Mùa đông ở thành phố Hải lạnh hơn thành phố A nhiều. Năm nay Thi Sơn Thanh không về nhà mà ở lại thành phố Hải, Thi Lợi Hành với Dương Đường thì sang châu Âu, vì người chị chung thầy của Dương Đường có một buổi biểu diễn múa ở bên đó, đã gửi thư mời cho Dương Đường.
Long Hoành và Trần Tú đều bày tỏ vô cùng chào đón Thi Sơn Thanh, thậm chí còn mua thêm rất nhiều thứ cho năm mới. Hết học kỳ sau thì Long Ngọ và Thi Sơn Thanh cũng đã có thể hoàn thành tất cả học phần, bây giờ đang nghỉ lễ nên khá thoải mái.
Long Ngọ đang ngồi ngẩn người trước tủ quần áo, bọn cô định chiều nay sẽ về nhà họ Long nên đang thu dọn hành lý. Thi Sơn Thanh ở phòng khách, Long Ngọ vào đây muốn gấp quần áo của hai người, nhưng vừa mở tủ quần áo ra thì cô hơi bối rối.
Bên trong rất gọn gàng, nhưng cô không thể tìm được quần áo của mình ở đâu. Vào buổi sáng mỗi ngày đều là Thi Sơn Thanh lấy quần áo cho cô, đây là lần đầu tiên cô đi mở tủ quần áo.
“A Ngọơi, quần áo của cậu ở ngăn kéo thứ hai bên phải ấy, tớ gấp xong rồi.” Giọng Thi Sơn Thanh truyền đến từ ngoài cửa, hẳn cũng đã nghĩ tới Long Ngọ sẽ không biết quần áo để ở đâu.
“Ừ.” Long Ngọ lên tiếng, cũng không biết Thi Sơn Thanh có nghe hay không.
Mở ngăn tủ ra, quần áo bên trong được xếp thành chồng, cả nội y cũng đặt ở trên cùng, chắc Thi Sơn Thanh đã để vào trong từ tối qua.
Long Ngọ nâng quần áo ra, sau đó đưa cho Thi Sơn Thanh.
“Rượu Ninh Trừng cho vẫn còn trong tủđấy, muốn mang về nhà không?” Thi Sơn Thanh nhận quần áo, sau khi cẩn thận bỏ vào thì đứng dậy nói, “Tết có thể uống chút rượu.”
“… Được.” Long Ngọ đã sắp quên còn có rượu.
Chuẩn bị xong tất cả hành lý, Thi Sơn Thanh mới ngừng lại. Long Ngọ đứng ở bên nhìn cậu vòng tới vòng lui.
“Mấy thứ này đều mang theo à?” Từ trước đến nay Long Ngọ ra khỏi cửa đều rất tinh giản, nên cũng không hiểu sao Thi Sơn Thanh lại mang nhiều thứ đến vậy.
“Ừ.” Thi Sơn Thanh gật đầu, chuyển vali đến cửa rồi kéo Long Ngọ ngồi xuống.
Cậu phải ăn tết ở nhà họ Long, nên cũng thấy khá mất tự nhiên, đành che giấu vẻ mặt của mình. Long Ngọ không hiểu những chuyện cong cong thẳng thẳng như thế, lại cho rằng Thi Sơn Thanh có thể kiểm soát mọi tình huống.
“Trong nhà A Ngọ có nhiều bà con không?” Thi Sơn Thanh thử hỏi. Nếu nhiều thì cậu phải chuẩn bị từ sớm, không thể thiếu lễ gặp mặt được.
Long Ngọ nhìn thoáng qua Thi Sơn Thanh với vẻ kỳ lạ rồi nói: “Cậu đều đã gặp ở lễđính hôn rồi đó.”
Lúc đính hôn chỉ có bà ngoại Long Ngọ, còn có ông cậu, cũng không nhiều người. Thi Sơn Thanh vẫn nghĩ nhà họ Long cũng giống nhà cậu, vì đính hôn vội vàng nên chỉ mời mấy người thân nhất định phải mời thôi.
“Họ hàng bên chúđâu?” Thi Sơn Thanh vì phòng lỡ như nên muốn hỏi lại cho rõ, “Hình như lần trước không thấy ai.” Chỉ có một mình Long Khắc Phương.
“Chỉ có bố tớ và bác, ông bà nội mất sớm nên chẳng còn người họ hàng nào. Nhà bác lại ở Mỹ, bọn họ rất bận.” Long Ngọ đang cầm một cái ly trong tay, vừa nãy đang nói chuyện Thi Sơn Thanh có đưa nước ấm cho cô.
“Thếà..” Thi Sơn Thanh yên tâm về những món quà mình mang theo.
Hai người cơm nước xong xuôi mới lên đường, Long Ngọ lái xe. Chỉ cần Thi Sơn Thanh nấu cơm vào buổi trưa, thì lúc bọn họ ra ngoài đều là Long Ngọ lái xe.
“A Ngọ, cậu lái chậm lại đi.” Thi Sơn Thanh nhíu mày, lặp lại lần nữa.
Cứ lần nào lên xe là cậu đều nói câu này một lần. Không biết Long Ngọ học lái xe thế nào, vừa khởi động đã nhấn chân ga lao về phía trước. Lần đầu tiên lái ra khỏi gara, Long Ngọ đã hỏi Thi Sơn Thanh ngồi bên thắt dây an toàn chưa. Thi Sơn Thanh vừa gật đầu một cái, thì Long Ngọ liền de xe, nhấn chân ga lao ra khỏi gara.
Nhà để xe trong tiểu khu của bọn họ được bảo vệ bởi máy tính thông minh, không có ai trông coi, chỉ cần ghi thông tin là có thể lái ra ngoài.
Lúc ra ngoài, có một chiếc jeep đang chạy chậm trên lối ra, chỗ Thi Sơn Thanh ngồi không nâng hết kính cửa xe lên, nên nghe rõ giọng kinh ngạc của chủ xe: Cmn, quay phim cảnh sát bắt cướp à!
Lần đó cuối cùng vẫn là Thi Sơn Thanh lái, cậu sợ trên đường có cảnh sát giao thông, nên dứt khoát đổi người.
“Được.” Long Ngọ thả nhẹ nửa lực dưới chân, tốc độ xe lập tức chậm lại, có vài chuyện đã khắc vào xương khó mà thay đổi.
Cho dù đã lái chậm hơn lần đầu tiên rất nhiều, nhưng vẫn nhanh hơn Thi Sơn Thanh lái, chưa đến hai tiếng họ đã tới nhà họ Long.
Trần Tú và Long Hoành đang đứng dưới lầu nói chuyện với hàng xóm, nhưng mắt lại không ngừng liếc ra bên ngoài. Vừa thấy Long Ngọ lái xe vào, đôi mắt Trần Tú lập tức sáng lên.
“Mấy đứa Tiểu Thi về rồi kìa.” Trần Tú đập đập Long Hoành còn đang lải nhải, ra hiệu ông ấy đi theo.
Đợi khi Long Ngọ dừng hẳn xe, Thi Sơn Thanh xuống xe rồi xách hai cái vali xuống luôn, bên trong còn có hai hộp quà. Cậu thấy Trần Tú đã tới, thì lập tức đi đến để đưa.
“Quà của côạ, đây là của chú.”
Trần Tú nhận lấy, cong mắt cười, “Cháu ấy, chỉ cần tốt với Tiểu Ngọ, điều đó quan trọng hơn bất cứ chuyện gì. Đừng tốn tâm tư vào những thứ này, mệt lắm!”
“Không có gì ạ.” Thi Sơn Thanh lắc đầu.
Long Ngọ vừa xuống định kéo vali, thì Thi Sơn Thanh đã xoay người cầm lấy. Trần Tú đứng bên cạnh nhìn thấy thì gật đầu.
“Các con đi học thế nào rồi?” Sau khi Long Hoành vào nhà liền rót cho hai người ly nước rồi hỏi, “Chắc kỳ sau sẽ xong nhỉ?”
Long Hoành ngày càng có nhiều thời gian hơn, rảnh rỗi lại chạy tới học viện Kinh tế và quản lý để hỏi chuyện của Thi Sơn Thanh và Long Ngọ. Không thể không nói hai đứa vẫn rất có duyên, ngay cả điểm đầu vào cũng nghiền ép mọi người.
“Học kỳ sau bọn cháu có thể hoàn thành toàn bộ học phần ạ.” Thi Sơn Thanh thay Long Ngọ trả lời.
Trần Tú nhàn rỗi không có việc gì làm, liền đem hành lý của hai người bọn họ vào phòng Long Ngọ, nhìn cái giường đơn của Long Ngọ, bà liền trầm mặc.
Xem ra hai đứa đã triệt để ở chung với nhau, lúc trước đến chỗ bọn nó cũng thấy có một phòng, bây giờ cũng không thể tách ra ngủ riêng, còn mấy ngày nữa mới đến Tết lận. Lỡ như vì tách ra ngủ riêng mà khiến tình cảm của hai người phai nhạt thì sao?
“Tiểu Ngọơi, giường của con nhỏ quá. Tối nay Tiểu Thi ngủ phòng cho khách, ngày mai ra siêu thị nội thất mua cái giường mới lớn hơn nhé.” Trần Tú đi ra, nói.
Long Ngọ cũng sửng sốt, bấy giờ cô mới nhớ ra là giường mình quá nhỏ. Thật ra ngay chính cô ngủ trên giường mình cũng phải gắng gắng gượng gượng mới chen vào ngủ được. Lúc ở quân đội khi trước cô đã cao lên không ít, sau này về lại thì chiếc giường ban đầu rõ ràng đã nhỏ hơn rất nhiều. Có điều tính cô là thể, có thể không thêm phiền phức cho nhà thì sẽ không thêm, do đó cô cứ chen chúc mà ngủ.
“Mẹơi, để tí bọn con sửa lại phòng, mẹđừng lo.” Long Ngọ muốn Trần Tú nghỉ ngơi.
Hôm qua Long Hoành cũng không nghĩ tới chuyện này, phòng khách cũng chưa cả quét dọn, bên trong đã tích một lớp bụi mỏng.
Chờ sau khi Thi Sơn Thanh và Long Ngọ quét dọn sạch sẽ, Trần Tú cũng mang hết dĩa đồ ăn này đến dĩa đồ ăn khác từ phòng bếp ra, rất phong phú, khoàn toàn khác ngày thường.
“Tiểu Ngọ này, ngày mai con dẫn Tiểu Thi đến siêu thị nội thất mua giường mới nhé, bố với mẹ con phải đi đón bà ngoại con không thểđi cùng con rồi.” Long Hoành vừa gắp thức ăn vào chén Trần Tú vừa nói.
Long Ngọ ngẩng đầu lên từ trong chén: “Dạ, được ạ.”
“Đứa nhỏ này!” Trần Tú bất đắc dĩ cười với Thi Sơn Thanh, “Từ nhỏ nóđã thế rồi, ăn cơm không thích nói chuyện đâu.”
Thật ra là bất cứ khi nào cũng không thích nói chuyện, nhưng lúc ăn cơm lại dễ nhận ra hơn, Long Ngọ ăn cơm hoàn toàn không để ý tới người xung quanh. Từ khi còn nhỏ Long Ngọ đã nhiều lần ăn cơm ở bên ngoài, một bàn người ăn uống trò chuyện phía sau đều chú ý đến cô.
Khi đó phụ huynh hay dẫn trẻ con ra ngoài, trẻ nhỏ thiên tính hiếu động, lúc ăn cơm sẽ chẳng ngồi yên. Nhưng Long Ngọ lại một tay cầm thìa, nghiêm túc múc từng thìa thức ăn trong chén để ăn, hoàn toàn không cần người lớn chăm lo. Cô cũng không nói chuyện, không cần người lớn gắp thức ăn cho, chỉ vùi đầu ăn cơm.
So với những đứa trẻ bên cạnh ở đó, hoặc hít nước mũi, hoặc nước mắt lưng tròng, thì đứa trẻ như cô thật sự chói mắt.
“Hôm nay vui nên uống chút rượu đi, bố mới mua một chai hồi hôm qua đó.” Long Hoành đứng dậy muốn đi lấy rượu đến.
Bọn họ đều luôn cho rằng Long Ngọ nghiện rượu, liền nghĩ những lúc vui vẻ sẽ để cô uống một chút.
“Chú ơi, lúc trước bạn của Long Ngọ có cho mấy chai rượu đấy ạ, để cháu đi lấy.” Thi Sơn Thanh đứng dậy trước mới nói.
Long Hoành ngẩn người, cười nói: “Ừ, cháu đi lấy đi.”
“Tiểu Ngọ này, con với Tiểu Thi có nói chuyện mỗi ngày không thế?” Trần Tú thấy Thi Sơn Thanh đi rồi, liền nhỏ giọng nói.
Bà ấy rất lo tình cảm giữa Thi Sơn Thanh và Long Ngọ sẽ nhạt đi, con gái mình thì mình biết, nửa ngày cũng chẳng nói được một chữ, đôi lúc chẳng làm gì chỉ ngồi yên trên ghế cũng có thể ngồi cả ngày luôn.
Long Ngọ nhìn Trần Tú với vẻ mờ mịt, nói: “Con có nói mà.” Dừng lại một chút rồi bổ sung thêm, “Rất nhiều đóạ.”
“Con..” Trần Tú đang muốn khuyên bảo thì Thi Sơn Thanh đã sắp vào, đành phải ngừng lại.
Rượu được đựng trong hộp gỗ, Thi Sơn Thanh vẫn chưa mở ra. Đặt lên bàn, lúc này Thi Sơn Thanh mới bắt đầu mở nắp chai.
Bản thân Long Ngọ cũng chỉ khi nhớ đến đội trưởng mới đi uống rượu, nên hứng thú của cô với rượu thật ra không hề lớn, do đó lúc Thi Sơn Thanh mở rượu cô không hề nhìn sang. Chẳng qua nhìn dĩa cải ngọt trước mặt, cô liền nghĩ vẫn là Thi Sơn Thanh làm hợp khẩu vị hơn. Long Hoành và Trần Tú là người thành phố Hải chính cống, Long Hoành nấu đồ ăn đều thích thêm đường.
“Rượu này mạnh đấy.” Long Hoành ngửi mùi rượu tỏa ra, liền do dự nói.
“Nghe nói là nhà bên Nội Mông tự cất đóạ.” Thi Sơn Thanh giải thích.
Trần Tú nhíu mày nói với Long Ngọ đang ngẩn người: “Tiểu Ngọ này, con không được uống nhiều đâu đấy, nhiều nhất chỉ hai ly thôi nhé.”
Long Ngọ “Dạ” một tiếng, sau đó nhìn lướt qua chai rượu Thi Sơn Thanh cầm trong tay. Ánh mắt vốn không chút để ý của cô lập tức cứng lại, đồng tử thì co rụt, môi có hơi trắng nhợt.
Sau khi lấy lại tinh thần, Long Ngọ đẩy cái ly trong tay đến trước mặt Thi Sơn Thanh bên cạnh, ý bảo cậu rót rượu.
Thi Sơn Thanh định rót đầy bốn ly trước mặt bốn người họ, liền rót cho Long Ngọ trước, nhưng người đầu tiên uống lại là Long Hoành.
“Khà!” Long Hoành cau mày, vừa chuyển ly sang vừa nói, “Rượu này mạnh thật!”
Thi Sơn Thanh luôn đặt ba phần lực chú ý lên người Long Ngọ, thấy cô hơi bất thường thì thấp giọng hỏi: “A Ngọ, sao thế?”
Long Ngọ nhìn chằm chằm ly rượu kia nửa ngày mà không uống, áp khí trên người cũng dần dần thấp xuống.
“Không sao.” Long Ngọ lắc đầu, nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.
Rượu vừa vào yết hầu, quả nhiên là vị quen thuộc. Sát khí nồng nặc trào lên giữa cổ họng, Long Ngọ có cảm giác nó sắp trào lên hốc mắt mình.
“Tiểu Ngọ!” Trần Tú gọi một tiếng, “Con uống chậm thôi, rượu này mạnh mà!”
Thi Sơn Thanh không uống, bàn tay đặt dưới bàn khẽ nắm tay Long Ngọ, nói mấy câu để dời lực chú ý của Long Hoành và Trần Tú đi.