Bởi vì có Thi Sơn Thanh ở một bên che chắn, nên hai vợ chồng Trần Tú không hề phát giác ra sự khác thường của Long Ngọ. Đợi sau khi ăn xong cơm chiều, Long Ngọ vào phòng liền trực tiếp ngồi xuống ghế, không nhúc nhích.
Thi Sơn Thanh đóng cửa lại liền nhìn thấy cảnh này. Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết từ khi Long Ngọ thấy cậu mở chai rượu kia ra thì biểu tình vẫn luôn không đổi. Không lập tức tới gần Long Ngọ, Thi Sơn Thanh dựa vào cửa cảm thấy có vài phần sáng tỏ.
Có thể khiến A Ngọ phản ứng lớn như vậy, cậu chỉ biết có một người, mà người đó cậu chưa từng gặp qua. Nhưng lúc trước mời Trương Liêu và Ninh Trừng đến mừng tân gia, qua những câu của Ninh Trừng, Thi Sơn Thanh cũng đã đoán được.
Đến gần Long Ngọ, Thi Sơn Thanh ngồi xuống rồi tựa đầu vào đùi Long Ngọ, dịu giọng hỏi: “Ninh Trừng là em họ của đội trưởng à?”
Sau khi Long Ngọ hoàn hồn liền nhịn không được mà dùng tay níu tóc của Thi Sơn Thanh để che giấu sự bất lực của mình, cúi đầu đáp: “Ừ.”
Thi Sơn Thanh để mặc động tác của Long Ngọ, cằm gác trên đùi cô, cười nói: “Đây là duyên phận, A Ngọ không vui sao?”
Long Ngọ chỉ là trong lúc nhất thời chưa thể tiếp nhận nổi. Có thế nào cô cũng không ngờ vừa trở lại trường đã ở cùng chỗ với em họ của đội trưởng. Bây giờ nhớ lại, thì từ lần đầu tiên cô thấy Ninh Trừng, dường như đã có mấy lần cô đã xem Ninh Trừng là em họ của đội trưởng mà đối đãi, vì Ninh Trừng quá giống người em họ mà đội trưởng hay nhắc. Có điều cô vẫn luôn nghĩ em họ của đội trưởng sẽ có khuôn mặt của người dân tộc thiểu số, cho dù đội trưởng có nói em họ mình trắng bóc thế nào đi chăng nữa.
“Tớ thật sự không ngờ.” Long Ngọ rầu rĩ nói.
Thi Sơn Thanh hơi ngẩng đầu, dùng ngón tay thon dài cuốn lấy tay Long Ngọ, dịu dàng nói: “Chuyện thế này chẳng ai ngờđược, nhưng trùng hợp nhiều như thế nói không chừng là do đội trưởng sắp xếp đấy, A Ngọ phải vui vẻ mới đúng.”
“.. Ừm.” Sắc mặt Long Ngọ đã dần dễ nhìn hơn, còn cười với Thi Sơn Thanh nữa, tuy rằng gần như không được rõ.
“Thanh Thanh, cậu đừng rời xa tớ nhé.” Long Ngọ bỗng nhiên mở miệng nói.
Lúc trước bởi vì Nhạc Thư nên Thi Sơn Thanh không muốn Long Ngọ gọi cậu bằng cái tên giống vậy nữa, cuối cùng liền quyết định gọi là ‘Thanh Thanh’. Cách gọi này có ý nghĩa đặc biệt với cậu, để Long Ngọ gọi cậu cũng không sao, vì cậu đã thông suốt rồi.
Thi Sơn Thanh hoảng hốt một lúc, sau đó mặt giãn ra, cười đến là dịu dàng: “Sẽ không đâu, mãi ở bên A Ngọ.”
Hai người tâm ý tương thông liền song song ngã xuống chiếc giường vừa được trải ga một cách tự nhiên. Xuyên qua rèm cửa sổ chưa kéo, ánh trăng thánh khiết bên ngoài sáng vằng vặc, tựa như đang khẽ mỉm cười, rọi ánh trăng lên tất cả đôi tình nhân trên khắp thế gian.
* * *
Khi họ thức dậy vào buổi sáng, Long Hoành và Trần Tú đã ra khỏi nhà, chỉ để lại tờ giấy và nồi cháo vừa nấu chín tới.
Thi Sơn Thanh dậy sớm hơn Long Ngọ, cậu để lại nụ hôn trên mặt Long Ngọ rồi mới ra ngoài. Rửa mặt xong đi ra thì nhìn thấy tờ giấy trên bàn, Thi Sơn Thanh cười cười rồi xoay người đi lấy quần áo đặt ở đầu giường, sau đó mới gọi Long Ngọ dậy.
Mỗi lần Long Ngọ thức dậy vào những lúc thế này thì đều lộ ra vẻ mặt hối hận, Thi Sơn Thanh nhìn trăm lần vẫn không chán.
“A Ngọ, đôi khi dậy muộn một chút cũng không sao mà.” Thi Sơn Thanh ôm Long Ngọ, mùi thơm nhàn nhạt trên người cậu nháy mắt vây quanh cô, “Cậu xem, bây giờ mới tám giờ, đã muộn đâu.”
Long Ngọ nhìn Thi Sơn Thanh đưa đồng hồ qua với vẻ mặt không thay đổi, nhưng sự chú ý lại bị cổ tay của cậu hấp dẫn. Không thể không nói mỗi một chỗ trên người Thi Sơn Thanh đều hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Long Ngọ. Tuy rằng cho tới bây giờ Long Ngọ vẫn chưa từng nói mình thích kiểu người như thế nào, nhưng Thi Sơn Thanh tựa như là người đo ni đóng giày cho cô vậy.
“Đừng giận mà, về sau tớ sẽ gọi cậu sớm hơn được không?” Thi Sơn Thanh không hề chú ý thấy Long Ngọ đang thất thần, vẫn nhẹ giọng dỗ cô. Thỉnh thoảng cậu không khắc chế nổi mình, buổi tối thì quấy rối, buổi sáng thấy Long Ngọ ngủ say lại muốn cô ngủ thêm một lúc. Long Ngọ không có phòng bị với cậu, chỉ cần động tác của cậu nhẹ nhàng hơn, thì hoàn toàn không đánh thức cô.
“Bố mẹđi rồi à?” Long Ngọ nghe được bên ngoài rất im ắng, đột nhiên hỏi.
Thi Sơn Thanh cũng không kinh ngạc vì suy nghĩ nhảy vọt của Long Ngọ, cậu nghiêng người lấy quần áo qua rồi nói: “Ừm, đi lúc bảy giờấy. Chú có hầm cháo cho bọn mình đấy.”
Lúc trước Thi Sơn Thanh thích nằm lỳ, thỉnh thoảng ngủ không ngon khi thức dậy sẽ còn mơ màng nữa. Nhưng hiện tại cậu rất ít khi như vậy, vì Thi Sơn Thanh đã tìm được niềm vui mới rồi.
Long Ngọ có thói quen nhanh nhẹn rời giường vào mỗi ngày, lúc Thi Sơn Thanh còn đang cúi đầu cài nút áo thì cô đã mặc quần áo xong xuôi. Nhưng chỉ cần tiết tấu của Long Ngọ bị quấy nhiễu, cô sẽ rối liền.
Tỷ như bây giờ, bởi vì dậy muộn nên Long Ngọ sẽ ngồi ngẩn người ở trên giường, vì không biết mình muốn làm gì tiếp theo. Lúc này Thi Sơn Thanh sẽ giúp Long Ngọ mặc quần áo vào thật từ từ, sau đó dắt cô đi rửa mặt.
Vào lúc này Long Ngọ dễ lừa nhất, bình thường nếu có yêu cầu gì thì Thi Sơn Thanh đều sẽ nói vào lúc này. Có điều rất hiếm, vì bất kể cậu muốn làm gì Long Ngọ đều sẽ đồng ý.
“Năm nay A Ngọ có muốn đến thành phố A chúc Tết Ninh Trừng không?” Thi Sơn Thanh gắp một đũa đồ ăn cho Long Ngọ vừa nói.
Long Ngọ ngẩng đầu mờ mịt nói: “Tớđâu phải họ hàng của Tiểu Trừng, đi chúc Tết thế nào được?”
Thi Sơn Thanh không cười ra tiếng, nhưng đáy mắt đã lấp đầy ý cười: “Không phải họ hàng cũng có thể chúc Tết mà, chỉ cần có quan hệ tốt làđược. Cậu đi chúc Tết côấy hẳn sẽ rất mừng.”
“Tớ gọi điện thoại cho em ấy trước nhé?” Long Ngọ hỏi.
“Ừm, nói trước với côấy một tiếng cũng tốt.” Sồng sộc qua đó cũng không hay.
Long Ngọ lập tức muốn lấy di động để đứng dậy gọi điện thoại cho Ninh Trừng, liền bị Thi Sơn Thanh ngăn cản.
“A Ngọ, ăn sáng xong đã.” Thi Sơn Thanh ra hiệu bảo Long Ngọ ăn hết chén cháo của mình trên bàn.
“À.” Long Ngọ đáp lại, rồi lặng lẽ ngồi xuống tiếp tục húp cháo.
Thi Sơn Thanh cũng vừa húp vừa nghĩ lúc nào đó phải theo học Long Hoành mới được. Cháo này hầm vừa tới, không đặc không loãng, hơn nữa hiếm khi thấy không có bỏ đường. Xem ra Long Ngọ cũng rất thích, nên cậu muốn học.
Vừa mới ăn xong, Long Ngọ đã bắt đầu gọi điện thoại cho Ninh Trừng. Bên kia vừa bắt máy đã bắt đầu gào lên, không hề không phù hợp với hình tượng trắng trắng mềm mềm của mình.
“Chịơi!” Ninh Trừng gào đến tan nát cõi lòng, “Em nhớ chị lắm!”
Đầu bên kia điện thoại còn truyền đến một giọng nữ, hỏi Ninh Trừng có chuyện gì, Ninh Trừng liền nhanh chóng hạ thấp giọng.
“Năm nay chịđến nhà em chúc Tết nhé?” Long Ngọ hỏi.
“…”
Ninh Trừng trầm mặc một hồi, lại bắt đầu gào lên, “A a a! Được ạ! Chị mau tới đi!”
Mẹ Ninh còn tưởng Ninh Trừng trên lầu xảy ra chuyện gì, vừa lên liền thấy con bé đang cầm cái di động ồn ào, thì dạy dỗ: “Làm gìđấy, thân thể mới tốt được mấy năm?”
Ninh Trừng xoay người, trốn vào phòng mình.
“Được, được ạ. Chịđã nói rồi đó, chị nhất định phải đến đấy.” Ninh Trừng nhỏ giọng nhưng kiên định nói, “Chị mà không đến thì em sẽ gọi điện thoại khóc mỗi ngày cho chị nghe đó!”
“Ừ.” Long Ngọ đáp ứng.
Thi Sơn Thanh thấy Long Ngọ cúp điện thoại thì tiến lên nói: “Chúng ta đến siêu thị nội thất nhé?”
“Được.” Long Ngọ kéo tay Thi Sơn Thanh, hai người cùng ra cửa.
Lúc xuống dưới, hàng xóm cùng con gái họ cũng đang muốn ra ngoài, nhìn thấy Long Ngọ liền lên tiếng chào.
“Tiểu Ngọà, đang định đi đâu thế?”
“Chào cô Chu, cháu định đến siêu thị nội thất ạ.” Mặc dù đang chào hỏi, nhưng vẻ mặt của Long Ngọ vẫn không chút thay đổi. Người không biết nghe được câu chào hỏi thế này nhất định sẽ chẳng mất vui vẻ, cũng may cô Chu là hàng xóm đối diện với nhà họ Long nhiều năm nay, nên không để ý lắm.
Người bên cạnh chính là cô con gái đang học nghiên cứu ở nước ngoài của cô ấy, Chu Giai vừa mới về nước. Cô ta nhìn Long Ngọ, nhưng vẻ mặt lại không tốt như mẹ cô ta.
Tiểu khu này có rất nhiều phần tử trí thức, giáo sư đại học tập trung ở đây rất đông, nhà họ Chu cũng là một trong số đó.
Chu Giai sinh cùng năm với Long Ngọ, nhà bọn họ đối diện nhau, con gái lại cùng tuổi. Khi đến tuổi tới trường, phụ huynh hai nhà đã bàn bạc với nhau, vậy là hai người đều học cùng trường một cách tự nhiên như thế. Tận đến cấp 3, hai người cũng đều học chung trường, thật ra đây cũng là lẽ tất nhiên. Trường học tốt nhất thành phố chỉ có một, lớp tốt nhất cũng chỉ có một, người có thành tích xuất sắc đương nhiên sẽ gặp nhau.
Chẳng qua Tiểu Chu Giai bị Long Ngọ ép đến sít sao, thành tích thì đừng nói, chỉ cần Long Ngọ ở đó sẽ không ai có thể lấy vị trí đầu. Nhưng cô ta cũng có thể miễn cưỡng theo phía sau, cũng nhảy lớp cùng Long Ngọ. Vấn đề là từ trước đến giờ Chu Giai luôn cho rằng mình xinh đẹp, đẹp hơn Long Ngọ. Lúc tiểu học có rất nhiều nam sinh bắt nạt cô ta, nhưng lại khép na khép nép với Long Ngọ, thỉnh thoảng Chu Giai còn thấy có cậu nam sinh nhét quà vặt trong hộc bàn của Long Ngọ nữa. Ở cái tuổi đó, quà vặt là một chuyện vô cùng to lớn với trẻ con, dựa vào cái gì mà hai người lại có khác biệt lớn như vậy chứ.
Có thời gian Chu Giai nhìn mẹ mình thắt cho mình hai bím tóc thật xinh đẹp, lại nhìn Long Ngọ vác cái đầu ổ gà cả ngày, thì trong lòng lại trào từng đợt chua.
Sau khi lên cấp 2, Chu Giai cũng biết cách thể hiện sự yêu thích của nam sinh chính là giở trò xấu, nên trong lòng cũng thấy cân bằng hơn. Lên đến cấp 3, trong một lần trùng hợp cô ta nghe được mấy nam sinh trong lớp tụm lại thảo luận vì sao Long Ngọ lại tàn bạo như vậy, tâm lý liền hoàn toàn bình phục. Thì ra đám nam sinh đều xem Long Ngọ là con trai, còn mình vẫn được chào đón. Đợi khi Long Ngọ vào đại học D, Chu Giai lại càng yên tâm, còn sinh ra đồng tình với Long Ngọ nữa.
Liên tục đứng đầu thành phố mỗi năm thì có ích lợi gì, đến cuối cùng còn không phải không vào được đại học A ư. Bởi vì trường bọn họ chỉ cho biết học sinh học giỏi nhất trường là Long Ngọ không vào đại học A, nên Chu Giai liền nghĩ cô thi đại học thất bại. Lúc đó nhà họ Long cũng không có động tĩnh, thế là mọi người đều cho là như vậy, còn giao hẹn là không được đi hỏi nữa. Chuyện Long Ngọ vào đại học D với số điểm rất cao cũng chỉ có giáo viên tuyển sinh của đại học D mới biết, cho đến bây giờ mọi người trong tiểu khu đều không rõ lắm.
Nhưng hiện tại Chu Giai nhìn Thi Sơn Thanh bên cạnh Long Ngọ, liền bắt đầu mất thăng bằng trong tâm lý. Sao Long Ngọ lại quen được Thi Sơn Thanh?
Thi Sơn Thanh xuất sắc thế nào, Chu Giai đã nghe thấy từ lâu. Rất nhiều trường học ở thành phố A đều có liên hệ qua lại, những nữ sinh ở đại học A của cô ta chẳng bao giờ thèm ngó ngàng tới nam sinh trong trường, nói muốn chờ một nguời chín chắn. Lúc ấy cô nữ sinh cấp bậc nữ thần trong trường đã huyên náo một trận rất lớn, khi đó Chu Giai cũng được biết về chuyện của Thi Sơn Thanh.
Hơn nữa, lúc về tụ họp với bạn cùng trường năm nay, ảnh của Thi Sơn Thanh lại bị lộ. Khi ấy vừa nghe thấy Thi Sơn Thanh vào đại học D, lòng Chu Giai liền rơi lộp bộp một cách khó hiểu, hiện tại quả nhiên.. Bọn họ ở cùng một chỗ rồi!
Chu Giai cắn răng, nhìn Long Ngọ và Thi Sơn Thanh nắm tay nhau, thấy hận ghê gớm: Thế mà cũng có thể ở cùng một chỗ hả! Bọn họ lệch nhiều lớp mà cũng có thể quen biết nhau sao?
Chu Giai rất ít khi về nước nên hoàn toàn không biết Long Ngọ làm lính ba năm sau đó mới đi học lại. Cô Chu cũng không phải kiểu người thích bàn tán về con cái nhà người ta, thấy con gái mình thì vội vàng hỏi han ân cần, làm gì lo được nhà người khác.
“Cô Chu, bọn cháu đi trước đây ạ.” Long Ngọ gật đầu rồi lập tức đi xuống lầu với Thi Sơn Thanh.