Dấm Nghiện

Chương 77: Liễu tổng bị bắt cóc

Hoa Ngữ An sắp xếp đẩy lùi hội nghị chậm lại mấy ngày cho Liễu Khinh Ca, bởi vì chủ tịch kiêm tổng tài tự mình nói ra, cho nên cho dù có oán hận cũng không dám ra một tiếng, nhưng tổ hạng mục lại nhẹ nhàng thở ra, vốn dĩ công việc đã đuổi đến tới mông rồi, bây giờ lại có thể hơi chút thả lỏng.


Liễu Khinh Ca định cùng Hoa Ngữ An ở V thị lưu lại ba ngày, nàng đã thật lâu không có buông thả cho chính mình được nghỉ nhiều như vậy, công ty còn có Liễu Tiêu Nguyệt ở đó, chính mình liền an tâm thả lỏng.


Buổi sáng Liễu Khinh Ca bồi Hoa Ngữ An cùng Hoa mẹ đi mua đồ ăn, tuy rằng người chung quanh đều dùng ánh mắt khác thường để xem các nàng, nhưng biểu hiện của Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca lại tự nhiên hào phóng, nhìn thấy người quen Hoa Ngữ An liền chào hỏi, Liễu Khinh Ca cũng sẽ cười gật đầu xem như chào hỏi, ngay từ đầu Hoa mẹ còn có chút không quen, nhưng thấy hai người trẻ tuổi bản thân đều không ngại, chính mình cũng bớt đi ngại ngùng.


Sau khi mua xong đồ ăn, thời điểm Liễu Khinh Ca đang muốn đi bãi đỗ xe lấy xe, liền cảm giác có người theo sau lưng mình.


Cảm giác này không đúng, Liễu Khinh Ca quay đầu lại nhìn, nhưng không có ai.


Liễu Khinh Ca lập tức lấy điện thoại ra, phát tin nhắn cho Hoa Ngữ An.


' Có người theo dõi ta. '


Gửi xong, bước chân của Liễu Khinh Ca nhanh hơn, nàng có thể cảm giác tiếng bước chân ở phía sau cũng dồn dập lên.


' Là Minh Kỳ Nhiên, cứu ta. '


Liễu Khinh Ca ngắn gọn đánh xong mấy chữ gửi đi, phía sau liền bị người dùng lực tóm lấy, trên đầu lập tức bị tròng lên một cái túi màu đen.


Nàng cảm giác được có mấy nam nhân đang chế trụ tay chân mình, một người che lại miệng mình, di động cũng rơi xuống dưới đất, tiếng xe chạy đến, nàng có thể cảm giác được mình bị kéo lên xe, tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng nàng rất nhanh liền hiểu được.


Nàng bị bắt cóc.


Nàng bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì ở xung quanh Hoa Ngữ An nàng có bố trí bảo tiêu, nhưng lại cảm thấy sơ sót, như thế nào không lưu lại cho mình một cái...


"Minh Kỳ Nhiên, xung quanh đây đều có theo dõi, ngươi thật đúng là dám làm."


Nàng sâu kín nói, xung quanh lại không nghe được đáp lại, ngay lúc nàng cho rằng Minh Kỳ Nhiên không có ở trên xe, hoặc là bắt cóc nàng căn bản không phải Minh Kỳ Nhiên, thì một thanh âm lạnh lùng truyền tới.


"Khinh Ca tỷ tỷ, ngươi cũng nói, ta là kẻ điên, kẻ điên như thế nào sẽ sợ những thứ đó."


Minh Kỳ Nhiên cười lạnh, Liễu Khinh Ca vô lực dựa lưng ghế ở phía sau, nói: "Kêu thủ hạ của ngươi cách xa ta một chút."


Liễu Khinh Ca không thích cùng người khác thân cận, huống chi là nam nhân xa lạ, nàng cảm giác tâm tình của mình phi thường không tốt, thập phần không tốt, rất muốn đi tắm rửa, đem hơi thở của những nam nhân đó đều tẩy đi.


Không biết Minh Kỳ Nhiên làm động tác gì, nhưng Liễu Khinh Ca có thể cảm nhận được bên người nàng những hơi thở đó dần dần ly xa, lúc này nàng mới cảm thấy chính mình có thể hô hấp không khí trong lành một chút.


"Cho nên Minh Kỳ Nhiên, ngươi muốn như thế nào? Giết ta?"


Ngay lúc này, Liễu Khinh Ca vẫn như cũ có vẻ thực thong dong bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất sợ hãi, bởi vì Minh Kỳ Nhiên là kẻ điên, nàng không tưởng tượng được Minh Kỳ Nhiên sẽ làm cái gì.


"Khinh Ca tỷ tỷ, ta và ngươi không thù không oán vì cái gì ta muốn giết ngươi? Huống hồ ngươi còn giúp ta giải quyết Minh Thụ Ngạn, ta còn chưa cảm tạ ngươi đây?"


Thanh âm của Minh Kỳ Nhiên trầm thấp, nghe không ra cảm xúc gì, nhưng Liễu Khinh Ca biết khóe miệng của hắn khẳng định đang mỉm cười.


"Nga? Chẳng lẽ ngươi hiện tại là muốn mang ta đi ăn một bữa cơm, hảo hảo cảm tạ ta?"


Cái loại khí chất gặp nguy không loạn của Liễu Khinh Ca thật là làm Minh Kỳ Nhiên ngạc nhiên, nàng rõ ràng biết hiện tại đã bị bắt cóc, nhưng biểu hiện vẫn như cũ như một nữ vương.


"Phải cảm tạ, ta hiện tại sẽ không tổn thương ngươi, nhưng ta nói rồi, cái gì ta cũng không cần, ta chỉ cần Hoa Ngữ An."


Minh Kỳ Nhiên nói xong, Liễu Khinh Ca lâm vào trầm mặc, tay nắm thành quyền, rồi lại nới lỏng ra.


"Ta cũng đã nói qua, ta tuyệt đối sẽ không thoái nhượng nửa bước."


Hoa Ngữ An nhìn hai cái tin nhắn trên di động, gấp đến độ đồ ăn trên tay đều vứt bỏ, cũng không kịp cùng Hoa mẹ giải thích điều gì, liền vọt đến bãi đỗ xe.


Nàng thở hổn hển, lại nhìn thấy ở bãi đỗ xe có một nam nhân đang nhặt di động của Liễu Khinh Ca lên.


Hoa Ngữ An vọt qua, đem di động từ trên tay nam nhân kia đoạt lại.


"Uy! Ngươi làm gì vậy?"


Nam nhân kia hiển nhiên rất bất mãn, nhìn Hoa Ngữ An thất lễ như vậy, lại thấy nàng vội vàng lau sạch bụi đất trên di động.


"Đây là di động của bằng hữu của ta, xin lỗi."


Hoa Ngữ An không nhìn nam nhân kia, thời điểm đang muốn bước đi, lại quay đầu lại hỏi: "Ngươi vừa rồi có nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp đến lấy xe hay không? Tóc dài màu nâu cuộn sóng, nàng mặc áo màu đen cùng quần đùi."


Nam nhân kia thấy Hoa Ngữ An giống như sắp hỏng đến nơi, đôi mắt đều đỏ, vốn dĩ tức giận liền tức giận không nổi.


"Không có, chỉ nhìn thấy cái di động này."


Hoa Ngữ An thất vọng nói câu cảm ơn, nhìn về phía di động, sau đó nhanh chóng giải khóa, lại mở ra hướng dẫn, mục tiêu còn đang di chuyển...


Đúng rồi... Đúng rồi, thời điểm Liễu Khinh Ca mời bảo tiêu, bảo tiêu có cho Liễu Khinh Ca một thiết bị định vị, vì sợ loại tình huống như thế này phát sinh, hoặc thời điểm bọn họ cùng bỏ xe có thể có tác dụng...


Khi đó Liễu Khinh Ca còn yêu cầu bọn họ download phần mềm này về di động của mình...


Hoa Ngữ An nhìn mục tiêu đang di chuyển kia, trong lòng vừa cảm thấy lo lắng, lại vừa cảm thấy may mắn, may mắn Liễu Khinh Ca còn để lại một chiêu này.


Lúc nàng cầm di động đang muốn trở về, thì Hoa mẹ tay xách bao lớn bao nhỏ chạy đến.


"Làm sao vậy, Ngữ An, Khinh Ca đâu?"


Hoa mẹ cũng thở hồng hộc một trận, nàng thấy con gái đột nhiên khẩn trương như vậy, tất nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.


"Bị người trói đi rồi."


Hoa Ngữ An nói xong, sắc mặt của Hoa mẹ đều bị dọa trắng, nàng chỉ là bà chủ của một gia đình nhỏ, nơi nào trải qua loại sự tình này, hơn nữa lại là người bên cạnh mình gặp phải.


"Vậy... Vậy làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"


Hoa mẹ đều bị dọa khóc, Hoa Ngữ An bị nàng cảm nhiễm, thiếu chút nữa cũng khóc theo, nhưng nàng hít sâu một hơi, bảo trì bình tĩnh, sau đó gọi điện thoại cho Hoa Hãn Phi.


"Ca, Khinh Ca bị bắt cóc, ta cần một ít hỗ trợ."


Hoa Ngữ An mới vừa nói xong, Hoa Hãn Phi nơi đó trầm mặc vài giây, hiển nhiên cũng bị dọa.


"Có thể, biết là ai không?"


"Minh Kỳ Nhiên."


Hoa Ngữ An một bên nhìn mục tiêu chuyển động trên điện thoại của Liễu Khinh Ca, tốc độ xe rất nhanh, còn không có dừng lại.


"Trong vòng năm tiếng đồng hồ giúp ngươi tìm ra."


"Ca, ta nơi này có truy tung vị trí."


"Vậy càng tốt, trước đừng báo nguy, ta sợ Khinh Ca gặp nguy hiểm."


"Ân."


Hoa Ngữ An đem vị trí chia sẻ cho Hoa Hãn Phi xong, lập tức trở về nhà.


Về đến nhà, Hoa Hãn Phi cùng Cầm Tố sớm đã không còn ở nhà, sợ là đã đi hành động rồi.


Hoa Ngữ An bình tĩnh ngồi trên sô pha, vẫn luôn suy nghĩ, sau đó gọi một cuộc điện thoại, không thể tưởng tượng được người nọ vậy mà tiếp nhận.


"Ngữ An?"


"Minh Kỳ Nhiên."


Hai loại ngữ khí hoàn toàn bất đồng, một cái mang theo chờ mong, một cái lại lạnh như băng sương.


"Mục đích của người là gì?"


Minh Kỳ Nhiên ở bên kia trầm mặc, cuối cùng khẽ thở dài nói: "Ngữ An..."


Minh Kỳ Nhiên chỉ gọi tên nàng, sau đó lại lâm vào trầm mặc, Minh Kỳ Nhiên tuy rằng không biết vì sao Hoa Ngữ An biết được do chính mình hạ tay, nhưng hắn cũng không hỏi, dù sao việc đó đối với hắn mà nói đều không có ý nghĩa.


"Ngươi không cần thương tổn nàng."


Thấy Minh Kỳ Nhiên không có mở miệng, Hoa Ngữ An lạnh giọng cảnh cáo, nàng không thể tưởng tượng được nếu Liễu Khinh Ca xảy ra chuyện, nàng sẽ làm ra sự tình gì.


Minh Kỳ Nhiên lại cười, nói: "Ngươi thật sự thích nàng như vậy?"


"Không."


Hoa Ngữ An âm thanh lạnh lùng nói: "Ta yêu nàng."


Giống như đang nói một lời hứa trịnh trọng vậy, Minh Kỳ Nhiên ở đầu bên kia lại trầm mặc.


"Nhưng ta còn muốn nỗ lực một phen."


Minh Kỳ Nhiên chậm rãi mở miệng, mỗi một chữ nói đều rất rõ ràng, lại mang theo vài phần trống rỗng, giống như không có tự tin.


"Có ý tứ gì?"


Hoa Ngữ An không rõ, nàng trước sau không rõ Minh Kỳ Nhiên rốt cuộc là muốn làm cái gì.


"Ta phải có được ngươi."


Minh Kỳ Nhiên vừa nói như vậy, Hoa Ngữ An liền trầm mặc, nàng đã từng nghe nói Liễu Khinh Ca nói Minh Kỳ Nhiên thích chính mình, nhưng chính mình lại không có để ở trong lòng, dù sao bọn họ tiếp xúc cơ hồ là bằng không, cho dù Minh Kỳ Nhiên thích, đó chính là cái loại thích thấy sắc nảy lòng tham.


Hiện giờ, ai biết Minh Kỳ Nhiên vì chính mình, lại đi bắt cóc Liễu Khinh Ca.


"Ta không nhớ rõ chúng ta có bao nhiêu tiếp xúc."


Hoa Ngữ An ngữ khí vững vàng tiếp tục cùng Minh Kỳ Nhiên nói chuyện, Minh Kỳ Nhiên cười khổ nói: "Ngươi không nhớ rõ, ta nhớ rõ, Ngữ An..."


Minh Kỳ Nhiên dừng một chút, rồi nói tiếp: "Ta muốn ngươi tới gặp ta, chỉ cho phép ngươi một người tới, nếu không... Cẩn thận mạng của Liễu Khinh Ca."


Minh Kỳ Nhiên dừng một chút, nói: "Ngươi nếu biết ta trói nàng đem đi, ta đây tin rằng, ngươi tất nhiên có biện pháp biết ta ở nơi nào, chờ mong nhìn thấy ngươi, Ngữ An."


Minh Kỳ Nhiên treo điện thoại, Hoa Ngữ An trong lòng hoảng hốt, nàng sợ hãi Liễu Khinh Ca sẽ xảy ra chuyện, cũng sợ hãi Minh Kỳ Nhiên không biết sẽ đưa ra điều kiện gì với mình.


Bất quá lần này... Khinh Ca, đến lượt ta tới bảo hộ ngươi.


Hoa Ngữ An nhờ Hoa Hãn Phi tìm được vị trí của Minh Kỳ Nhiên, không cần hành động thiếu suy nghĩ, nàng muốn một người gặp Minh Kỳ Nhiên.


Hoa Hãn Phi tự nhiên là cản trở không cho phép, nói cái gì cũng không chịu, Hoa Ngữ An đành phải nói cho hắn biết điều kiện mà Minh Kỳ Nhiên đưa ra.


Hoa Hãn Phi cuối cùng ứng hạ, nhưng trước sau vẫn không yên tâm, nói sẽ ở xung quanh mai phục, nếu có gì nguy hiểm, Hoa Ngữ An chỉ cần kéo vang còi cảnh báo nho nhỏ mà hắn đưa cho, nghe được thanh âm, hắn liền vọt vào.


Hoa Ngữ An đồng ý, nàng cũng quyết định một mình tiến vào nhà xưởng bỏ hoang kia, nơi có Liễu Khinh Ca.


Liễu Khinh Ca bị đưa tới một không gian có rất nhiều tro bụi, ngay cả cách một lớp vải đen, nàng vẫn có thể ngửi được mùi mốc cùng tro bụi ở xung quanh.


Nàng bị trói ở trên một cái ghế, nàng cũng không giãy giụa, dù sao cũng giãy giụa không được.


"Cho nên ngươi tính dẫn Ngữ An tới?"


Liễu Khinh Ca vô lực tựa lưng vào ghế ngồi, trong lòng nghĩ đến có chút sinh khí, khó có dịp được nghỉ nhiều ngày như vậy, cự nhiên bị kẻ điên Minh Kỳ Nhiên này phá hủy.


"Phải, nàng nhất định sẽ đến."


Minh Kỳ Nhiên nói, Liễu Khinh Ca hiểu rõ, dùng chính mình đi uy hiếp Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An khẳng định sẽ đến, lúc này nàng lại có chút lo lắng, nếu Hoa Ngữ An tới, Minh Kỳ Nhiên sẽ đối với nàng làm những gì.


"Ngươi muốn làm cái gì?"


Liễu Khinh Ca có chút nóng nảy, thân thể cũng thẳng thắn lên, Minh Kỳ Nhiên lại nhún vai, nói: "Dùng ngươi đổi nàng, đem nàng giấu đi, cả đời bồi ta."


"Ngươi cái kẻ điên này!"


Thân thể của Liễu Khinh Ca nghiêng về phía trước, ghế dựa thiếu chút nữa không vững liền lộn một vòng, cũng may tiểu đệ ở bên cạnh đỡ lấy ghế dựa.


"Ngươi cả đời đều thành công như vậy, là sao sẽ không hiểu được..."


Minh Kỳ Nhiên tiến lên, Liễu Khinh Ca thậm chí có thể ngửi được hương vị nhàn nhạt của nước hoa Cologne trên người hắn.


"Mấy năm nay ta là trải qua như thế nào, là Ngữ An cho ta ít nhiều động lực."


Minh Kỳ Nhiên dừng một chút, rồi nói tiếp: "Nếu không phải thiếu niên gặp được nàng, có lẽ ta đã sớm chết ở thời điểm thiếu niên khi đó."


"Minh Kỳ Nhiên."


Khóe miệng của Liễu Khinh Ca gợi lên một mạt cười lạnh, tuy rằng Minh Kỳ Nhiên nhìn không thấy, nhưng hắn lại có thể cảm giác được trên người Liễu Khinh Ca truyền đến ý vị khiêu khích.


"Ngươi sớm đã chết khi còn là thiếu niên rồi, hiện tại đứng ở trước mặt ta, bất quá chỉ là kẻ điên phát rồ làm chuyện xấu mà thôi."