Dấm Nghiện

Chương 76: Liễu tổng cùng Lão Hoa

Lúc này, Hoa mẹ từ trong phòng bếp đi ra, dáng người nàng không cao, hơi béo, bộ mặt hiền lành, sau khi nhìn thấy Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca, lộ ra tươi cười, hướng Hoa Ngữ An đi qua ôm lấy nàng.


"Trở về là tốt rồi."


"Mẹ..."


Hai người ngắn ngủi ôm ôm, Hoa mẹ nhìn về phía Liễu Khinh Ca, cười nói: "Liễu tiểu thư lớn lên thật xinh đẹp."


Hoa mẹ cười nói, nhưng ánh mắt lại có chút né tránh, hành động mất tự nhiên này bị Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An xem ở trong mắt, liền biết tuy rằng Hoa mẹ thừa nhận mối quan hệ của các nàng, nhưng đại khái là vẫn chưa quen.


"A di cũng rất có tinh thần."


Liễu Khinh Ca cười khẽ, nói thật, hiện tại nàng có chút khẩn trương, muốn nàng lộ ra tươi cười thực hoàn mỹ tự tin, nàng làm không được.


"Nếu tới liền ở chơi mấy ngày đi, xem như nhà của mình là được."


Hoa mẹ nắm lấy tay Liễu Khinh Ca, tay hai người đều hơi lạnh, động tác có vẻ không quá tự nhiên.


"Mẹ... Khinh Ca nàng ngày mai có vài cái hội nghị..."


Hoa Ngữ An còn chưa nói xong, Liễu Khinh Ca liền đánh gãy Hoa Ngữ An, nói: "Không sao, hội nghị để mấy ngày nữa cũng được."


Liễu Khinh Ca cười cười, Hoa Ngữ An đình trệ tại chỗ, gật gật đầu, trong lòng lại chửi thầm nói: "Hội nghị chậm lại mấy ngày còn không phải công việc của ta sao, Khinh Ca chết băm."


"Như vậy tốt rồi, đồ ăn rất nhanh liền nấu xong, các ngươi chờ một chút a."


Nói xong, Hoa mẹ còn muốn nói gì đó, trong phòng bếp lại truyền đến thanh âm của Hoa Hãn Phi: "Hoa mẹ! Mau tới a! Thịt đều mua cháy a!"


Hoa mẫu vừa nghe, lập tức chạy vào.


"Ngươi cái thằng nhóc chết tiệt này không biết giúp ta nhìn xem sao?"


Trong phòng bếp là thanh âm của Hoa mẹ cùng Hoa Hãn Phi đấu võ mồm, Liễu Khinh Ca hơi hơi mỉm cười, quay đầu nhìn Hoa Ngữ An nói: "Người nhà ngươi thật sự rất có tinh thần."


"Ân."


Về sau cũng sẽ là người nhà của ngươi.


Hoa Ngữ An không nói ra được lời buồn nôn như vậy, hơn nữa Cầm Tố còn đang ở đây.


"Các ngươi trước ngồi a, ta đi hỗ trợ Hãn Phi."


Cầm Tố nói xong liền đi vào phòng bếp, phòng bếp nho nhỏ càng thêm chen chúc mà náo nhiệt lên.


Sau khi, đồ ăn chuẩn bị tốt, thời điểm đã bưng lên nhà ăn xong hết rồi, Hoa mẹ vốn định tự mình đi gọi Lão Hoa, nhưng Lão Hoa lại không chịu ra, sau đó vẫn là Hoa Ngữ An tự mình đi gọi, Lão Hoa mới chịu đi ra.


Trên bàn cơm, Hoa mẹ vẫn luôn cùng Liễu Khinh Ca nói chuyện phiếm, Liễu Khinh Ca cũng nhất nhất trả lời, lễ phép hào phóng, cơ hồ không tìm được một tia tì vết.


"Tuổi còn trẻ đã làm chủ tịch cùng tổng tài của Thiên Dực, thật là một đứa nhỏ lợi hại a, bất quá nhớ rõ phải hảo hảo chiếu cố thân mình."


Lực ảnh hưởng của Thiên Dực không chỉ có ở X thị, ngay cả quốc nội, cũng rất có lực ảnh hưởng, người có thể ở địa vị cao như thế, khẳng định là có chỗ hơn người.


"Hoa mẹ, ta đã thấy qua một ít thủ đoạn trên phương diện công việc của Liễu tiểu thư, chính là rất lợi hại, ta đều phải bội phục."


Hoa Hãn Phi không có nói rõ là chuyện gì, dù sao chuyện lúc trước đó quá nguy hiểm, nói ra chỉ sợ hai lão nhân gia sẽ lo lắng.


"Lớn lên xinh đẹp như vậy, sự nghiệp thành công, Liễu tiểu thư, ngươi rốt cuộc là vì cái gì coi trọng Ngữ An?"


Cầm Tố trêu đùa Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An khuôn mặt đỏ bừng, nói: "Tẩu tử..."


Liễu Khinh Ca cười mà không nói, chuyện yêu đương này, không thích hợp nói ở tình huống hiện tại.


"Ăn không nói, ngủ không nói."


Lúc này Lão Hoa mới lên tiếng, mọi người đúng lúc ngậm miệng lại, tuy rằng mặt Lão Hoa vẫn là lãnh lãnh đạm đạm, nhưng lại cam chịu mối quan hệ của Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An, nếu không hắn đã sớm lật bàn rồi.


Ăn cơm chiều xong, Lão Hoa theo thường lệ xuống lầu tản bộ, Hoa Ngữ An vốn định bồi Lão Hoa đi, Lão Hoa lại mở miệng đối với Liễu Khinh Ca nói.


"Ngươi bồi ta đi tản bộ."


Là câu mệnh lệnh, Liễu Khinh Ca đã thật lâu không có bị loại câu mệnh lệnh như vậy đối đãi qua, tức khắc có chút ngốc, nhưng nàng rất nhanh liền khôi phục lại, cười ứng hạ.


"Khinh Ca..."


Hoa Ngữ An vẫn là lo lắng, không biết Lão Hoa sẽ nói cái gì với Liễu Khinh Ca.


"Ta đi một chút sẽ về."


Liễu Khinh Ca tuy rằng rất khẩn trương, nhưng nàng là người hàng năm phải chu toàn nhiều việc cùng nhiều người, đã sớm biết nên ứng phó với người khác như thế nào rồi, nhưng điều làm nàng khẩn trương chính là, đây là nhạc phụ tương lai của mình a.


Cứ như vậy Liễu Khinh Ca cùng Lão Hoa đi xuống lầu, ở trong tiểu khu tản bộ, bằng hữu ở chung quanh của Lão Hoa cũng xuống dưới lầu tản bộ, thấy bên người Lão Hoa có một vị đại mỹ nữ cũng không dám tiến lên chào hỏi.


Bởi vì bọn họ biết, đây là chủ tịch kiêm tổng tài của Thiên Dực, cũng là tình nhân của con gái Lão Hoa, lúc trước bọn họ châm chọc mỉa mai, nhưng khi nhìn thấy Liễu Khinh Ca, cho dù lớn mật cũng không dám đi ra, khí tràng quá mạnh.


"Biết mấy ngày này ta rất không dễ chịu không?"


Lão Hoa mở miệng, mu bàn tay đặt ở sau lưng, chậm rãi đi tới, Liễu Khinh Ca cũng đi theo tiết tấu của hắn, đèn đường mờ nhạt chiếu rọi xuống, chiếu ra một đôi thân ảnh thú vị.


"Người chung quanh đều xem ta giống như xem quái vật, vừa rồi ngươi nhìn đến những người đó..."


Lão Hoa dừng lại, Liễu Khinh Ca theo bản năng quay đầu lại nhìn, nàng nhớ rõ mấy nam nhân này, trải qua ánh mắt kinh ngạc, sau đó bọn họ ở sau lưng khe khẽ nói nhỏ.


"Hỏi ta Ngữ An có phải sinh bệnh hay không, như thế nào sẽ làm ra chuyện biến thái như vậy."


Lão Hoa cười lạnh, Liễu Khinh Ca nghe được, tuy rằng thanh âm của lão hoa không lớn, nhưng nàng lại cảm thấy những lời này quá chói tai.


"Ngươi nói ta không cần đi quản người khác đồn đãi vớ vẩn, đó là bởi vì ngươi không để bụng ta thống khổ."


Lão Hoa dừng bước, sau đó ngồi xuống một ghế dài bên cạnh lối đi, sau đó bảo Liễu Khinh Ca cùng ngồi xuống.


"Thực xin lỗi, là ta thiếu suy tính."


Liễu Khinh Ca chân thành xin lỗi, khi đó nàng cũng là vì bảo hộ Hoa Ngữ An, trong lòng cảm thấy sinh khí, mới có thể nói ra như vậy, nàng cũng đối mặt với một ít đồn đãi vớ vẩn, nếu muốn chân chính làm lơ, vẫn là rất khó.


"Nhưng ta quả thực có hảo hảo ngẫm nghĩ lời nói của ngươi."


Lão Hoa tựa lưng vào ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn đèn đường mờ nhạt, không biết đang suy nghĩ gì.


"Dùng thật nhiều ngày mất ngủ ban đêm, mới hiểu được, thích một người rốt cuộc cũng không phải là phạm tội."


Lão Hoa thở dài lắc lắc đầu, chỉ là cánh cửa trong lòng mình làm thế nào cũng không bước qua được, hắn còn muốn biết Hoa Ngữ An khi nào có thể cho mình ôm tôn tử đây, hiện tại xem ra, cũng không có khả năng rồi.


"Chỉ là ta nghe qua không ít phiên bản, cho nên, ta hỏi ngươi."


Lão Hoa quay đầu nhìn về phía Liễu Khinh Ca dung nhan quá mức mỹ lệ kia, ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi xuống, làm dung nhan của nàng thêm vài phần lười biếng mỹ.


"Vì cái gì ngươi lựa chọn Ngữ An? Xác định không phải chơi đùa? Xác định không phải bao dưỡng?"


Ngữ khí của Lão Hoa có chút gấp, Liễu Khinh Ca có chút ngẩn ra, xem ra Lão Hoa cũng là lo lắng, cho nên mới có thể nói dồn dập như vậy.


"Vấn đề không phải lựa chọn hay không lựa chọn, ta căn bản không có lựa chọn."


Liễu Khinh Ca nói xong, Lão Hoa không rõ nguyên do, đang muốn mở miệng hỏi gì đó, Liễu Khinh Ca liền tiếp tục mở miệng: "Tâm của ta đều lưu trên người Ngữ An, như thế nào còn có lựa chọn?"


Liễu Khinh Ca nói xong, thần sắc của Lão Hoa vốn dĩ là nôn nóng nháy mắt liền hòa hoãn lại, khóe miệng gợi lên một mạt tươi cười khó có thể phát hiện.


"Liễu Khinh Ca ta, từ trước đến nay không thích chơi đùa, đối với công tác cũng vậy, cảm tình cũng vậy."


Liễu Khinh Ca trả lời câu hỏi thứ ba, sau đó lại mở miệng nói: "Còn bao dưỡng, thúc thúc ngài cũng biết tính cách của Ngữ An, nàng sẽ cho phép chính mình bị một người bao dưỡng sao?"


Liễu Khinh Ca không đáp mà hỏi lại, Lão Hoa nghe xong, thần sắc bỗng nhiên liền rộng mở thông suốt.


"Vậy ngươi chuyện lúc trước của ngươi cùng đại thiếu gia Minh gia ..."


Lão Hoa có xem tin tức, Minh gia giống như bị Liễu Khinh Ca tra tấn rất thảm, hơn nữa trước đó Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An ở trên quốc lộ còn bị tập kích, trực giác của Lão Hoa cho rằng, chuyện này có quan hệ đến tình yêu lúc trước của Liễu Khinh Ca cùng Minh Dật Nhiên.


"Thúc thúc, ta cùng ngài là người một nhà, ta liền nói thật với ngài."


Liễu Khinh Ca cùng Lão Hoa nói một chuyện xưa rất dài, đem ngọn nguồn việc Minh gia hãm hại Liễu gia, còn có Liễu gia như thế nào trả thù tất cả đều nói hết cho Lão Hoa nghe, cũng tỉnh lược đi một ít hành động tương đối nguy hiểm, tỷ như cùng Peter Li gặp mặt chẳng hạn.


"Ta hiểu được."


Lão Hoa gật đầu, ân oán hào môn thế gia này đó so với mình tưởng tượng ra còn phức tạp hơn nhiều.


"Vậy các ngươi phải hảo hảo bảo vệ chính mình."


Mắt thấy nói được không sai biệt lắm, Lão Hoa đứng lên, Liễu Khinh Ca cũng đi theo đứng lên.


"Hảo, có chút lạnh, trở về thôi!... Khinh Ca."


Lão Hoa gọi tên Liễu Khinh Ca, trong nháy mắt, Liễu Khinh Ca cảm thấy cái mũi có chút chua, giống như có cái gì đó ấm áp ở trong lòng tràn ra vậy.


"Hảo."


Liễu Khinh Ca theo sát bên người Lão Hoa, Lão Hoa lại mở miệng nói: "Ta còn cần chút thời gian..."


"Ân... Ta hiểu được."


Tuy rằng thừa nhận tiếp thu, nhưng phải hảo hảo ở chung mấy ngày cùng với như thế nào vượt qua, hắn vẫn là cần chút thời gian.


"Cảm ơn ngài có thể lý giải."


Liễu Khinh Ca là thiệt tình cảm tạ Lão Hoa bao dung cùng lý giải, nàng đã từng lên mạng tra qua kết cục thảm nhất khi come out, có một số cha mẹ thậm chí một khóc hai nháo ba thắt cổ, thế nào cũng phải buộc đứa nhỏ nhà mình cùng người yêu đồng tính chia tay mới bằng lòng bỏ qua. Rất nhiều người bởi vì người nhà, phải chia tay cùng tình cảm chân thành của mình, vâng theo ý nguyện của bọn họ mà kết hôn, sau đó sinh hài tử, sau lại ở trên mạng kể ra chuyện mình, xuyên qua câu chữ đều có thể nhìn ra được sinh hoạt cùng cảm tình bi thương cùng bất lực.


Cứ như vậy... Tra tấn chính mình cả đời.


Nàng cảm thấy mình thực may mắn, có thể gặp được Lão Hoa có thể lý giải cùng bao dung người nhà như vậy.


Về đến nhà, mọi người đều đã thu thập xong chén đũa, Hoa Hãn Phi còn đề nghị muốn chơi bài, cuối cùng trừ bỏ Lão Hoa lựa chọn ngồi trên sô pha ở phòng khách xem báo chí, cả nhà đều đang chơi bài.


Mọi người nhốn nháo, Hoa Hãn Phi ra lão thiên, nói Hoa Ngữ An chơi xấu, nói Hoa mẹ vẫn luôn thắng nhất định là cùng Liễu Khinh Ca cùng nhau ra lão thiên, phòng khách nháy mắt một mảnh cãi cọ ồn ào.


"Nhưng ta không ra lão thiên ~"


Hoa mẹ chơi xấu, rõ ràng vừa rồi nàng còn nhìn lén bài của Hoa Ngữ An.


"Rõ ràng có!"


Hoa Ngữ An khó chịu, nếu không phải Hoa mẹ ra lão thiên, như thế nào biết chính mình muốn ra bài gì, chết sống cũng không đem bài Hoa mẹ cần đánh ra tới.


(Cái vụ đánh bài này mị không biết gì hết nha các tỷ muội)


"Hai người các ngươi, cười chết ta."


Cầm Tố cười đến không thở nổi, chỉ vào hai mẹ con, cười các nàng lớn như vậy còn giống như đứa nhỏ chơi xấu, ngay cả Lão Hoa đang xem báo chí cũng nhịn không được cười.


Liễu Khinh Ca cũng đang cười, lúc này điện thoại lại vang lên, nàng nói câu ' xin lỗi ' liền đi tới ban công tiếp điện thoại.


"Ngươi nói Minh Kỳ Nhiên tới V thị?"


Liễu Khinh Ca mày nhăn lại, giống như là không giải được khóa vậy.


"Ân, trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn phái người đi điều tra hành tung của Minh Kỳ Nhiên, phát hiện các ngươi vừa rời khỏi X thị không lâu, hắn cũng đi theo đến V thị."


Thanh âm của Liễu Tiêu Nguyệt hiển nhiên có chút nôn nóng, nàng vẫn không rõ Minh Kỳ Nhiên muốn làm cái gì.


"Ân, hảo, ta hiểu được."


Liễu Khinh Ca cúp điện thoại, thời điểm đi ra, Lão Hoa lại gọi nàng lại: "Ban công cách âm không tốt lắm."


Đi ra ngoài ban công bên cạnh có lớp cửa kính ngăn cách bên trong là ghế sô pha, Lão Hoa ngồi ngay chỗ đó, gần sát ban công nhất, tự nhiên đều nghe được rõ ràng.


"Có cái gì cần hỗ trợ, liền nói cho Hãn Phi cùng Cầm Tố đi, hắn ở chỗ này cũng có một ít thế lực."


Liễu Khinh Ca giật mình, bên kia còn đang làm ầm ĩ, nhìn Lão Hoa trầm tĩnh, làm nàng nháy mắt an tâm.


"Hảo."