anh nữa sao?”
“Chồng xấu xa.”
Anh cười khẽ ôm cô vào mấy gian hàng mua sắm.
Cửa hàng đồ nữ này của thương hiệu Dior quý phái, sang chảnh lại không kém phần thanh lịch.
“Em vào thử đồ, anh đợi nhé.” Nhạc Quân cầm mấy bộ đồ đủ kiểu mẫu, màu sắc trên tay.
“Ừm, đi đi.” Anh không nhàn hạ mà đi xung quanh chọn cho cô thêm vài bộ.
Nhân viên bán hàng nhìn Trần Cảnh Vũ tuy không nhìn thấy được khuôn mặt anh nhưng dáng người đó, cả khí chất, giọng nói còn có cặp mắt lộ ra bên ngoài đều chắc chắn người này siêu cấp đẹp trai.

Có điều bọn họ đều thấy lạ vì cả hai đều bịt kín mặt, không lẽ là người nổi tiếng?
“Anh yêu, thế nào?” Nhạc Quân vừa thay xong bộ đầm body không tay cúp ngực, dài trên gối màu đỏ thẫm.

Thiết kế khá đơn giản, điểm nhấn là hai bên eo khoét rỗng lộ rõ vòng eo siêu nhỏ của cô.
Trần Cảnh Vũ nhìn cô từ trên xuống dưới lại nhìn chăm chú ở eo cô.

Đúng là bộ phận anh mê nhất, đẹp không thể tưởng được.
Anh gật đầu tán thưởng: “Em mặc kiểu nào đều đẹp cả.”
Nhạc Quân cười thẹn thùng, này cái người này dù sao ở đây cũng đông người nha.
Nhân viên bán hàng thấy vậy liền bổ sung: “Tiên sinh, tiểu thư bộ đầm này là mẫu mới nhất của Dior vô cùng phù hợp với tiểu thư ạ.”
“OK, em cũng thấy bộ này rất đẹp.”
Cô lại thử thêm một bộ khác, vì hai bộ này kén dáng nên cô mới muốn thử xem sao.

Còn lại những bộ khác, đều thấy đẹp thì thanh toán luôn.
“Được rồi, bấy nhiêu là đủ rồi anh.” Nhạc Quân thấy cũng 5 bộ hãng này là ok rồi.


Cô cũng không phải người chuyên chuộng đồ thương hiệu nổi tiếng.

Trước đây ở Đức cô làm mẫu ảnh cho thương hiệu của Emma nên chỉ toàn mặc đồ của hiệu đồ Emma mở.

Vậy nên ngoài túi xách ra thì những đồ đạc khác cô không dùng hàng hiệu lớn nhiều.
“Tiết kiệm cho anh à, mới có vài bộ mà.” Trần Cảnh Vũ nhìn qua chỉ có vài bộ nên nhíu mày.

Cô không phải thích mua sắm à? Nhưng sau đó anh liền rút lại những gì đã nghĩ.

Cô chính là tay shopping chính hiệu.
“Mình mua mỗi hãng một ít.

Đi thôi, đi thôi.”
“Ừm.”
Nhân viên bán hàng nhìn chiếc thẻ đen không giới hạn kia thì nuốt nước bọt.

Má ơi, này người trong giới siêu siêu giàu nha.
Sau khi quét một vòng trung tâm thương mại, khắp tay Trần Cảnh Vũ đã kín chỗ không thể cầm thêm gì nổi.

Phải nhờ đến nhân viên mang đồ đến bãi xe.
“Ôi mệt chết em.

Mua sắm đúng là không sung sướng gì.” Nhạc Quân thử quần áo, rồi giày dép nên lúc này cả người đã ánh lên một tầng mồ hôi.
Trần Cảnh Vũ nhìn cô mà giật giật khóe miệng: “Lần đầu anh nghe có người đi shopping mà bảo không sung sướng đó.”
“Tuy em thích nhưng cũng không phải cuồng đâu.


Lâu lắm rồi mới mua nhiều vậy.”
“Về sau mua nhiều chút, anh còn mong em cứ tiêu xài.”
“Vậy sao, nhưng em mới không thèm dùng tiền của anh.

Em có tiền.”
Trần Cảnh Vũ nhíu chặt mày nhìn cô gái: “Tiền của anh là tiền của em, cái gì mà không xài tiền của anh hả?”
“Em cũng không thiếu tiền mà.” Nhạc Quân phát hiện hình như mình nói sai sai rồi.
“Nhưng anh thích em xài của anh.

Mọi thứ.” Trần Cảnh Vũ lúc này không đùa giỡn với cô mà anh nghiêm túc muốn cho cô biết.

Mọi thứ của anh đều là của cô.
Nhạc Quân thật là không có ý xấu mà, cô nhào qua hôn lên má anh một cái, cười tinh ranh nói: “Được rồi, tuân lệnh ông xã.

Sau này sẽ tiêu sạch tiền của anh.”
“Ừm, ngoan.” Anh vuốt ve tay cô đưa đến bên môi hôn nhẹ vài cái.
Nhạc Quân nghĩ thầm anh thật là dễ dỗ mà.

Chỉ cần mình nhào vào hôn anh sẽ hết xù lông.

Cô cười khoái chí.