Đan Vũ Càn Khôn

Chương 115: Cốc Hà

- Ta cũng không phải tới mời ngươi làm tay chân.

Tần Phàm đặt chén rượu xuống, có chút thưởng thức ngụm Vong Ưu tửu vừa uống, mồm miệng lưu hương, thầm nghĩ quả nhiên danh bất hư truyền, sau đó nói.

- Hừ, Cốc mỗ ta chỉ là loại thô lỗ, chỉ sợ không có gì đáng để các hạ nhớ thương a.

Cốc Hà hừ lạnh nói.

Tần Phàm từ trong trữ vật giới chỉ, lấy ra một cái lọ bạch ngọc đặt ở trên bàn, sau đó nhàn nhạt nói:

- Ta muốn biết tin tức về Dẫn Hồn Thảo.

- Ngươi là người mà Xuân Hòa Đường nói?

Cốc Hà kia cuối cùng cũng lộ ra một tia ngưng trọng, nhìn thoáng qua cái lọ bạch ngọc kia, sau đó trầm giọng hỏi.

- Đúng vậy, là chưởng quầy Tần Kim của Xuân Hòa Đường bảo ta tới tìm ngươi!

Tần Phàm một ngụm uống Vong Ưu tửu trong tay, sau đó nhìn Cốc Hà nghiêm túc hỏi:

- Ngươi có biết tin tức về Dẫn Hồn Thảo thật không?

- Trong cái lọ này là gì?

Cốc Hà không trả lời thẳng vấn đề của Tần Phàm, chỉ trầm giọng hỏi.

- Thứ có thể khiến ngươi đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên Võ sư!

Tần Phàm buông ly xuống, trong miệng tùy ý nói.

- Tiểu tử, ngươi cũng không nên nói khoác lác, luyện dược cấp linh dịch bình thường không có tác dụng với ta.

Cốc Hà có chút lạnh lùng nói, nếu là luyện dược cấp linh dịch bình thường hắn cũng có biện pháp lấy tới, chỉ là muốn từ Võ sư đột phá đến Tiên Thiên Võ sư, ít nhất cũng cần luyện dược cấp linh lộ mới được. Cho nên hắn mới nói là muốn tiến hành giao dịch với Luyện dược sư .

- Là cấp linh hoàn.

Tần Phàm nhàn nhạt nói.

- Cấp Linh hoàn?

Sặc mặt Cốc Hà lập tức biến đổi, hạ giọng khiếp sợ nói, vốn hắn chỉ muốn lấy được luyện dược cấp linh lộ là đã hài lòng rồi, mà linh tán thì coi như kinh hỉ ngoài ý muốn, nhưng luyện dược cấp Linh hoàn hắn nghĩ cũng không dám nghĩ!

- Đúng vậy, tên là Linh Vận Hoàn, có thể khiến Võ sư thuận đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên.

Tần Phàm hơi nâng cái lộ kia lên, ngẩng đầu nhìn Cốc Hà bình tĩnh nói. Linh Vận Hoàn này chính là luyện dược tiến giai của Tiểu Linh Vận Hoàn.

Chỉ cần ta nói tin tức Dẫn Hồn Thảo cho các hạ, các hạ sẽ đưa Linh Vận Hoàn cho tại hạ sao?

Cốc Hà nhìn thoáng qua lọ bạch ngọc trong tay Tần Phàm, thu hồi tham lam mịt mờ, khàn khàn hỏi. Luyện dược này hắn nghe nói trong Tàng Trân Các của thành thị lớn có bán, giá trị mấy trăm vạn trở lên, còn có tiền cũng không mua được!

- Ngươi cứ nói đi?

Tần Phàm liếc nhìn hắn, khẽ cười nói.

- Vậy ngươi còn có yêu cầu gì?

Cốc Hà trầm giọng hỏi, cũng biết đó là không thể nào, dù sao giá trị của Linh vận hoàn hắn rất rõ, coi như giao Dẫn Hồn Thảo vào tay Tần Phàm cũng chưa chắc được! Có Linh Dược vô dụng, phải có Luyện dược sư luyện dược thì Linh Dược mới có thể cho thấy giá trị của nó.

- Tại hạ vừa mới xây dựng một mạo hiểm đoàn, muốn mời một ít mạo hiểm giả có danh vọng cũng có thực lực như các hạ đến trợ trận.

Tần Phàm lại đặt lọ bạch ngọc kia lên bàn, trong miệng nói.

- Cốc mỗ gần đây độc lai độc vãng, sẽ không gia nhập bất luận mạo hiểm đoàn nào cả.

Cốc Hà nhíu mày trầm giọng nói, nhưng con mắt tựa hồ một mực không rời khỏi lọ bạch ngọc trên bàn kia.

- Một năm, chỉ cần một năm!

Tần Phàm duỗi ra một ngón tay nói:

- Ta và ngươi ước định, chỉ cần ngươi ở lại mạo hiểm đoàn của ta một năm, đến kỳ sau ngươi cứ tự tiện rời đi.

- Thật sự chỉ cần một năm?

Cốc Hà cúi đầu, bắt đầu tự hỏi.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, bất quá một năm sau tin tưởng có mời thì Cốc Hà cũng không đi.

- Tốt, Cốc mỗ đáp ứng ngươi.

Một lát sau, trên gương mặt ngăm đen của Cốc Hà hiện lên một tia ngưng trọng, chính thức nói, loại người như hắn, một khi chấp thuận hứa hẹn thì sẽ không dễ đổi ý.

Tần Phàm cười để lọ bạch ngọc đến trước mặt Cốc Hà, hắn có chút kích động nhanh chóng cầm lấy, mở nắp ra, đặt dưới mũi dùng sức ngửi thoáng một phát, lộ ra thần sắc cực kỳ hưng phấn. Truyện được copy tại Trà Truyện

Sau đó những tiểu nhị và khách nhân trong tửu lâu đã sớm quen thuộc Cốc Hà liền nguyên một đám kinh ngạc nhìn hắn nói chuyện với một thiếu niên, cảnh tượng này lộ ra tương đối quỷ dị.

Phản ứng của Cốc Hà có thể nói là đều nằm trong dự liệu của Tần Phàm. Cốc Hà đã ngừng ở cảnh giới Võ sư đỉnh phong ba năm rồi, nếu như không có luyện dược phụ trợ, thời gian này có thể còn tiếp tục kéo dài.

Một năm! Dùng thời gian một năm để đổi lấy thời gian không biết này, rất có lợi!

Hơn nữa Linh Vận Hoàn này không những có thể thuận lợi trợ giúp hắn đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên Võ sư, dược lực hùng hậu còn có thể khiến hắn sau này đạt được rất nhiều lợi ích. Cái này so với luyện dược cấp linh lộ và cấp linh tán không thể nghi ngờ tốt hơn rất nhiều, trong lúc vô hình sẽ khiến hắn sau này tiết kiệm được không ít thời gian.

Cốc Hà không cách nào cự tuyệt hấp dẫn này.

Tần Phàm lên tiếng hỏi về tin tức Dẫn Hồn Thảo, lại nói cho Cốc Hà một ít chuyện về Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, sau đó hai người liền từ biệt.

- Hảo tửu!

Tần Phàm cầm Vong Ưu tửu trong tay một ly uống cạn, khen lớn một tiếng, sau đó lớn tiếng kêu lên:

- Tiểu nhị, mang thêm mười bầu Vong Ưu nữa!

- Cốc huynh, tạm biệt!

Tần Phàm vung tay áo, bỏ mười bầu Vong Ưu tửu vào trữ vật giới chỉ, sau đó chủ động vén màn, hào khí đi xuống Vong Ưu Lâu.

Tiếp theo, Tần Phàm lại đi một chuyến đến nơi trú quân của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, nói việc này cho Trần Kỳ, sau này đợi Cốc Hà đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên thì Ẩn Thế mạo hiểm đoàn hắn mới xây dựng này sẽ vững chắc hơn nhiều.

Ra khỏi Thanh Thạch Trấn, Tần Phàm một đường đi về hướng Tây.

Theo như lời Cốc Hà nói, hắn từng ở nơi gọi là Oan Hồn Cốc trông thấy Dẫn Hồn Thảo, còn vẽ ra địa đồ kỹ càng, làm dấu hiệu, Tần Phàm muốn tìm được cũng không khó. Chỉ là theo như lời Cốc Hà nói, trong Oan Hồn Cốc có một loại yêu thú tên là Nguyên Hồn thú, phẩm giai không rõ, nhưng lại tương đối lợi hại, tương đương với Võ sư hậu kỳ, cũng vừa hay thích hợp Tần Phàm cho thuận tiện lịch lãm rèn luyện một phen.

Một mực chạy bốn năm ngày đường, Tần Phàm rốt cục mới theo địa đồ đi đến trước một sơn cốc tương đối bí ẩn.

Oan Hồn Cốc này là sơn cốc hình hồ lô điển hình, bên ngoài chật trong rộng, miệng hang bị hai tòa núi lớn cao lớn thẳng tắp kẹp lại, bên trong lại rộng lớn hơn nhiều. Mà bởi vì địa hình đặc thù này nên khu vực Oan Hồn Cốc quanh năm đều có gió, suốt ngày cũng có thể nghe được tiếng gió gào thét, tiếng "Ô ô" buồn bã như khóc lóc nỉ non không dứt bên tai.

Hơn nữa, nghe nói thật lâu trước trong sơn cốc này phát sinh qua một hồi chiến dịch cỡ lớn, một phương mai phục và bị mai phục chiến đấu ở chỗ này đến máu chảy thành sông, u cốt khắp nơi, từ đó về sau, mỗi lần đi ngang qua đều có người vô tội chết đi. Vì vậy danh tiếng Oan Hồn Cốc mới chậm rãi được hình thành, ngay cả Võ sư bình thường cũng không dám tùy tiện đi qua đây.