Đứng ở miệng hang, bởi vì ánh mặt trời bị hai tòa núi lớn ngăn cản cho nên thoạt nhìn có vài phần âm u, hơn nữa cộng thêm tiếng gió khiến người nghe sởn hết gai ốc kia, Oan Hồn Cốc này cũng như kỳ danh, lộ ra thập phần âm trầm khủng bố.
Bất quá Tần Phàm tự nhiên không sợ mấy cái đó, mục đích chủ yếu hắn đến đây là để tìm kiếm Dẫn Hồn Thảo, mặt khác là muốn Nguyên Hồn Thú để rèn luyện tinh thần ý chí của mình một chút, bởi vì nghe nói Nguyên Hồn Thú hiểu tinh thần công kích, có thể khiến người sinh ra tinh thần ảo giác, phảng phất như đưa thân vào trong Địa phủ khủng bố vậy.
Nhớ tới cái này, hắn ngược lại cũng có chút mong đợi.
Đi vào trong cốc, Tần Phàm phát hiện thổ địa bên dưới có chút hiện hồng, giống như máu tươi vậy, có chút quỷ dị, Oan Hồn Cốc này quả nhiên nhiều thêm vài phần huyền bí. Tiếp tục đi vào trong, lại phát hiện lúc này tuy rằng là ban ngày, nhưng tầm nhìn cực thấp, bốn phía sương mù bao phủ, vô cùng âm u, hoàn cảnh thậm chí còn phức tạp hơn trong Yêu Thú Sơn Mạch một chút.
Thông qua miệng hang hẹp dài chừng 50m, Tần Phàm tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn không khỏi bị cảnh sắc trước mắt làm hoảng sợ.
Chỉ bùn đất màu đỏ trước mắt có chút hương vị hư thối, khắp nơi không ngừng nổi lên vũng nước đọng đục ngầu, các loại cây cối vặn vẹo hình thù kỳ quái, tất cả đều lộ ra rất trầm lặng, không có chút thăng cấp, còn có thể ngẫu nhiên trông thấy một ít bạch cốt lỏa lồ, càng tăng thêm vài phần quỷ dị khủng bố.
Bất quá trước mắt thoạt nhìn khoáng đạt hơn nhiều, dõi mắt nhìn lại cũng không thấy điểm cuối, mà trong cốc có cốc, còn có mấy toà núi nhỏ, nhưng đều tối tăm lu mờ, cây cối cũng không có chút xanh biếc.
Tần Phàm nhíu mày.
Vào lúc này, ở bên một hồ nước bẩn, hắn phát hiện ra một cỗ thi thể tử tướng cực kỳ khó coi, dáng người khôi ngô, giờ chỉ còn lại một khung xương bên trên treo mấy khối thịt nhão, mà hết lần này tới lần khác phần đầu lại được bảo toàn tương đối hoàn hảo, tuy rằng đã không còn diện mạo, nhưng một đôi mắt người chết lại trợn ngược lên, trong mắt tràn đầy e ngại, giống như nhìn thấy sự vật kinh khủng nhất thiên hạ vậy.
Trông thấy một màn này, Tần Phàm đã hoàn toàn thu hồi một tia nhẹ nhõm lúc trước, toàn thân đề phòng, lại cẩn thận thêm vài phần, xem ra người này là gặp phải Nguyên Hồn thú, nhận lấy tinh thần công kích mà chết.
- Chẳng lẽ Nguyên Hồn thú này thật sự có thể thôn phệ linh hồn người sao?
Trong lòng Tần Phàm trầm xuống, Nguyên Hồn thú này quả nhiên không đơn giản như hắn nghĩ. Trách không được khi Cốc Hà nói đến thì vẫn có cảm giác sợ hãi, trong lời nói hết sức kiêng kỵ.
- Lỗ ――
Cũng vào lúc này, một tiếng kêu nghe cực kỳ quỷ dị truyền đến, Tần Phàm lập tức biến sắc.
Một sinh vật ngoại hình thoạt nhìn thập phần buồn nôn xuất hiện ở cuối đầm lầy, ở ngay đối diện cách hắn không xa, bởi vì tầm nhìn trong cốc này không cao cho nên thứ này đến gần hơn 50m Tần Phàm mới phát hiện ra.
- Nguyên Hồn thú?
Tần Phàm kinh hồn chưa định nhìn sinh vật ghê tớm trước mắt, trong nội tâm nhảy dựng lên.
Thứ này thoạt nhìn có chút tương tự Tri Chu, có sáu cọng lông chân dài nhỏ, toàn thân mặt ngoài là màu nâu đen, nhưng toàn thân có một sợi chỉ đỏ xuyên qua, giống như mạch máu nổi bật lên vậy. Mà kinh khủng nhất chính là mặt Nguyên Hồn thú này lại rất giống nhân loại, toàn bộ đầu đều dài khắp lông trắng dài nửa tấc, có thể thấy rõ tai mắt mũi miệng, phần miệng là một cái miệng máu lớn, hàm răng sắc bén, trên đó phun đầy nước bọt đỏ như máu, có lẽ gọi là Quỷ Diện thì chuẩn xác hơn.
- Thứ này vậy mà vừa thấy đã thi triển tinh thần công kích với ta?
Tần Phàm không khỏi cảm thấy một hồi khủng hoảng, tim đập cũng nhanh hơn hắn bình thường, tất cả thứ này phảng phất như không thể khống chế vậy!
- Sáu chân, chỉ là Nguyên Hồn thú cấp thấp đã lợi hại như vậy!
Tần Phàm rất không dễ dàng thoát khỏi cảm xúc mặt trái trong lòng, tinh thần ý chí giữ vững tâm thần, không dám có một tia chủ quan. Nguyên Hồn thú chia làm tam đẳng, chân càng nhiều càng mạnh, sáu chân là cấp thấp, tám chân là trung đẳng, mười chân là cao đẳng.
- Hô ―― lỗ ――
Nhưng vào lúc này, Nguyên Hồn thú phát ra một tiếng kêu kỳ quái, trên mặt quỷ biểu lộ dữ tợn, sáu cọng lông chân dài nhỏ bắt đầu cấp tốc di chuyển..., vừa chạy vừa nhảy, động tác quỷ dị vọt về phía Tần Phàm. nguồn Trà Truyện
Lập tức ngay khi tiếng kêu kỳ quái kia truyền vào tai, Tần Phàm cảm thấy tâm thần như bị va chạm, tinh thần ý chí đã trải qua nhiều lần rèn luyện của hắn vậy mà mơ hồ có một tia buông lỏng, quỷ dị sinh ra một loại cảm giác tinh thần hoảng hốt.
Tần Phàm lấy lại bình tĩnh, vừa định ứng chiến.
Nhưng vào lúc này, từ trong sương khói kia, ngoài ý muốn xuất hiện một bóng người màu trắng, tỉnh táo thong dong trực tiếp chắn trước mặt Nguyên Hồn thú kia.
- Ồ!
Tần Phàm trông thấy bóng người này, vốn là khẽ giật mình, nhưng tiếp theo liền quá sợ hãi.
Lần đầu trông thấy, Tần Phàm chỉ là cảm thấy bóng lưng này nhìn có chút quen mắt, nhưng lúc bạch y nhân kia ngăn trước Nguyên Hồn Thú, tiếp theo, hắn vươn ra một ngón tay!
Cái tư thế này!
Một ngón tay này!
Khiến Tần Phàm như bị sấm đánh, sắc mặt đại biến!
Nhớ lại khi linh hồn hắn vừa đến thế giới này, chính là một ngón tay kia đã vũ nhục hắn đầu tiên! Chính là ngón tay kia vẫn một mực treo trên đầu hắn, là bóng mờ khiến hắn đến nay vẫn không thể hoàn toàn đánh tan!
- Ngươi vẫn là một tên phế vật, một đống rác rưởi!
Hắn vẫn còn nhớ rõ ngày đó, người nọ cứ như vậy cao cao tại thượng đứng trước mặt hắn, dùng một ngón tay, khiến hắn không thể động đậy, hung hăng dầy xéo tôn nghiêm của hắn! Cảm giác kia, ngoại nhân khó có thể minh bạch, chỉ có trải qua mới biết được đó là vũ nhục khó quên đến cỡ nào!
- Tần Tiến!
Trong miệng Tần Phàm gian nan hộc ra cái tên này, cầm thật chặt nắm đấm. Tuy rằng Bạch y nhân giờ đang đưa lưng về phía hắn, nhưng hắn vẫn nhận ra được người khiến hắn ghi hận cả đời này.
Tần Phàm tuyệt đối không thể tưởng được mình lại gặp hắn chỗ này!
Mà hắn có thể xuất hiện chỗ này, đồng thời cũng là một loại căn cứ chứng minh thực lực!
Mặt Tần Phàm chậm rãi chìm xuống, mờ mịt lùi về sau một bước nhỏ, hoàn toàn dấu mình trong bóng râm của một cây đại thụ, sau đó lặng yên nhìn về phía trước.
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy Tần Tiến lăng không duỗi ra một ngón tay, cũng không trực tiếp tiếp xúc với Nguyên Hồn thú, nhưng áp bách vô hình lại như núi lớn ngàn vạn tấn hung hăng đè lên đầu Nguyên Hồn thú kia. Đầu yêu thú cực kỳ hung ác này vậy mà bỗng phát ra tiếng kêu cực kỳ khó nghe, hoảng sợ phủ phục trên mặt đất, sáu chân càng không ngừng dãy dụa, nhưng thế nào cũng không đứng dậy nổi.
- Hắn vậy mà mạnh lên nhiều như vậy!
Tần Phàm nhìn một màn này, lông mày nhíu chặt, dùng ánh mắt của hắn có thể nhìn ra một ngón tay này của Tần Tiến cao minh hơn lúc trước thi triển trên người hắn nhiều.