Đại Tranh Chi Thế

Quyển 2 - Chương 159-3: Đồng thuyền cộng độ (Hạ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Hay cho ngươi, hóa ra là một tên vụng trộm lẻn lên thuyền...

- Triệu đại ca, ngài đừng gào lên. Ngài xem ta một người lẻ loi hiu quạnh, ngài lại không động lòng trắc ẩn hay sao? Người tốt sẽ được báo đáp, ngài xin giơ cao đánh khẽ, buông tha cho ta đi.

Quý Tôn Tiểu Man một bên đau khổ cầu xin, một bên từ trong tay áo lấy ra mấy đồng tiền lớn, lặng lẽ nhét vào trong bàn tay hắn, cười trừ nói:

- Chỉ cần Triệu đại ca ngài không nói, ai có thể biết được, đó là toàn bộ tiền bạc của ta, đều đưa hết cho ngài, chỉ cầu Triệu đại ca có thể cho ta thuận tiện chút.

Quý Tôn Tiểu Man thanh âm giòn tan, ngọt ngào, giống như tiếng hát của đồng tử, mắt sáng lông mi thanh tú, cái mũi xinh xắn, miệng nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, càng xem càng khiến người ta trìu mến, hơn nữa dưới ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt, làn da trắng mịn non nớt càng thêm bóng loáng, khiến cho Triệu Dương nhìn mà trong lòng giống như đang có con mèo nhỏ cào cào, ngứa không chịu nổi.

Hắn là người thường xuyên đi đường sông dài, lại là một tráng niên dương khí dồi dào, trên thuyền không có nữ nhân, lâu ngày khó có thể chịu được, dần dần liền cùng một vài người trẻ tuổi trên thuyền làm một chút việc đồng tính phóng đãng (ôi mẹ ơi). Hắn chạy thuyền thế này, ban ngày là đi đường thủy, tới buổi tối, hắn lại ở trên thuyền đi đường bộ (ặc), dần dần đã mê cái tư vị này, cảm thấy rằng so với đình hoa nữ nhân còn hút hồn hơn. Chỉ có điều trên thuyền dù có nam tử tuổi trẻ, nhưng cùng lắm là mặt thanh tú một chút, chứ cũng đều là hán tử cao lớn thô kệch, không khỏi khiến cho người ta tiếc nuối. Có lúc chở khách nhân, hắn liền bỏ ra chút tiền tài, thông đồng với gã sai vặt của nhà đó. Lúc này trông thấy Quý Tôn Tiểu Man, thấy nàng da mịn thịt mềm, mặt mày căng đầy, so với nữ hài "xịn" còn có phần hơn. Một thiếu niên có tiêu chí như thế quả là một cực phẩm luyến đồng (ừm, đừng hỏi nha ), chỉ cần buông tóc ra, không cần thay nữ trang, là đã có tư chất xinh đẹp của một tiểu mỹ nhân rồi, hắn thèm ăn tới mức hận không thể ngay lập tức ôm mỹ thiếu niên này vào trong ngực bừa bãi một phen.

Triệu Dương lập tức thay đổi sắc mặt, đem tiền nhét lại vào tay Quý Tôn Tiểu Man, tận lực làm ra biểu tình thân thiết ôn hòa hỏi han:

- Ài, nhìn bộ dáng của ngươi thực sự đáng thương, Triệu Dương ta tâm tính thiện lương, cũng không muốn làm khó ngươi. Nhưng ngươi... thực sự là trốn lên thuyền à? Vậy buổi tối ngươi ngủ nơi nào? Ăn cơm có ai lo cho không?

Quý Tôn Tiểu Man vốn là nói dối lừa hắn, lại định lấy tiền bịt miệng hắn, cũng không hi vọng hắn sẽ chăm sóc cho mình suốt một đường đi về phía Tây, mà chỉ ngóng hắn không tiết lộ cho Khánh Kỵ, Khánh Kỵ nhận ra được nàng. Chỉ cần hắn có thể thu tiền của mình, chẳng sợ tới trạm tiếp theo sẽ đuổi nàng xuống, mà nàng cũng sẽ thần không biết quỷ không hay rời đi, không ngờ nghe được khẩu khí này, người này đúng là mặt ác tâm thiện, đã có ý niệm buông tha cho nàng trong đầu.

Nghĩ như vậy, Quý Tôn Tiểu Man trong lòng hoan hỉ, càng làm ra bộ dáng đáng thương, gục đầu xuống, yếu ớt nói:

- Không dối gạt Triệu đại ca, đêm qua... nhân gia tìm ngay một góc trong khoang thuyền để ngủ, sáng nay thì vụng trộm vào phòng ăn, thừa dịp người ta chưa chuẩn bị thì tiện tay bốc cái này cái nọ để ăn. Ai, cả một đường này nữa, còn không biết phải làm sao bây giờ?

Triệu Dương mặt mày hớn hở nói:

- Chậc chậc chậc, nhìn bộ dáng nhỏ yếu của ngươi, thật đúng là đáng thương, lão Triệu ta liền làm việc tốt vậy, buổi tối ngươi đến chỗ ta ở tạm vậy. Về phần ăn uống, hắc hắc, ta uống một ngụm cũng không thiếu cho ngươi một ngụm.

Theo tâm tư của Triệu Dương, là muốn trước hết lừa cho thiếu niên này nằm trong khoang thuyền của hắn, tới buổi tối sẽ dùng uy buộc hắn đi vào khuôn khổ. Chỉ cần tưởng tượng mỹ thiếu niên như vậy, thực đúng là cực phẩm khó có được, lại tưởng tượng lột hết y phục của hắn, ôm cái thân thể trắng hồng kia vào trong ngực hưởng thụ hương vị tiêu hồn, Triệu Dương đã thấy trong lòng rung động. Lại đúng lúc thiếu niên này gặp khổ không có chỗ dựa, có việc cầu người, liền trơ mặt dí sát vào, dâm tà liếc nhìn cái miệng nhỏ nhắn như đóa hoa của nàng nói:

- Trời thu mát lạnh khó chịu được, chúng ta hai huynh đệ một ổ chăn, còn có thể ôm nhau sưởi ấm, cả hai cùng tốt, chẳng phải tuyệt diệu sao?

Nói xong, hắn liền đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé của Quý Tôn Tiểu Man. Quý Tôn Tiểu Man là người sinh ra phú quý, lại thuở nhỏ đã vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, vừa nghe thấy lời này liền biết không phải là lời hay, lập tức thay đổi sắc mặt, trầm giọng hỏi:

- Ngươi nói gì cơ?

Triệu Dương vừa thấy đôi bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của nàng, tròng mắt rốt cuộc không dịch đi nổi nữa. Ngón tay thon dài, dáng tuyệt đẹp, dưới ánh mặt trời, sáng lên trong suốt như ngọc. Hắn cũng không nghĩ rằng một đứa nhỏ cùng khổ lại có bàn tay mềm mại trắng nõn như vậy, t*ng trùng lên não, thầm nghĩ một đôi ngọc thủ xinh đẹp như vậy mà an ủi của mình (cái gì của mình tự hỉu) thì sẽ tiêu hồn đến thế nào, liền động tình chộp tới bàn tay của nàng, vẻ mặt tươi cười dâm tiện, hắc hắc nói:

- Tiểu huynh đệ, ý tứ của ta... ngươi còn không rõ sao? Ta cho ngươi ăn cho ngươi ở, đưa ngươi thẳng tới Vệ quốc, ngươi không cần làm cái gì cả, ta cũng không thu tiền của ngươi, chỉ cần ngươi để cái mông nhỏ ngon lành của ngươi cho ta hàng đêm hưởng thụ, cũng không sợ mất đi một miếng thịt, ngươi ta đều đạt được mong muốn, chẳng phải tốt sao?

Khuôn mặt của Quý Tôn Tiểu Man bỗng chốc đỏ bừng, tính tình Đại tiểu thư phát tác, nhất thời liền quên mất tình cảnh của chính mình. Triệu Dương lộ ra một khuôn mặt rỗ cười muốn nở hoa, nhưng tay kia còn chưa quơ tới được bàn tay trắng nõn của Quý Tôn Tiểu Man, bàn tay nhỏ bé đáng yêu đó đã không thấy đâu nữa.

Triệu Dương ngạc nhiên ngẩng đầu, hai mắt vừa mới nâng lên, "Bốp" một tiếng vang lên, trên mặt đã trúng một chưởng rất mạnh, tát cho khuôn mặt của hắn tê rần, lập tức cảm giác nóng rát liền truyền tới tận đáy lòng. Bàn tay của Quý Tôn Tiểu Man thoạt nhìn có vẻ mềm yếu đáng yêu, nhưng trên bàn tay đó lại có những vết chai cứng của việc luyện kiếm, nàng tập võ từ nhỏ, dưới sự dạy dỗ của Lỗ quốc đệ nhất kiếm khách Viên Công, lực tay sao có thể yếu được, hơn nữa nàng lại là căm phẫn bộc phát, một chưởng này tát thẳng vào một bên hàm răng của Triệu Dương.

Triệu Dương bất ngờ không kịp đề phòng, bị một chưởng của nàng tát vào, cắn cả vào đầu lưỡi, rụng cả răng, miệng đầy máu tươi. Triệu Dương nhất thời quàng quạc kêu to lên:

- Mau đới đây, mau đới đây, chó chẻ muốn dây dối ở đây...

Triệu Dương ú ớ quang quác một trận, phía sau khoang thuyền lập tức có một đám người chèo thuyền chạy tới, đám hán tử này thấy bộ dáng của Triệu Dương, không khỏi hoảng sợ, người đứng đầu đội kéo thuyền giật mình hỏi:

- Này, Triệu đầu nhi, ngài thế này là làm sao? Đang muốn nói cái gì?

Đầu lưỡi của Triệu Dương bị răng của mình cắn đứt một mảng lớn, căn bản không dám cử động mạnh, nói cái gì cũng mơ hồ không rõ ràng. Nói cả buổi mà đám người chèo thuyền cũng không nghe ra, có điều thấy ngón tay hắn chỉ Quý Tôn Tiểu Man, vừa nói vừa khoa tay múa chân, liền biết chuyện này không thoát khỏi có quan hệ với Quý Tôn Tiểu Man, liền đi tới vây quanh Quý Tôn Tiểu Man ở chính giữa.

Xung quanh có rất nhiều diêm đinh (thợ muối), tiểu thương xem náo nhiệt, khoanh tay đứng đó cười hì hì, ngay lúc đó, Khánh Kỵ theo tiếng ồn ào cũng đã từ khoang thuyền đi ra. Người lái thuyền chính đã nhanh hơn, từ đầu thuyền chạy tới, đẩy đám người sang một bên, lớn tiếng hô to:

- Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?

Quý Tôn Tiểu Man mày liễu dựng thẳng, mắt hạnh trợn lên, nổi giận đến chẳng còn để ý tới thân phận của mình, nàng vừa thẹn vừa giận nhìn chằm chằm vào Triệu Dương, hung tợn mắng:

- Cái đồ vô liêm sỉ, dám có chủ ý với bản cô... dám sinh ra chủ ý hạ lưu xấu xa như vậy, tát ngươi một cái là còn nhẹ đó, còn dám ngông nghênh càn quấy, ta một kiếm lấy đầu ngươi.

Mắt thấy Quý Tôn Tiểu Man kiêu ngạo như vậy, đám người xung quanh ồn ào lên, hơn nữa những người chèo thuyền và kéo thuyền vốn đã có cùng một mối thù, tới tấp xắn tay áo lên, đưa mắt xem thái độ người lái chính, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng, mọi người sẽ tiến lên bắt người. Người lái chính dù sao cũng còn chút lí trí, trên chiến thuyền này thân phận của bọn họ là ti tiện nhất, vô luận là thương nhân hay là diêm đinh cũng không phải là hắn có thể trêu chọc được, nếu đó là võ sĩ bên người vị công tử kia, vậy thì đánh lại càng công toi, không biết rõ thân phận của đối phương trước, hắn sao dám động thủ, liền hỏi Triệu Dương:

- Xảy ra chuyện gì? Là hắn đánh ngươi sao? Vị tiểu huynh đệ này vì sao lại động thủ với ngươi?

Triệu Dương cộng sự với hắn từ lâu, cũng biết người lái chính đang suy nghĩ gì, liền chỉ ngón tay vào Quý Tôn Tiểu Man quát:

- Dụng dụng trộm bắt cút, bắt nại...

Hắn vừa nói, máu loãng theo nước bọt bắn ra bên ngoài, kịch kịch hai tiếng động, mấy cái răng mang theo máu bắn ra boong tàu, người lái chính nhíu mày, nói:

- Ngươi chậm rãi nói thôi, nói cho rõ ràng chút.

- Chuyện gì vậy, cứ hét loạn lên.

Khánh Kỵ lắc mình đi tới.

Hắn vừa mới đi vào trong đám người, liếc mắt một cái nhìn thấy ngay Quý Tôn Tiểu Man, trong lòng cực kỳ kinh hãi. Không thể tưởng được Cơ Tống cùng Quý Tôn Ý Như lục lọi tứ phương ở Khúc Phụ, nàng lại có thể lẻn lên thuyền của mình. Nàng trốn ở trên thuyền cũng phải được một ngày một đêm rồi, không có khả năng không nhìn thấy mình, Khánh Kỵ lúc này đã vô pháp giả câm giả điếc, đành phải đi tới, mặc kệ như thế nào, trước hết phải giải vây cho nàng, sau đó đem nàng vào trong khoang thuyền của mình, dò xét xem nàng có biết thân phận của mình hay không, rồi quyết định nên xử trí thế nào.

Triệu Dương chỉ vào Quý Tôn Tiểu Man, ô ô a a mấy tiếng, Khánh Kỵ cau mày nhăn mặt:

- Như vậy sao có thể nói rõ ràng, ngươi muốn nói là nó đánh ngươi à?

Triệu Dương liên tục gật đầu, Khánh Kỵ bật cười nói:

- Sao có thể như vậy, ngươi thân hình cao lớn vạm vỡ như vậy, dáng người nó lại nhỏ yếu, có thể làm ngươi bị thương nặng vậy sao?

Triệu Dương đầu tiên là gật gật đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu, trừng mắt nói:

- Ông tử, tiếu niên tinh đẹp như vậy, đa cũng công nghĩ đới đay chân hắn nại nợi hại...

Hắn muốn nói, công tử, thiếu niên xinh đẹp như vậy, ta cũng không nghĩ tới tay chân hắn lại lợi hại như vậy, nhưng hắn còn chưa nói xong, Khánh Kỵ đã nói:

- Người lái chính, đỡ Triệu đầu nhi trở về, rửa mặt chút đi, bao giờ có thể nói rõ ràng thì sẽ hỏi lại. Thiếu niên này... khụ, cũng là một người hầu bên người ta, ta sẽ mang hắn về hỏi rõ ràng. Những người khác tản ra đi, nên làm gì thì làm đi, không tụ ở đây xem náo nhiệt nữa.

- Ngươi...

Quý Tôn Tiểu Man chuyển hướng sang Khánh Kỵ, đang muốn phản bác, Khánh Kỵ đã một bước dài tiến tới trước mặt nàng, duỗi tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, nói:

- Đi theo ta!

Ngón cái của hắn áp vào gân tê phía sau khuỷu tay của Quý Tôn Tiểu Man, dùng lực một chút, Quý Tôn Tiểu Man liền nhe răng nhếch miệng, toàn thân bủn rủn vô lực, sao có thể giãy dụa được nữa, liền bị Khánh Kỵ kéo vào khoang thuyền. Vội vàng trăm bề, Khánh Kỵ vẫn còn nhớ hô lên với Tống Triều:

- Tống huynh chớ trách, tại hạ phải xử lí chút việc tư, sau đó sẽ lại nói chuyện với Tống huynh.

Tống Triều trông Quý Tôn Tiểu Man lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, xinh đẹp phong tình như nữ tử, Khánh Kỵ là chủ nhân hắn, lại tự tay nắm tay hắn, cử chỉ rõ ràng là không giống như chủ và tớ, nhất thời liền hiểu nhầm, nghĩ thầm: "Hay là hắn và gã sai vặt này chính là... khụ, vị nhân huynh này mới vừa rồi còn nói hay vậy, bây giờ đã vì bế đồng của hắn mà theo tư làm trái pháp luật rồi..."

-----------------------

*Bế đồng: Tiểu đồng được sủng ái, hik, hỉu nhầm kiểu gì lạ vậy.